“Ừ, không giúp thì không giúp, bộ tưởng bọn ta muốn lắm sao. Đây chẳng qua chỉ là biểu hiện giả bộ tốt đẹp với các ngươi để lấy thiện cảm với hoàng tộc mà thôi, nếu các ngươi không phải người hoàng tộc, con cháu của Long Hoàng Vạn Tuế thì cứ mơ đi rồi bọn ta sẽ biểu hiện lo lắng như vậy. Đúng con chó cái điên, chờ coi em ngươi chết rồi thì lấy cái chó má đạo tâm ở đâu ra mà bảo vệ, giữ vững”.
Thanh niên Long tộc lúc trước đã từng trò chuyện với Bát công chúa vừa quay lưng về hướng nàng, vừa méo mỏ mắng thầm.
Đạo tâm của một tu luyện giả có vỡ hay không vỡ thì cũng chỉ có người còn sống mới liên quan đến, còn người chết thì đạo tâm đã hóa hư vô, không có gì để nói. Bát công chúa nhìn bản thân như đang làm một việc đúng đắn của người chị tốt, bảo vệ tương lai cho em trai bé nhỏ nàng thương nhưng trên thực tế nàng lại đang ngu ngốc đưa tiễn em trai nàng tiến gần hơn đến với cái chết.
Bên kia, Vô Thường sau khi lấy được một ống trúc đầy máu vàng kim lại có cảm giác nóng hổi tựa lửa nhiệt cất vào nhẫn giới, hắn cười nhạt nói với nhị thập tam hoàng tử.
-Ngươi biết không tiểu giun đất, tiểu Hỏa bỏ ngươi đến với ta đơn giản là vì ngọn lửa của ta tốt hơn của ngươi.
-Và cũng để làm bằng chứng cho ngươi hiểu, ta ban tặng ngươi ngọn lửa tình yêu của ta, nó sẽ giúp ngươi hiểu hơn về điều đó.
-Cháy lên đi, ngọn lửa của ta!
Dịch chuyển đến vị trí cách 20m so với nhị thập tam hoàng tử, Vô Thường “tách” một cái búng tay, một ngọn lửa tím đậm đặc lập tức bừng cháy trên cơ thể của kim long, che phủ khắp thân thể của nó từ đầu đến chân mà thiêu đốt.
-Hãy cảm nhận ngọn lửa của ta nó khác biệt như thế nào đối với ngọn lửa của ngươi.
Lại “tách” một cái búng tay, Vô Thường trao trả tự do cho kim long, còn bản thân thì quay lưng lại với nó, hai tay nhỏ nhắn bình thản bỏ vào túi quần, tư thế nhỏ bé hiên ngang không màn việc con kim long chắc chắn sẽ hóa điên cắn đến sau bao nhiêu sỉ nhục mà hắn đã làm trên người nó.
Bất quá thì như Vô Thường đã dự liệu trong đầu, con kim long đầy lửa tím sau khi thoát khỏi trói buộc thì nó mặc dù rất, rất, rất muốn lao đến cắn xé Vô Thường cho hả cơn giận trong người, trả thù sự sỉ nhục và lấy lại Thiên Hỏa Thần Long Thương vốn đã từng là của nó, nhưng rồi khi bản thân suy nghĩ điều Vô Thường nói về nguyên do Thiên Hỏa Thần Long Thương bỏ rơi nó, nó liền lựa chọn nhịn xuống cơn tức, thân thể từ từ cảm nhận sức mạnh đến từ ngọn lửa tím bao quanh bảo thân, xem xét ngọn lửa này có điều gì khác biệt và vượt trội hơn so với Tam Diệt Thiên Hỏa* của nó.
*Tam Diệt Thiên Hỏa của nhị thập tam hoàng tử bao gồm ba loại hủy diệt: Hủy diệt phòng ngự, hủy diệt công kích và hủy diệt sinh mệnh lực.
Kim long lấy đuôi làm điểm tựa đứng thẳng người cảm nhận khí tức sinh mệnh trôi đi qua từng giây, các chủng tộc khác có mặt và nghe đến cuộc đối thoại giữa tiểu tử Nhân tộc và người dẫn đầu Long tộc cũng đều chăm chú nhìn đến tình hình kim long chống chịu lửa tím (tử hỏa), thậm chí một số kẻ mạnh mẽ liền bỏ thêm nhiều sức để nhìn rõ hơn và có cảm ứng tốt hơn để cũng giống kim long, cảm nhận thử sức mạnh của ngọn lửa tím đậm đặc, huyền ảo kia.
Chừng bảy giây sau, con kim long nay đã bị ngọn lửa tím bào mòn mất lớp da bên ngoài làm lộ máu thịt vàng kim bên trong liền hóa lại thành hình dáng một thiếu niên tuấn mỹ được bao trùm trong ngọn lửa tím.
Bỏ mặc khí tức sinh mệnh đang tắt dần, thiếu niên tuấn mỹ nhị thập tam hoàng tử cười buồn nói với Vô Thường.
-Thiên Hỏa Thần Long Thương vốn là Thiên Binh có thể tạo ra một ngọn lửa hủy diệt mọi thứ, ngọn lửa của ngươi, mà nó cũng có thể được gọi là Vạn Diệt Thiên Hỏa cũng có thuộc tính tương tự Thiên Hỏa Thần Long Thương. Nó chọn ngươi là điều lúc này ta đã sáng tỏ.
Nhị thập tam hoàng tử Long tộc đúng là kẻ có thiên phú cao nhất, sức mạnh lớn nhất, kiêu ngạo lớn nhất trong đoàn người nhưng điều đó không đồng nghĩa với hai từ “mù quáng”, luôn chấp nhất Thiên Hỏa Thần Long Thương thuộc về chính mình như một kẻ điên không hiểu lý lẽ. Hắn là một kẻ thông minh và hiểu biết.
Tức giận kêu gào đuổi theo Thiên Hỏa Thần Long Thương để đòi lại chỉ là hành động phản xạ mất kiểm soát do bất ngờ mất đồ vật yêu thích, do thế nên lúc đầu hắn cũng không tấn công trực diện Vô Thường một cách tùy tiện khi bay đến, mục đích chính nhắm vào chỉ là Thiên Hỏa Thần Long Thương.
Hiện tại bản thân đã trúng Vạn Diệt Thiên Hỏa, một loại hỏa nguyên có khả năng ma diệt mọi thứ được tiểu tử Nhân tộc phát ra, hắn xem như đã tâm phục khẩu phục. Bây giờ để được sống, hắn chỉ còn cách buông bỏ cuộc tranh đoạt, trở về với Long Giới, với người mẹ luôn thương yêu hắn, đang lo lắng, mong chờ hắn trở về nhà.
-Vừa sở hữu Vạn Diệt Thiên Hỏa lại vừa có năng lực kiểm soát cơ thể của sinh vật khác, Nhân tộc đúng thật là một chủng tộc nguy hiểm nhất trên đời mà sách Long cổ đã từng ghi chép vào thời sơ khai thái cổ…
Nói rồi một câu cuối cùng này, thiếu niên tuấn mỹ lập tức biến mất, chỉ còn để lại đúng bảy món bảo vật nằm trên nền gạch trắng xóa tại vị trí vừa đứng không lâu.
Để giải Vạn Diệt Thiên Hỏa chỉ có ba cách duy nhất, một là bản thân người trúng đòn mạnh hơn rất nhiều so với người ra đòn, hai là người ra đòn chủ động thu hồi Vạn Diệt Thiên Hỏa, và ba là thoát ra khỏi phạm vi tấn công của người ra đòn, cách đứt đi sợi giây liên kết sức mạnh nhờ khoảng cách.
Trong tình trạng sức mạnh đã giảm đi rất nhiều do sự gấp gáp trong việc khôi phục thương thế mà Thiên Hỏa Thần Long Thương gây ra, nhị thập tam hoàng tử không thể rõ ràng Vô Thường có thật chỉ mạnh như bản thân hắn cảm ứng được hay không, vả lại hắn cũng nghĩ rằng Vô Thường dĩ nhiên sẽ không tự dưng phát lòng tư bi để giải trừ Vạn Diệt Thiên Hỏa, do vậy hắn chỉ còn lựa chọn thứ ba để tự tìm về được cái mạng quý giá của bản thân.
Biết được kim long đã thoát thân, Vô Thường quay người trở lại, một tay phất lên liền thu hết những thứ nằm dưới gạch trắng vào trong nhẫn giới, sau đó hắn khẽ tự nhẫm như trả lời câu nói cuối của nhị thập tam hoàng tử Long tộc.
-Vạn Diệt Thiên Hỏa sao? Có lẽ…
Vô Thường, hắn không biết Vạn Diệt Thiên Hỏa – một loại sức mạnh có thuộc tính lửa kỳ lạ được ông trời ban cho những kẻ may mắn, là thứ khỉ gì. Hắn chỉ biết duy nhất một điều, ngọn lửa của hắn là một ngọn lửa đến từ Tâm Đan biến dị có tiêm nhiễm khí tức của Thiên Địa ngữ, còn Vạn Diệt Yêu Hỏa là vật gì, chức năng ra sao, hắn dù rất muốn nhưng lại không biết. Bất quá với hai từ “vạn diệt”, hắn cũng đoán được đôi chút vấn đề của Vạn Diệt Thiên Hỏa.
-Giờ đến chúng mày.
Dùng một ánh mắt vừa có tà ác, vừa có lạnh lẽo, Vô Thường đảo quanh một vòng đại đấu trường, nhìn qua từng khuôn mặt biểu cảm khác nhau đối với hắn.
Kinh ngạc, khó hiểu, sợ hãi, nghiêm mặt, ganh ghét,… một loại cảm giác kì quặc kó hiểu là biểu hiện của đa số người có mặt tại nơi đây, nhất là ba chủng tộc Hồn tộc, Mộc tộc và Thiên hổ tộc đối với Vô Thường, một kẻ chắc chắn ẩn giấu sức mạnh vì đã được Thiên Binh dạng thương chọn làm chủ. Điều này, không ai ngu ngốc đến nổi bỏ qua nó.
Tức giận là biểu hiện đến từ Quỷ tộc.
Giết, giết và giết, sát ý kinh thiên, hiếu chiến cuồng nộ chính là biểu hiện lớn nhất của Ma tộc và Long tộc đối với Vô Thường.
Cảm nhận được tất cả các ánh mắt chấp chứa đầy cảm xúc này, Vô Thường mang theo một nụ cười nhìn vào tuy bình thường nhưng có điều gì đó rất lạ ẩn bên trong, hắn bỗng chợt cất lời, âm thanh vang vọng to lớn khắp mọi ngõ ngách trong đấu trường cung điện.
-Nể mặt con giun vàng khôn ngoan kia, ta cho các ngươi một giây để rời khỏi nơi đây hoặc trực tiếp rời thẳng cuộc tranh đoạt. Nếu không… hà hà ha, hà ha ha ha.
-Chết!
Kẻ mạnh người yếu đã phân minh, Vô Thường cũng không có quá mức rãnh rỗi chơi đùa trong khi não hắn chứa rất nhiều thông tin kỳ lạ cần được giải quyết, ngoài ra hắn cũng muốn bớt đi nhiều đối thủ nguy hiểm, trợ giúp những thành viên khác của Nhân tộc đến được trung tâm có thêm cơ hội giành hạng trong cuộc tranh đoạt.
Vả lại, cũng do hắn không biết quy tắc tranh đấu giành hạng là như thế nào, có hay không phân chia bảng này bảng nọ, đánh đấm tay đôi hai người lôi thôi, cho nên Vô Thường quyết định loại hết, loại được ai thì cứ loại, bớt một người là bớt một khoảng thời gian thi đấu dai dẳng.
Vô Thường vừa dứt lời, một trận âm thanh âm trầm đầy sát khí cùng với khí tức sức mạnh vô cùng to lớn, chẳng khác gì Phong thúc trước đây của hắn truyền đến.
-Chết, đúng, ngươi là kẻ phải chết!
-Rống! Xúc phạm Long tộc ta, chết!
Dường như cũng đồng lúc truyền đến với âm thanh kia, một đạo âm gầm rống của loài rồng hung mãnh truyền đến bên tai Vô Thường.
Tiếp đó từ hai bên trái phải, một đoàn người với sự dẫn đầu là thiếu niên đen tối tuấn mỹ và một đoàn rồng bay to dài, lấp lánh vài màu sắc do một thiếu nữ dẫn đầu bay nhanh đến, cả hai đều nhằm hướng vi trí của Vô Thường mà đi đến, khí thế kinh khủng nhất họ có thể tạo ra cũng đồng lúc ép mạnh qua, muốn khủng bố tinh thần của mục tiêu mà họ nhắm đến.
Tất cả những gì Ma tộc và Long tộc đang làm lúc này chỉ vì một lý do duy nhất, giết chết Vô Thường.
Đây là quyết định mà Long tộc và Ma tộc đã lựa chọn đưa ra vì những sỉ nhục, những cái chết mà Vô Thường gây nên, việc hắn ép được nhị thập tam hoàng tử rời đi cũng không nói lên rằng hắn mạnh, bởi lẽ nhị thập tam hoàng tử đã mất quá nhiều sức mạnh khi khôi phục lại thân thể trở lại nguyên vẹn.
Còn “Vạn Diệt Thiên Hỏa” mà nhị thập tam hoàng tử nói ra trước khi rời bỏ cuộc tranh đoạt đúng là chuyện khiếp hãi đối với những người hiểu được sự ghê rợn của “Vạn Diệt Thiên Hỏa” và từ đó hiểu được nguyên nhân cái chết vô hình của ba người kia. Nhưng nếu xét về nguyên bản thì cách sử dụng “Vạn Diệt Thiên Hỏa” chỉ tương tự như sử dụng Thần thông cho nên cũng không phải không có biện pháp để đối phó. Kể cả sức mạnh “kiểm soát cơ thể sinh vật” mà có lẽ là Thần thông bản mệnh của tiểu tử Nhân tộc trong lời nói của nhị thập tam hoàng tử cũng tương tự như vậy.
Điều duy nhất họ tự tin đó là khí tức sức mạnh của Vô Thường tỏa ra rất yếu so với họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT