- Cộc!

Bỗng ngay tại lúc này, từ một căn nhà gỗ nghèo nàn trong hẻm có cánh cửa được mở ra, từ bên trong đi ra ba thân ảnh có già, có trẻ, có xấu, có xinh đẹp vô song.

-Cảm tạ ơn cứu giúp của quận chúa, nhờ người mà Tâm nhi mới có thể nhanh chóng lành lặng thương thế, già này mang ơn người suốt đời.

Một lão bà gần 72 tuổi quỳ gối trước mặt một thiếu nữ mỹ mạo khuynh thành với mái tóc xanh dương tựa bầu trời trong vắt đang bồng bềnh trong gió mà cảm ơn nhân tình đến rơi nước mắt nói.

Thấy vậy, thiếu nữ vội hốt hoảng đỡ bà lão đứng dậy, âm thanh thánh khiết nói.

-Manh bà bà đừng làm vậy, tiểu nữ…

Tại bên kia đầu hẻm, Vô Thường nhìn ba người vừa bước ra, đặc biệt là nhìn thấy thiếu nữ có làn tóc xanh nhẹ phủ hương thơm lan tỏa trong làn gió liền biến sắc hẳn lên.

“Ngọc Yên quận chúa? Đúng là nàng, thế nhưng… vì sao thiên phú của nàng lại là Băng Hoa Tâm Đan với 70 sợi xích chứ không phải là 64 sợi xích như lúc ban đầu đã gặp”.

Khoảng hơn một tháng trước, Vô Thường lần đầu đ-ng độ Hồng Ngọc Yên tại giữa đường vì vụ việc tranh giành thiếu nữ đáng thương, lúc đó hắn nhớ chính xác là nàng chỉ có thiên phú 64 sợi xích, kể cả lần thứ hai gặp mặt tại Nhậm gia cũng như vậy, thế nhưng vì sao lúc này chỉ qua hơn một tháng lại hóa thành 70 sợi xích, đây là điều quá thần kỳ và bí ẩn.

“Phải rồi…!”

Chú ý lên mái tóc xanh biển lấp lánh của nàng, Vô Thường như chợt hiểu ra.

“Con người chính là di truyền, cha nàng Hồng Vân Tiêu có mái tóc đen, tại sao nàng lại có mái tóc xanh óng mượt như vậy? Đáp án là nằm ở mẹ nàng. Thì ra đây là lý do thông tin về vương phủ lại có chi tiết, mẹ nàng vì sinh khó nàng nên đã qua đời. Mà có lẽ nàng cũng chưa chắc là con ruột của Hồng Vân Tiêu”.

“Phong ấn thiên phú thật sự của nàng để nó dần dần theo năm tháng mở ra càng thêm nhiều, đây là một năng lực mà theo thông tin của Phượng Tiên Nhã thì chỉ xuất hiện ở Tôn cảnh trở lên”.

“Giờ ta đã hiểu, Hồng Vân Tiêu bị chính anh trai Hồng Mặc Thiên đá đít đến nơi này cũng có khi lại là dụng ý của lão vương gia nhằm che giấu Hồng Ngọc Yên, che giấu đứa con gái có thiên phú rợn người của lão. 70 sợi xích có lẽ chưa phải cực hạn của nàng”.

-Hà…

“Thiên phú nàng càng cao, lời hứa của ta càng dễ thực hiện…”.

Nhoẽn miệng cười dị, Vô Thường lập tức xoay người rời đi.



Ba mươi ba phút sau, tại con một con đường lớn, Vô Thường đứng dưới bảng thông báo nhìn lên bức chân dung thiếu nữ Nhậm gia sắp được đem ra đấu giá.

-Đúng như ta nghĩ, người được bán đi chính là Nhậm Tử Y biểu muội.

-Phù…

Cảm thấy bớt đi một nỗi lo về Nguyệt Liên, Vô Thường lần nữa quay người rời đi, mục tiêu lần này chính là đấu trường Phong Ba.

Tuy nhiên trước đó hắn phải chuẩn bị một số lá bài tẩy thoát mạng, vì nếu tổ chức Thiên Long thương hội nhỏ bé hơn thế lực dã diệt gia tộc của hắn, hắn có khi sẽ bị người ta bán đi, giao nộp cho thế lực kia. Còn lý do vì sao hắn buộc phải tự nhận bản thân là Vô Thường, người của Nhậm gia thì chỉ có hắn biết, đó là kế hoạch có tính toán của hắn.

Thế nên khi thời gian từ giữa trưa đến gần tối hắn mới mang theo thân thể nhỏ xíu có gương mặt hệt như Vô Thường lúc trước nhưng lại có phần non nớt hơn mà mò đến đấu trường Phong Ba, khi đấu trường đã đóng cửa và chỉ hoạt động tiếp những người đăng ký tham gia thi đấu cho ngày mai.

Đấu trường Phong Ba, phòng đăng ký.

Khác thường với ba hàng người có tổng gần 50 người đứng xếp hàng theo ba dãy bàn để đăng ký ba chuyên mục thi đấu khác nhau, Vô Thường khi bước vào liền đứng qua một góc tường im lặng, chờ đợi nơi đây chỉ còn duy nhất mình hắn.

Vô Thường nếu không mất lệnh bài Mộ lão ngày trước đã đưa hắn, hắn cũng không mệt mỏi phải làm trò này.

“Một trăm hai mươi hai Linh Nhân cảnh, mười một Linh Sư cảnh, tất cả đều có sức mạnh hơn hẳn Linh Nhân, Linh Sư cảnh bình thường của Châu Nam thành. Thật là một chi nhánh không hề nhỏ”.

Đồng thời trong lúc chờ đợi, hắn cũng nhẹ nhàng phóng ra năng lực cảm biến vô hình để thăm dò cường giả bên trong đấu trường Phong Ba. Tuy nhiên Vô Thường tự biết, có thể sẽ có một vài người mà hắn không cảm ứng được do năng lực của hắn, của Thiên Địa thể còn hạn hẹp, thế nên hắn cảm ứng lúc này để suy đoán quy mô thực lực chứ không đủ dữ liệu để suy diễn ra cao hơn, phán xét tổng Thiên Long thương hội to hay nhỏ, mạnh hay yếu từ chi nhánh đấu trường Phong Ba tại Châu Nam thành này.

Không nói đến Linh Sư cảnh, chỉ với hơn 120 vị Linh Nhân cảnh, tất cả đều được cảm ứng có khí tức sức mạnh nằm trong khoảng 30 đến 35 sợi xích, hơn hẳn Linh Nhân cảnh chỉ có 20 đến 30 sợi xích của Châu Nam thành cũng đã có một phần nào đó nói rõ đây là thế lực lớn.

Còn vì sao đấu trường không có Linh Nhân cảnh 40, 50 sợi xích, dĩ nhiên là bởi không có tổ chức nào đủ ngu để mang những người có thiên phú như vậy đến nơi hẻo lánh, mài mòn tiềm lực của họ. Từ 30 đến 35 sợi xích đã là giới hạn mà Thiên Long thương hội có thể bỏ ra ở Hồng Long quốc.

Gần ba mươi phút sau, khi cả ba người cuối cùng đều rời đi, phòng đăng ký cũng chuẩn bị đuổi người đóng cửa,Vô Thường bắt đầu dị động. Hắn lập tức ngồi xuống một chiếc bàn đăng ký chuyên mục thứ hai.

Vị trung niên trực bàn thấy vậy liền lạnh nhạt nói.

-Đã hết giờ đăng ký, tiểu tử ngươi muốn thì để ngày mai lại đến.

-Không, vãn bối đến là mong muốn gia nhập như một thành viên của đấu trường.

Vô Thường nhanh lẹ đáp lời, đồng thời trên đầu ngón tay của hắn, một ngọn lửa xanh lục hiện lên để chứng minh bản thân là một Linh Nhân cảnh sở hữu Hỏa Tâm Đan.

-Hử?!!!

Vừa thấy ngọn lửa xanh phập phùng, lại ngỡ ngàng nhìn tiểu tử trước mặt chưa được 8 tuổi nhưng lại có thể phóng thích linh lực thuộc tính Tâm Đan để tạo ra một ngọn lửa. Trung niên tức thì tỏa ra sức mạnh dò xét lên người Vô Thường.

-Linh Nhân cảnh!

Chớp mắt một giây qua đi, trung niên kinh dị kêu lên khiến tất cả người có mặt, những vị Linh Nhân cảnh phụ trách việc ghi nhận danh sách người tham gia đăng ký thi đấu giống hắn đều phải giật mình nhìn sang.

Để rồi khi tất cả đều cảm ứng được khí tức sức mạnh của Vô Thường đều phải trố mắt kinh hãi bật thốt lên.

-Tu vi Linh Nhân cảnh!!!

Dĩ nhiên nếu Châu Nam thành này là một nơi linh khí nồng đậm, bên trong lại còn có vài cường giả Tông cảnh tọa trấn, Linh Sư, Linh Nhân cảnh khắp nơi thì một đứa trẻ sở hữu thiên phú cấp bậc Đế Vương khủng khiếp dưới mười tuổi đột phá Linh Nhân cảnh là chuyện bình thường. Thế nhưng Châu Nam thành này chỉ là một chốn nghèo rách, mà cũng có thể gọi là “khỉ ho cò gáy”, linh khí mặc dù đã có biến đổi lớn trong năm ngày qua nhưng vẫn còn thuộc hạng “linh khí điêu linh”, ấy vậy mà lại xuất hiện một tiểu tử chỉ chừng 7, 8 tuổi đã có tu vi Linh Nhân cảnh?

Điều này quá đánh vỡ tri thức người nghe, còn người tận mắt chứng kiến như những vị trung niên Linh Nhân cảnh 50, 60 tuổi nơi đây thì giống như là đang nhìn thấy một sinh vật lạ, họ cứ thế vây quanh Vô Thường nhìn ngắm từ đầu đến chân hắn như chọn con rễ tương lai.

Ba giây trấn tĩnh kinh ngạc qua đi, vị trung niên trực quản chuyên mục hai lập tức lấy ra một tấm phù lục truyền tin cho cấp trên.

Chừng năm phút sau, một lão giả mà Vô Thường vừa thấy liền kinh ngạc ồ lên trong đầu hai từ “Mộ lão”, và nếu Vô Thường không nhỏ lại thì vị “Mộ lão” cũng sẽ lập tức nhận ra hắn từ một cánh cửa bước ra.

-Ừm, quả thật là một Linh Nhân cảnh nhỏ tuổi, ngươi đi theo ta.

Mộ lão (chương 20) thoáng liếc qua Vô Thường, cảm nhận linh lực rất hùng hậu, có lẽ là đến từ thiên phú trên 80 sợi xích mới toát ra được, lão liền gọi hắn đi theo, mục đích đơn nhiên là để nói chuyện riêng.

-Vâng ạ.

Vô Thường gật đầu lễ phép đáp, sau đó hắn vội theo sau lão giả đi đến một căn phòng đơn giản, mà cũng có lẽ chính là thư phòng nghi ngơi của lão.

Rập!

Cửa vừa đóng lại, Mộ lão ngồi xuống ghế chợt nói.

-Nhậm Vô Thường, cháu trai của Nhậm Thiên Hành, người của Kiếm Trận Tướng Phủ vừa bị người tiêu diệt không lâu, ta nói đúng chứ?

Một câu này trong nháy mắt liền khiến Vô Thường bé nhỏ cứng người lại, đồng thời cũng có chút buồn mất mát, rồi một giây sau hắn bỗng cười cười gãi đầu nói.

-Đúng là vãn bối thưa Mộ tiền bối. Không biết vì sao tiền bối lại nhận ra được vãn bối nhanh như vậy?

Nhìn sắc mặt Mộ lão khi nói ra thân thế của bản thân không hề có ý vị nguy hiểm, ngược lại là còn có chút tán dương hắn vì một lý do nào đó, cho nên hắn cũng không ngại bình thường nói chuyện.

Nghe hắn nói, Mộ lãi liền cười nhẹ nói.

-Không biết vì sao ngươi lại hóa nhỏ, nhưng mà khí tức cơ thể của ngươi, gương mặt và ánh mắt, ta dĩ nhiên không quên.

Là một Linh Sư cấp cao với kinh nghiệm lão luyện đã được đào tạo từ nhỏ, việc lưu giữ khí tức một cá thể yếu hơn lão là chuyện quá mức dễ dàng.

-Hây da, nói ra vãn bối cũng thấy xấu hổ.

Chuyện đã lỡ, Vô Thường cũng không có gì để giấu diếm.

-Hơn một tháng trước vãn bối hùng hổ vào Bách Thú Lâm tìm chút tài nguyên tu luyện, sẵn tiện tăng thêm kinh nghiệm đối chiến yêu thú. Vào ngày thứ năm, vãn bối trong một lần nguy cơ sinh tử đối chiến với một con Huyền Kim Xà nhất cấp thì đã may mắn lĩnh hội được Thần thông và đột phá Linh Nhân cảnh.

-Thế là sau đó vãn bối vì quá hăng máu, vui sướng nên đào sâu vào Bách Thú Lâm rèn luyện liên tục hơn 20 mươi ngày, cuối cùng ma xui quỷ khiến vãn bối lỡ nhìn thấy một gốc Linh Hoa Thảo và ăn vào nên mới teo nhỏ như thế này. Haizzz, vãn bối không ngờ Linh Hoa Thảo có tác dụng không hề giống như trong sắp vở ghi chép, báo hại vãn bối một thân anh tuấn tiêu sái đều mất hết.

Một câu chuyện vô cùng hư cấu do Vô Thường bịa ra, thế nhưng với kiến thức và lịch duyệt của Mộ lão, lão lại hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.

-Vào giây phút sinh tử mà lĩnh hội được Thần thông đột phá Linh Nhân cảnh, ngươi rất không phải hạng vừa trong tầng lớp thiếu niên kiệt xuất đâu.

-Còn cái thứ ngươi ăn có lẽ là Hoàn Đồng Thảo, một loại linh thảo có hình dạng gần như không khác gì so với Linh Hoa Thảo thế nên mới hóa nhỏ chứ không phải do Linh Hoa Thảo tác dụng. Bất quá thì loại thảo dược này dường như đã trở thành truyền thuyết, không ngờ tiểu tử ngươi lại ăn phải một gốc mà vô số cường giả mạnh mẽ tìm kiếm khắp mọi nơi lại không thấy.

-Vô Thường, ngươi nên cảm thấy bản thân may mắn đi, nhất là khi ngươi quyết định tiếp tục tu luyện bên trong Bách Thú Lâm mà không phải quay trở về Nhậm gia, nếu không thì… có lẽ ngươi cũng đã biết tin tức gì xảy ra với Nhậm gia, nhà của ngươi rồi đấy.

Nghe câu này, vẻ mặt Vô Thường tức thời lộ ra sự buồn thương, đau đớn, hai tay hắn cũng đồng lúc nắm chặc lại để cố kìm nén cơn tức giận đang chảy trong người. Hắn nói.

-Vãn bối biết, rất rõ biết, thế nên vãn bối mới cấp tốc đến đây để nương nhờ Thiên Long thương hội.

-Ồ, vậy… ngươi không sợ chúng ta sẽ bán ngươi đi sao? Ngươi nên biết, cái giá mà thế lực kia chi trả để có được manh mối về bất cứ người nào thuộc Nhậm gia của ngươi rất là cao đấy.

Mộ lão khẽ chuyển ánh mắt lạnh với Vô Thường.

Vô Thường lập tức vững vàng nói.

-Sợ, vãn bối đơn nhiên rất sợ. Nhưng để đổi lấy một cơ hội trong tương lai có thể trả thù khi gia nhập Thiên Long thương hội và có được điều kiện tu luyện hoàn mỹ hơn, vãn bối đành phải đánh cược. Nếu thua, vãn bối chết không hối tiếc, còn nếu thắng, vãn sẽ rất nhanh trở nên mạnh mẽ lên dưới sự trợ giúp của thương hội.

-Và cái ngày hủy diệt toàn bộ bọn chúng để lấy huyết tẩy rửa mối thù của vãn bối sẽ đến với chúng một cách vô cùng nhanh chóng!

Đối với câu cuối này, Vô Thường lộ ra biểu cảm độc ác và thù hận ghê gớm như muốn băm xác người ra thành trăm ngàn mảnh mới hả giận.

Tiếp đó, hắn nhìn thẳng diện chính trực vào mặt Mộ lão mà nói.

-Vãn bối tin tưởng rằng, Thiên Thương hội chắc chắn sẽ không yếu nhược đến mức phải sợ hãi chúng và giao nộp vãn bối ra, đó cũng là lý do vãn bối dám can đảm đến đây đầu nhập vào thương hội.

-Ha hả, tiểu tử ngươi đúng là đủ gan dạ, đủ liều lĩnh.

Mộ lão đối diện ánh mắt “liều mạng” của hắn liền nở một nụ cười tán thưởng, sau đó lão nghiêm mặt nói.

-Và vì thế nên ngươi đã có một lựa chọn cực kỳ đúng đắn. Thế lực đó sao, Thiên Long chúng ta một hơi cũng đều thổi chết bọn chúng.

-Tuy nhiên, Thiên Long thương hội ta cũng có một điều cần cho ngươi biết nếu ngươi thật sự muốn gia nhập…

-Vãn bối biết và dù thương hội có đưa ra đề nghị giúp đỡ vãn bối trả thù, vãn bối cũng sẽ không cần.

Mộ lão còn chưa nói hết lời, Vô Thường tức khắc tỏ ra kiên cường, bất khuất, bản thân không cần bất cứ ai xen vào mà nói.

-Gia nhập tổ chức, vãn bối chỉ muốn được tổ chức hổ trợ về mặt tài nguyên gia tăng tốc độ tu luyện chờ ngày tự tay giết địch chứ không bao giờ có ý định muốn nương nhờ tổ chức, mong đợi tổ chức triệt hạ giùm kẻ thù. Tiền bối cứ yên tâm về chuyện đó.

-Tốt, rất tốt. Rất hay cho một tinh thần có thù tất báo của thiếu niên khí huyết phương cương.

Hoàn toàn hài lòng trước những gì Vô Thường thể hiện và nói, Mộ lão liên tục mỉm cười tán dương, tiếp đó lão đứng dậy nói với Vô Thường.

-Đi, theo ta gặp hội trưởng, ngài ấy mới là người chính thức quyết định ngươi có phải là thành viên của Thiên Long thương hội hay không.

-Vâng.

Vô Thường đáp nhanh và vững lời.

Thế rồi hắn và Mộ lão rời khỏi phòng, cả hai lập tức tiến sâu vào trong đấu trường, đi đến một căn phòng tuy cũng có phần đơn giản nhưng trông uy thế hơn rất nhiều so với các phòng còn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play