Xuất hiện trước mặt Vô Thường, cách hắn chừng 10m, Trấn Kim lão giả sau khi đảo mắt một vòng những sinh linh bậc thấp có mặt tại nơi đây liền cũng không chờ đợi thêm một giây nào, lão ngay lập tức đọc xuống kết quả của cuộc tranh đoạt sinh khí lần thứ 106 giữa mười Giới.
-Hỗn Chiến Soán Ngôi chấm dứt, vòng tranh đoạt sinh khí lần thứ 106 giữa mười Giới gồm Tinh Linh, Thiên Hổ, Long, Hồn, Khí, Quỷ, Mộc, Yêu, Ma, Nhân cũng đến thời điểm kết thúc với các thứ hạng như sau.
Lấy ra một quyển sách và cây bút, Trấn Kim lão giả vừa đọc, vừa ghi chép lại thông tin thứ hạng của các chủng tộc để làm tư liệu khen thưởng, đồng thời báo cáo về cho các bậc đại năng trên cao.
-Ma Giới, Thiên Hổ Giới, Long Giới, Mộc Giới, Quỷ Giới, Khí Giới, Hồn Giới không có hạng. Tất cả đều quay trở về Giới ngay lập tức.
Lời Trấn Kim lão giả vừa dứt, trên bầu trời liền chiếu xuống ba luồng sáng nuốt trọn thiếu nữ Khí tộc tên Trác Linh, thanh đại kiếm do chín thành viên Khí tộc hợp nhất và một làn khói đen đang ngây thơ vui đùa bắt bướm bên ngoài đại cung điện đấu trường.
Chưa được một giây sau, tất cả mười một người đều biến mất khỏi mảnh đại lục thần bí.
-Xếp hạng thứ sáu với phần thường 1500 điểm sinh khí là Tinh Linh Giới. Vì không có phần thưởng thêm nên tất cả tộc viên đều quay về Giới.
Dứt lời, mười luồng sáng trên trời chiếu xuống đám người Tinh Linh tộc có bao gồm cả Tinh Vũ Nguyệt đang ngồi ngủ ngất tại chiếc ghế thứ sáu để mang họ rời đi khỏi cuộc tranh đoạt.
Tinh Vũ Nguyệt mặc dù đã trở thành vợ Vô Thường nhưng chỉ được hắn cho hạng sáu cũng không phải là do hắn không thương yêu nàng mà là vì hắn đã hết cách.
Trước khi sắp đặt vị trí cho những người đang ngồi nơi đây, Vô Thường đều đã có tính toán một cách khoa học và hợp lý.
Với Tinh Vũ Nguyệt, Tinh Linh tộc đã luôn giành hạng nhất, một lần không được hạng cao cũng không mất mác gì.
Với tiểu Ly, nàng được hạng năm là vì hắn còn cảm thấy bản thân nợ một chút tình cảm với nàng, trả được bao nhiệu, hắn càng cảm thấy thanh thản bấy nhiêu.
Với Tiêu Thần, nếu không phải Nhân Giới thiếu quá nhiều sinh khí, hắn sẽ một tay bóp chết tên này vì tiểu Nhã Nhã của hắn. Nhưng vì kiếm sinh khí, hắn đành tha cho Tiêu Thần lần này, đợi về sau có cơ hội gặp lại liền giết.
Với Điệp Văn Thanh, ngay lúc đầu khi mười người Nhân tộc vừa gặp mặt, Vô Thường đã nhanh chóng nhìn ra được giữa Điệp Văn Thanh và tiểu Nhã Nhã có quan hệ tốt đẹp dù không ai biểu hiện ra. Do vậy, Điệp Văn Thanh xứng đáng được hắn tặng cho vị trí thứ ba để có thể lấy về một trong ba món Thiên Binh hoặc Thiên Cụ vô cùng quý giá, mà có lẽ khi đem về Nhân Giới sẽ trở thành Pháp Bảo trấn Giới không chừng.
Với Phượng Tiên Nhã, nếu không phải chỉ khi được hạng nhất mới có thể hỏi Trấn Kim lão giả một vấn đề, hắn đã cho nàng ngồi vào chiếc ghế hạng nhất này chứ không phải hắn hiện tại đang ngồi.
Cứu Phượng Tiên Nhã một mạng để giờ đây hậu quả mà Vô Thường nhận về chính là trái tim đang tự đóng cửa chặt lại của hắn đang bị cảm xúc của Phượng Tiên Nhã ngày ngày thăm hỏi và gõ cửa. Thứ âm thanh nhói tai này, liệu rằng Vô Thường có thể chịu được bao lâu để rồi hắn buộc phải đứng dậy và mở cửa (trái tim) ra mà quát mắng nàng một trận?
Biết được ngày đó sẽ đến, cái ngày mà hắn dịu dàng ôm Phượng Tiên Nhã vào lòng âu yếm một cách chân tình sẽ đến, Vô Thường buộc phải bồi dưỡng nàng ngay từ lúc này, nếu không với thiên phú của hắn, hắn sẽ có một ngày bỏ rơi nàng ở lại phía sau như bao nhiêu mối tình đứt quãng giữa nhân vật chính và nữ nhân hắn yêu trong các bộ truyện tiên hiệp hắn từng đọc.
“Không gắn kết, không ai đau khổ. Nhưng khi gắn kết, tại sao ông trời lại bắt chúng ta phải chia lìa?”.
-Xếp hạng năm với phần thưởng 2000 điểm sinh khí là Yêu Giới. Do không có phần thưởng thêm nên tất cả đều quay trở về Giới.
Chín luồng sáng chíu xuống mang đi tám thành viên Yêu tộc bất tỉnh và mang đi luôn cả Mộng Huyễn Ly đang nhìn Vô Thường bằng một ánh mắt có tiếc nuối lại có dịu dàng đầy sự khó tả.
-Xếp hạng tư với phần thường 3000 điểm sinh khí là một thành viên của Nhân Giới. Do không có phần thưởng thên nên bị buộc quay trở về Giới.
Một chùm sáng xuất hiện mang Tiêu Thần rời đi.
-Xếp hạng…
-Khoan đã tiền bối, vãn bối có một thỉnh cầu.
Đoán biết được thế nào cũng sẽ có tình huống Trấn Kim lão giả đánh thức người nằm trong ba hạng đầu để họ lựa chọn phần thưởng Thiên Binh hoặc Thiên Cụ, Vô Thường lập tức đứng dậy cung kính chen lời.
Thấy sự lễ phép, hiểu lễ nghĩa của Vô Thường, Trấn Kim lão giã nhíu mày, dừng lại ghi chép mà hỏi.
-Ngươi có chuyện gì?
Dù biết Vô Thường là đại năng chuyển thế, Trấn Kim lão giả cũng không nể mặt chút gì khi hắn lúc này chỉ là một sinh linh bé nhỏ trước mặt lão. Nếu lúc này không phải hắn lễ phép mà dùng thái độ lếu láo với lão, lão một tát đập chết.**
**Vì sao một Chí Tôn sợ Vô Thường còn một Thiên Vương lại có gan giết Vô Thường? Đơn giản là vì kiến thức của hai người về “đại năng chuyển sinh” Vô Thường là khác nhau.
-Thỉnh cầu tiền bối xếp hạng vãn bối trước. Với hai người này, vãn bối có nỗi khổ tâm riêng không muốn họ thấy mặt nên mong tiền bối giúp đỡ cho vãn bối.
Vô Thường thẳng thắn nói.
Đối diện, Trấn Kim lão giả nghe thế liền nhìn hắn, rồi lại nhìn Phượng Tiên Nhã và Điệp Văn Thanh đang ngủ trên ghế hạng hai, hang ba.
Vài giây ngắn ngủi qua đi, lão gật đầu.
-Được. Dự là đến khi chỉ còn lão phu và ngươi, lão phu có vài điều cần trao đổi riêng, nhưng xem ra phải trao đổi trước rồi.
Tiếp đó lão đọc kết quả liên quan đến thứ hạng của Vô Thường.
-Xếp hạng nhất với phần thưởng một vạn điểm sinh khí là một thành viên của Nhân Giới. Với hạng nhất này, ngươi có thể chọn một trong bốn vật phẩm lão phu đưa ra ngay sau đây, đồng thời còn có thể hỏi lão phu một vấn đề nằm trong hiểu biết của ta.
Nói rồi, trong tay của Trấn Kim lão giả chợt xuất hiện bốn chiếc giới nhẫn xa hoa với bốn hình dạng khác nhau nằm thẳng một hàng dọc từ dưới lên.
Lão chỉ tay vào chiếc nhẫn có điêu khắc tinh tế một bông hoa lam sắc dưới cùng nói.
-Món thứ nhất, Lưu Thủy Bình. Đây là một Chí Tôn bảo đa dụng với nhiều chức năng như tẩy rửa tạp chất, thanh lọc bệnh tật, làm bảo vật chứa người, dùng để luyện đan, dùng để làm dược viên trồng cây cỏ, vân vân, tóm lại rất nhiều, ngươi nếu lấy nó thì về tự tìm hiểu thêm.
-Tuy nhiên ở Lưu Thủy Bình có hai vấn đề cần làm rõ với ngươi.
-Thứ nhất Lưu Thủy Bình vốn là một món Chí Tôn bảo nên nó còn có khả năng công kích và bảo hộ, tuy nhiên vì mục đích tổ chức muốn đào tạo ra một chiến binh dũng mãnh để chống lại các thế lực độc ác chứ không phải một chiến binh chỉ biết dựa dẫm vào pháp bảo, thế nên hai khả năng công kích và bảo hộ đã bị phong ấn. Khi Lưu Thủy Bình nhận sát thương dù là đến từ Tông cảnh, nó sẽ tức thời biến mất, quay trở về tổ chức.
-Thứ hai, cứ mỗi hai trăm năm mà ngươi không tăng lên một đại cấp bậc tu vi, Lưu Thủy Bình sẽ biến mất. Và khi ngươi đã nắm giữ nó trong một nghìn năm, nó cũng tự động quay về tổ chức. Ừm, nói đúng ra thì vị Chí Tôn sở hữu Lưu Thủy Bình chỉ cho tổ chức của lão phu mượn nghìn năm để làm quà ban thưởng, hết nghìn năm phải trả lại.
-Ngươi rõ rồi chứ?
-Vãn bối rõ.
Thấy Vô Thường đã hiểu, Trấn Kim lão giả sau đó dời ngón tay, chỉ vào một chiếc nhẫn kế cạnh với hình dạng điêu khắc các loại cổ ngữ khó hiểu.
-Món thứ hai, Điển tịch Thất Thức Ấn Pháp. Đây là toàn bộ các ghi chép kiến thức, kinh nghiệm, sự diễn giải và bao gồm cả các loại chiêu thức từ Nhất Thức Ấn đến Thất Thức Ấn của một vị Chí Tôn ẩn danh.
-Ngươi biết đấy, quyển điển tịch này có mặt ở đây là vì vị Chí Tôn ẩn danh muốn tìm về một đệ tử tâm đắc. Nếu chọn nó, ngươi trong vòng nghìn năm luyện thành Tam Thức Ấn, ngươi xem như đã trở thành đệ tử đầu tiên của vị Chí Tôn đó.
-Làm đệ tử của một Chí Tôn, ngươi không biết được đó là vinh quang cỡ nào đâu a!
Nói đến câu này, gương mặt Trấn Kim lão giả hiện lên vẻ ao ước, mong muốn và khát khao vô cùng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của lão, Vô Thường mặc dù không biết Chí Tôn là cái giống động vật gì nhưng chắc chắn sẽ rất khủng bố. Một kẻ thần bí như Trấn Kim lão giả mà còn phải ao ước trở thành đệ tử, điều đó đã cho thấy sự khủng khiếp của Chí Tôn cảnh.
-Tuy nhiên, như ngươi cũng đã biết, Ấn là một loại sức mạnh mà không phải chỉ cần có tu vi hay thiên phú lĩnh ngộ cao là có thể học được. Ngươi có thể chọn nó nhưng chưa chắc nó đã chọn ngươi, thế nên hãy suy nghĩ kĩ trước khi lựa chọn vì nếu nó không chọn ngươi, điển tịch này chỉ là một sấp giấy vô dụng. Và khi nghìn năm qua đi, nó sẽ quay về với chủ của nó.
Trấn Kim lão giả mặc dù biết Vô Thường hẳn là đã biết những thông tin này vì hắn vốn là Chí Tôn chuyển sinh, nhưng lão vẫn phải theo quy tắc mà nói.
-Vâng, vãn bối hiểu được.
Vô Thường gật đầu, Trấn Kim lão giả lại chỉ ngón tay đến chiếc nhẫn thứ ba đã được lắp lên vài viên đá quý xinh đẹp.
-Món thứ ba, Thái Lam Hà Kiếm, bội kiếm luôn mang theo bên người của một Chí Tôn cảnh từ nhỏ cho đến lớn. Món này cũng tương tự như món thứ hai vì mục đích chính là tìm kiếm đệ tử tâm đắc, nhưng đối với món này nó còn có một lời nhắn đến từ vị Chí Tôn kia với nội dung “nếu người nhận là nam nhân, chỉ cần hắn được nàng chấp thuận và sau này có thể tiếp ta một chiêu, ta sẽ gả cho hắn làm vợ”.
-Một lời nhắn vô cùng hấp dẫn a.
Nói lời này, Trấn Kim lão giả liền nháy mắt cười gian với Vô Thường đối diện.
Lấy được một Chí Tôn cảnh làm vợ, chuyện nào còn có thể sung sướng bằng? Với lại lão cũng biết Vô Thường là một Chí Tôn cảnh khủng khiếp chuyển sinh nên cái chuyện có thể tiếp vị nữ Chí Tôn đó một chiêu là quá dễ dàng, Vô Thường dường như chỉ cần lấy lại thực lực cũ liền đã có sẵn một cô vợ đang chờ được rước về phòng đây, quá mức hương diễm.
“Ấy ta lại quên, hắn hiện tại đã cùng Tinh Vũ Nguyệt làm phu thể không thể rời, hắn dù có khả năng bế nữ Chí Tôn lên giường nhưng giờ cũng đã không còn khả năng đó. Có lẽ bế quan nhiều năm rồi chuyển sinh nên không biết Tinh Linh tộc có đặc tính kinh dị như vậy a, tội nghiệp, tội nghiệp”.
Bất chợt nhớ đến tình huống Vô Thường “trót dại” nên Trấn Kim lão giả liền thu hồi nụ cười, lão tiếp tục cung cấp thêm thông tin về Thái Lam Hà Kiếm.
-Ừ hừm… từ “nàng” trong lời nhắn ý chỉ là kiếm linh của Thái Lam Hà Kiếm. Nếu chọn kiếm, ngươi còn phải đánh thức được kiếm linh này mới có được mọi tri thức về kiếm đạo của vị nữ Chí Tôn kia. Còn nếu trong vòng trăm năm ngươi vẫn chưa đánh thức được kiếm linh, hoặc dù đã đánh thức nhưng kiếm linh kia ghét cay ghét đắng ngươi, Thái Lam Hà Kiếm sẽ quay trở về tay chủ nhân của nó.
-Và món thứ tư cũng là món cuối cùng.
Trấn Kim lão giả chỉ vào chiếc nhẫn cuối cùng có hình dạng hoàn toàn bình thường, đem trộn với vài chiếc giới nhẫn cấp thấp cũng sẽ không thể nhận ra điểm khác biệt.
-Thông Thiên Bảo Bình. Đây là một Chí Tôn bảo có tích hợp một trận pháp không gian khiến cho đáy bình kết nối với Đại Thế Giới, từ đó giữa bình và Đại Thế Giới sẽ có sự liên thông khí với nhau. Sở hữu Thông Thiên Bảo Bình, ngươi liền có thể hấp thụ linh khí, thánh khí, vân vân khí mà Đại Thế Giới có.
-Đây là một món mà nếu như lão phu không nhận được chỉ thị mới từ các bậc đại năng thì lão phu sẽ khuyên ngươi lấy nó, lý do vì sao thì ngươi tự hiểu, nếu không hiểu được thì xem như nó không có duyên với ngươi.
-Và điều tất nhiên, nghìn năm sau ngươi phải trả lại Thông Thiên Bảo Bình.
Giữa Nhân Giới nhỏ bé của Vô Thường và Đại Thế Giới to lớn của Trấn Kim lão giả có một sự khác biệt về “chất lượng” của các loại khí. Một tu luyện giả có 50 sợi xích khi hấp thụ linh khí ở Nhân Giới và tạo ra sức mạnh linh lực dĩ nhiên sẽ không thể mạnh bằng một tu luyện giả có 50 sợi xích hấp thụ linh khí ở Đại Thế Giới và tạo ra linh lực.
Đây là lý do rõ nhất mà Trấn Kim lão giả muốn Vô Thường lấy Thông Thiên Bảo Bình, tuy nhiên vì đã nhận được chỉ thị nên lão lại từ “muốn Vô Thường lấy” chuyển sang “không muốn Vô Thường lấy”.
Lời nói bề ngoài lão nói với Vô Thường là vậy, nhưng nếu Vô Thường không thể hiểu ý câu nói lão muốn nhắn chính xác điều gì, mà cuối cùng vẫn chọn Thông Thiên Bảo Bình thì xem như hắn không đủ trí tuệ.
Bất quá trong đầu Trấn Kim lão giả tin rằng, một vị Chí Tôn chuyển sinh chắc sẽ không ngu.
-Đó là tất cả bốn món nằm trong mục ban thưởng cho người xếp hạng nhất của cuộc tranh đoạt lần thứ 106 này. Ngươi hãy lựa chọn một món đi, sau đó chúng ta lại nói chuyện khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT