-Nà ní? Hôm trước ta mua ở Dược Các các ngươi rõ ràng là Linh dược cấp 1 cao đẳng mà giờ ngươi lại nói là trung đẳng?
-Vậy sao? Vậy ngươi tên gì, mua ngày nào, tháng nào để ta tra sổ sách.
-Ơ… ơ… ta quên rồi, tóm lại là ta có mua…
-Biến đi. Ngươi còn ở đây làm trò cản trở công việc làm ăn của chúng ta thì đừng trách. Ngươi có tin hay không Dược Các chúng ta cấm cả dòng họ nhà ngươi đến mưa linh dược?
-Ế… ế, chắc tại lão già rồi nên nhớ nhầm, giờ ta nhớ ra rồi, đây đích thị là linh dược cấp 1 trung đẳng dùng cho Linh Nhân tầng 3 a, nó là ngàn điểm, một ngàn điểm, he he…
Tiếp đó lại đến một vị nam tử khoảng 23 tuổi khá đẹp trai.
-Lần này Tham gia nhà ngươi lại muốn quy đổi bao nhiêu vật phẩm đây hả?
-Vẫn như cũ thôi thưa tiền bối, lần này nhà vãn bối sau tích góp ba tháng liền mạng cũng đã được 45 linh dược cấp 1 sơ đẳng và 5 gốc linh dược cấp 1 trung đẳng, tất cả vãn bối đều xin được quy đổi thành phiếu điểm hết ạ.
-Ừm, vậy ngươi đợi ta một chút để ta kiểm tra rõ ràng chúng chuyên dùng cho Linh Nhân cảnh tầng mấy.
-Vâng.
Chừng hai mươi giây sau.
-Xong rồi, phiếu điểm gốc của ngươi tổng cộng là 1255 điểm,cộng thêm 5% vì ngươi là người quen, vậy tổng tất cả là 1318 điểm đã làm tròn số. Rồi, cầm lấy tờ giấy xác nhận này qua phòng “phiếu điểm” để lấy phiếu điểm.
- Vâng, vãn bối cảm tạ Dược Các ưu ái.
-Ừm, người tiếp theo.
-…
Thời gian lại qua thêm 10 phút thì rốt cuộc cũng đến lượt của Vô Thường, may mắn là không có các tình huống như trong truyện tự dưng có thằng “đầu gấu” hay kẻ “quan hệ rộng rãi” chen hàng, đẩy hắn ra sau.
Vừa tiếp cận bàn trực của một vị trung niên Linh Nhân cảnh tầng 7 tầm 40 tuổi với hai phầu ria mép xoắn tròn vểnh lên trên gương mặt, hắn hỏi.
-Chào thúc thúc, không biết ta lấy thứ khác mà không phải linh dược ra có quy đổi phiếu điểm được không?
-Được, miễn là ngươi đừng ỷ tuổi nhỏ hỗn láo, ném đến những phế phẩm chẳng khác gì cục đá, viên gạch thì bộ kiểm định cấp bậc này của chúng ta đều kiểm ra được chính xác cấp bậc rồi quy thành điểm phiếu cho ngươi.
-Vâng, vậy phiền thúc thúc đợi ta một chút.
Cố ý một tay đặt lệnh bào thành viên đấu trường Phong Ba để nhờ lên bàn, Vô Thường xòe hai bàn tay nhỏ rồi bắt đầu động ý niệm.
“Người của đấu trường Phong Ba, đã thế lại còn không có khí tức tu vi? Không biết có phải giả mạo không đây…”.
Trung niên ria xoắn vểnh thoảng liếc mắt đến lệnh bài liền nghi hoặc khi mà bình thường thì không có bất kỳ thành viên nào của đấu trường lại không có tu vi, dù là một đứa bé 5, 6 tuổi, thế nhưng tên tiểu tử trước mặt lại giống như một người phàm thế tục không chút sức mạnh, điều đó không khỏi dễ khiến người khác nghi ngờ.
Bất quá ngay tại lúc này, Vô Thường sau khi động ý niệm và lấy ra một vật phẩm từ trong giới nhẫn liền đã khiến trung niên ria vểnh được sáng tỏ những khuất mắt trong lòng.
“Không phải tu luyện giả thì không thể sử dụng giới nhẫn. Xem ra tiểu tử mắt lé này đã có một biện pháp hoặc bảo bối che giấu khí tức, chẳng hạn… bộ đồ hắn đang mặc”.
Cộc.
Đặt một thanh kiếm thỉnh thoảng lại tỏa ra một tia hàn khí lên bàn, Vô Thường mắt lé cười cười, nháy nháy nói.
-Thúc thúc thông cảm, lúc ta đi ra ngoài chơi thì cha ta chỉ cho toàn mấy thứ đồ nghề này nên hé hé, ờ, còn vài món nữa, thúc thúc đợi chút.
Tiếp đó hắn lại lấy ra một quyển sách, hai chiếc chiếc áo giáp, một cái cung và con dao nhỏ đặt lên bàn.
Đối điện, vị trung niển ria vểnh nhìn sáu món đồ vật mà bắt đầu có cảm giác giật mình.
“Sáu món này tất cả đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ, thậm chí còn khiến ta có một tia sợ hãi, vậy thì chắc hẳn là dùng cho Linh Nhân cảnh đỉnh phong trở lên”.
“Một tiểu tử lại mang theo những món đồ này, vả lại cha trong lời tiểu tử nói cộng với đấu trường Phong Ba, chẳng lẽ hắn là con trai của vị hội trưởng đấu trường Phong Ba? Có lẽ chỉ như vậy thì tiểu tử mới sở hữu được những món đồ này”.
“Mà cũng không đúng, nếu vậy thì sao lão không cho hắn luôn phiếu điểm để hắn sinh hoạt, vui chơi? Haizzz, thôi kệ, mệt người”.
-Mời thúc thúc định giá.
-Được, vậy ngươi đợi trong giây lát.
Nói rồi, vị trung niên râu vểnh cầm lấy sáu loại vật phầm của Vô Thường đặt lên một chiếc gương to lớn nằm ngang bên cạnh, tiếp đó liền chỉ ngồi chờ những con số mà chiếc gương chuẩn bị hiện lên.
-…
Tám giây sau, một hàng các con số bắt đầu hiện ra trên một góc của chiếc gương, đồng thời một hàng chữ nằm bên dưới sáu vật phẩm cũng nhanh xuất hiện.
Lại qua thêm 12 giây, một hàng các con số đã hoàn chỉnh thành một dãy số, chữ nghĩa phân tích từng món cũng hoàn thiện, bao gồm.
Linh Giáp dùng cho cấp bậc Linh Nhân cảnh đỉnh phong, điểm 43.000.000.000.
Linh Giáp dùng cho cấp bậc Linh Nhân cảnh đỉnh phong, điểm 52.000.000.000
Linh Dao dùng cho cấp bậc Linh Nhân cảnh tầng 9, điểm 9.000.000.000.
Linh Kiếm dùng cho cấp bậc Linh Nhân cảnh đỉnh phong, điểm 48.000.000.000.
Linh Cung dùng cho cấp bậc Linh Nhân cảnh đỉnh phong, điểm 73.000.000.000.
Một bộ Linh cấp sơ đẳng Công pháp Mộc hệ, điểm 92.000.000.000.
Tổng cộng số điểm là 317.000.000.000 điểm.
.“Quả nhiên chỉ toàn đồ giành cho Linh Nhân cảnh đỉnh phong, tiểu tử này hết 9 phần đúng là con của vị hội trưởng thần bí kia”.
Nhìn vào số điểm, trung niên râu vểnh tuy là có chút giật mình dù cho đã biết trước điều đó, nhưng trong đầu hắn hoàn toàn không có một tia ý niệm tham lam, chiếm hữu gì với đối những món đồ này.
Lựa chọn công việc rời xa quê hương để nghe theo chỉ thị của các vị đại nhân trên cao đến Châu Nam thành trú ngụ. Hắn đã không còn màn gì danh lợi hay con đường cường giả phía trước mà chỉ mong ngày qua ngày có cuộc sống yên bình và có được những đồng tiền lương, tài nguyên gửi về gia đình để bồi dưỡng những thiên tài nhỏ tuổi. Do vậy, hắn đã không còn cảm giác ham muốn tham lam gì, sáu vật phẩm này hắn chỉ xem như đồ vật bình thường.
-Xẹt xẹt…
Viết nhanh dãy số 317.000.000.000 vào một tờ giấy rồi đóng dấu xác nhận, trung niên râu vểnh đưa cho Vô Thường.
-Tổng cộng là 317 tỷ điểm, ngươi qua phòng “phiếu điểm” cách đây một căn phòng, nằm ở bên đối diện mà lấy phiếu điểm cho bản thân.
-Cảm tạ thúc thúc, ta đi đây.
Lấy tờ giấy, đeo lại lệnh bài, Vô Thường mắt lé tung tăng hí hửng đi ngang qua những ánh mắt đằng trước như lang, như sói đang nhìn hắn với vẻ cực độ thèm thuồng đến chảy dãi nhưng không kẻ nào đủ ngu để lên kế hoạch cướp đoạt, hắn bước ra khỏi phòng.
Mất chừng 12 phút sau, Vô Thường sau một hồi chờ đợi lấy phiếu điểm khiến toàn bộ người có mặt tại phòng đều phải một hơi kinh hãi, hắn đã nhanh chóng quay trở về căn phòng bán lò đỉnh khi hai, ba người xem hàng lúc trước cũng đã rời đi.
Nơi này chỉ còn duy nhất hai người là hắn và vị trung niên trực phòng.
-Chào thúc thúc, chúng ta gặp lại.
Đứng trước bàn trực của vị trung niên Linh Nhân cảnh, Vô Thường mắt lé nháy nháy như đang đá lông nheo tình tứ nói.
Cảm thấy quá nhức mắt với tên tiểu tử trông không hề khác một tên tiểu dâm tặc mắt lé là mấy này, vị trung niên cũng không cần đợi hắn hỏi mà nói ngay giá của chiếc đỉnh lò màu đỏ đồng kia.
-Giá của nó là phiếu điểm màu trắng, mực đen với số điểm là 78 tỷ điểm.
-78.000.000.000 điểm à…
Miệng khẽ nhắc lại số tiền, trên tay Vô Thường liền xuất hiện một sấp vài tờ giấy màu trắng, mực đen nằm trên tay.
Trong đó, có chiều rộng 10cm, dài 15cm, là hai tờ được khắc những con số đại diện cho mệnh giá 100.000.000.000 cùng với dấu ấn mộc lấp lánh 5 màu sắc kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Có chiều rộng 8cm, dài 13cm là mười một tờ được khắc những con số mệnh giá 10.000.000.000 cùng dấu ấn.
Có chiều rộng 5cm, dài 10cm là bảy tờ được khắc những con số mệnh giá 1.000.000.000 cùng dấu ấn.
Hắn bắt đầu đếm.
-1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10.
-1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, mười…
-Đây, còn dư tặng luôn cho thúc thúc.
Bất chợt lấy ra tờ mệnh giá 100.000.000.000 đưa cho vị trung niên trực phòng mà không cần thồi tiền.
Vô Thường lập tức chạy sang chiếc đỉnh rồi thu vào nhẫn giới, tiếp đó hắn liền rời đi khỏi phòng trong khi vị trung niên còn đang ngây người tại chỗ tự nhẩm.
-78 tỷ, cho ta 100 tỷ, dư ra 22 tỷ.
-Ơ, tiểu, tử, đó, cho ta, còn lại, 100 tỷ, không, 22 tỷ điểm, ơ 78 tỷ điểm, điểm phiếu…
-…
Ở bên ngoài hành lang, Vô Thường bắt đầu có chút tính toán.
-Công việc tiếp theo là mua vật liệu đựng dan dược, linh dược hay đến mua nguyên liệu để luyện đan, chế dược?
-Nếu mua đồ đựng, vậy có khi nào ta chạy qua mua nguyên liệu đã được họ tặng kèm vật chứa?
-Mơ đi cưng, tốt nhất qua mua đồ đựng trước.
Quyết định như vậy, Vô Thường dạo bước nhanh qua cácloại ngã rẽ trong hanh lang, mắt thì không ngừng liếc lên những chiếc bảng phòng để xem xét, truy tìm phòng bán các vật phẩm chứa đựng, giúp nguyên vật liệu không bị soái mòn dược lực khi để lâu.
-Bên phải,căn phòng thứ tư.
May mắn khi đi đến một ngã rẽ lớn thì hắn thấy được bản đồ toàn cảnh lầu một của Dược Các, thế là hắn lập tức đi nhanh qua.
Vài giây sau, Vô Thường vừa bước vào căn phòng có chút lớn hơn so với căn phòng lò đỉnh thì vội bật thốt lên.
-Quoa… không khác một chút gì luôn, ừ, trừ việc là có nhiều người tham quan hơn một tẹo.
Trước khi đến phòng, Vô Thường đã từng mong chờ, hình đến những hình ảnh của mấy em thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm đứng trực quầy, giới thiệu từng sản phẩm chứ không phải mấy lão nhân cả trăm tuổi mà cứ giải bộ làm trung niên đứng quầy như ba phòng trước. Nhưng không ngờ thực tế lúc nào cũng đau thương.
Căn phòng thứ tư hắn đến này, ngoài đặc điểm có tầm 6 người tham quan xem xét từng chiếc lọ, khay, giỏ, bình,… được đặt trong các tủ gỗ thì không chẳng có gì khác lạ, người đứng trực phòng, chịu trách nhiệm bán vẫn là một vị trung niên ngũ tuần với tu vi Linh Nhân cảnh tầng 8.
Bước vào phòng này, Vô Thường cũng không nhiều lời hỏi han, hắn trực tiếp đảo một vòng các vật phẩm để lựa tứ cần mua.
-Trú Đơn Bình, có thể giữ đan dược không tiêu thất dược lực trong vòng một tháng, giá 1.600 điểm.
Cầm trên tay một tờ giấy đặt ngay bên cạnh chiếc bình cao chừng 20, 22cm đọc nhanh, Vô Thường vội bỏ xuống.
Hắn cảm thấy khó khăn trong lòng “đệch, nơi này chắc có vào trăm loại vật dụng chứa đồ, mỗi lần cầm giấy giới thông tin về chúng đọc lên cũng mất năm giây, chưa kể thời gian đi qua đi lại. Thôi, cần gấp một cách khác cho nhanh, gọn, lẹ”.
Thế rồi Vô Thường lập tức đi đến bàn trực, hắn lấy ra phiếu điểm mệnh giá 1.000.000.000 nhẹ đưa đến chi vị trung niên ngũ tuần cùng lời nói bình dân.
-Thúc thúc, ta đang rất cần vài túi đựng có thể bảo quản dược liệu tốt nhất. Vài chiếc bình, hũ, nồi hay thúng, chảo các loại có thể bảo quản dược dịch tốt nhất. Vài cái xô, chảo, bình hoặc những thứ có chức năng bảo quản được dan dược tốt nhất. Mong thúc thúc trợ giúp cho ta a.
-Giúp, dĩ nhiên ta phải giúp chứ, ta trước giờ nào không giúp ai bao giờ.
Hết sức mừng rỡ đến sung sướng, trung niên ngũ tuần (50 tuổi) vội thu nhanh tờ phiếu điểm Vô Thường đưa vào ống tay áo rồi lập tức rời chỗ, dẫn Vô Thường mau lẹ đi qua một bên.
Đến trước một gian kệ gỗ chỉ toàn những chiếc bình màu mè hoa lá hẹ, trung niên ngũ tuần chỉ tay vào chiếc bình cao 30cm, rộng tầm 10cm màu lục bích và có “xâm trổ” một vài con hạc đang bắt cá nhỏ trong đống bùn lầy nằm ở vị trí cao nhất của kệ. Lão nói.
-Đây là Hạc Bắt Cá Bình, nhìn hoạt tiết ở thân bình ngươi cũng rõ vì sao nó có tên như thế, nhưng đừng quan trọng cái tên, điều trọng ở đây là cái bình này được chế tác từ một mảnh ngọc đã bị tiêm nhiễm linh khí nên nó có thể bảo quản tốt tất cả các loại dan dược, dược dịch, thậm chí là nguyên vật liệu nếu bỏ vừa vào đều được, thời gian kéo dài lên đến ba năm. Nếu vượt quá thời gian thì cứ một năm tiếp theo nó sẽ mất một phần dược lực, ừm, vượt quá ba năm thì tất cả tan thành mây khói, mọi thứ đều trở thành phế phẩm.
Đan dược, dược dịch hay nguyên vật liệu đều sẽ “héo” theo thời gian, một chiếc bình, lọ được chế tác từ nguyên liệu đặc thù, cộng thêm bàn tay của những Linh Nhân cảnh nhà nghề sẽ giúp đan dược, dược dịch chậm lại vô số lần “héo”.
Tại trong mảnh đại lục thần bí Vô Thường có nhặt được vài món và cũng đã dùng để chứa tất cả tài nguyên, dan dược, linh thảo,… hắn có. Mua đồ lúc này chỉ là do hết chỗ chứa và một phần nhằm che mắt người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT