Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

“Tức phụ, ta dù gì cũng là người làm qua tướng quân.” Đại Hùng ngẩng đầu ưỡn ngực, tạo hình uy mãnh.

Ở Ôn Luân xem ra, bất quá là một con tiểu gấu mèo thẳng cái đuôi. Được rồi, tiểu gấu mèo thực rất lợi hại, từ quản người đến suy xét sự tình, phải gọi là rất chặt chẽ.

Trở lại trong thôn, cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Các loại chuyện phải xử lý, quả thực đã xếp thành núi.

Đường vào núi phải sửa, mấu chốt còn phải tạo phòng ở. Phòng ở nhóm tráng hán hiện tại trụ, là tại trên nền Nhị Căn gia lần nữa xây lên gạch mộc phòng. Phòng ở không lớn, vài cái phòng ở đều là giường chung. Nhóm tráng hán cảm thấy điều kiện này đã không tồi, nhưng Ôn Luân cảm thấy hoàn toàn không được.

“Chỗ nào còn có nền nhà sao? Hoặc là chúng ta xây thêm phòng ở trong núi đi.”

Đại Hùng cảm thấy chuyện này chỉ có thể sau này chậm rãi làm: “Để bọn họ trước ở như vậy. Chuyện vườn trà quan trọng hơn. Ở trong núi xây phòng ngược lại khả thi, dù sao vườn trà và dược viên đều phải có người trông.”

Nói đến trông giữ, Ôn Luân đã nghĩ đến con lợn rừng chạy đến đưa đồ ăn trong mùa đông kia: “Ân, trụ trong núi còn phải để ý thêm vấn đề an toàn.” Nhưng mà nền nhà trong thôn lại quá nhỏ, “Gạch mộc phòng, trước bớt thời giờ xây lên tường đá. Trà xưởng cùng kho hàng đều phải xây vòng lên. Những đồng bào đó của huynh tuổi cũng không nhỏ, còn phải cho bọn hắn cưới vợ, luôn ngủ giường chung thì giống cái gì?”

Trong đại sơn, cô nương chờ gả có rất nhiều, không lo chọn không được tốt.

Đại Hùng không nghĩ tới vụ này, y ngẩn người, nhìn Ôn Luân xoay người đi tìm giấy bút, liền vươn tay lôi kéo, đem người đặt tại trong ngực mà hung hăng hôn một trận.

Ôn Luân một chút cũng không cho y mặt mũi, đẩy người ra, đem chuyện vừa rồi thảo luận ghi nhớ xuống: “Chúng ta còn phải thỉnh người, sao trà.”

Chuyện thỉnh người, lão Huyện Bá lúc trước đã suy xét. Ôn Luân mới vừa nói xong, ngày hôm sau liền có Tuấn Hiền trà trang cùng hai cái trà trang bản địa khác mỗi bên phái hai người lại đây, tất cả chia đều ra một người đại sư phụ chế trà, một người lão nông dân trồng chè kinh nghiệm phong phú.

Những người này đến đều là bởi vì mặt mũi lão Huyện Bá. Tuấn Hiền trà trang còn dễ nói, bọn họ nghiệp vụ cũng không ở trong phủ thành, hai cái trà trang bản địa khác thị trường chủ yếu lại vẫn chưa ra khỏi bản địa thạch lâm, nhưng tình thế so người càng cường, phân ra một chút thị trường, luôn so với trà trang mình khai không ra vẫn tốt hơn.

Hoàng chưởng quỹ đi theo lên núi, dẫn theo vài thanh niên: “Đại thiếu gia cùng phu gia nếu không chê, liền chọn vài người giữ làm phòng thu chi quản gia.” Ngoài ra còn kèm theo một quyển khế bán mình của mấy người kia cùng sổ lai lịch kỹ càng tỉ mỉ nói về vài người vừa đến đây.

Ôn Luân lật lật, không có gì hứng thú, ném cho Đại Hùng. Đại Hùng nhìn xem cẩn thận, cuối cùng để lại hai người trung niên, một người tên là Triệu Tứ, một người tên là Ô Bản.

Hoa Vĩnh nghe được tin tức, lại đây nhìn thoáng qua, để lại một thiếu niên tên là Dư Bảo làm gã sai vặt.

Người ngày một nhiều, vấn đề nhà ở càng thêm nổi bật. Đại Hùng còn tính toán năm nay đem phòng ở tân trang, kết quả thời gian như thế nào tính cũng không đủ, chỉ có thể ở khi có thời gian rảnh liền trước đem từng xe tài liệu chở lên núi.

Nhóm tráng hán nghe nói chuẩn bị xây phòng cho mình ở, một đám đều cười liệt miệng.

Xây ở trong núi? Không thành vấn đề!

Có dã thú? Không sợ!

“Dã thú còn có thể hung hơn bọn người nam man?” Nhóm tráng hán đều là từ trên chiến trường đẫm máu trở về, dã thú chút nguy hiểm ấy còn không coi là cái gì. Ở trong núi chuyển vài ngày sau, lại mang theo Ôn Luân dạo qua một vòng, liền phát hiện một địa phương dễ thủ khó công, còn có thể xây phòng.

Ôn Luân chỉ vào đồng cỏ Đại Trà thôn, vươn tay vẽ cái vòng: “Mấy chỗ này, ta mua.” Quả thực thổ hào!

Thôn trưởng mặt mày hớn hở, nhanh chóng làm thủ tục, tính toán lần này có thể trích xuống dưới bao nhiêu tiền. Là nên sửa đường vào núi, hay là cấp trong thôn mua một đầu đại hoàng ngưu?

Diêu Thanh từ khi thấy bản vẽ kia không ngừng sửa lại sau, liền đuổi kịp Ôn Luân. Gần đây hắn cũng không hỏi học vấn, cả ngày liền đi theo Ôn Luân chạy. Rõ ràng thân cao mới đến trên eo Ôn Luân, thể lực lại một chút cũng không kém Ôn Luân. Đại Hùng cũng đi theo chạy hai lần, sửa lại hai lần bản vẽ sau, mới cuối cùng hiệu đính.

Nhóm tráng hán líu lưỡi: ” Cái này không một ngàn người liền đánh không hạ.” Lúc ấy thành trại của những tên nam man kia nếu xây thành như vậy, bọn họ sẽ phải hy sinh bao nhiêu huynh đệ mới hạ được?

“Nơi này nhỏ, nếu địa phương lớn một chút… Ân? Vào trong một chút không phải là trong thôn sao?” Một tráng hán đột nhiên linh cơ vừa động,  những tráng hán còn lại cũng sôi nổi không nói tự ngộ.

Tám trăm dặm đại sơn, nói là Tề quốc sở hữu, cũng có không ít thôn trại. Nhưng khu vực thôn hành chính hoàn toàn không có khả năng bao trùm cả tòa đại sơn.

Những tráng hán tất cả đều là lão lính dày dạn, bên trong núi này cũng tìm không ra cái gì việc vui.

“Chúng ta bình thường không có việc gì, vào núi đánh săn thú, sẽ không có người quản đi?” Săn thú thuận tiện lại xây cái phòng thợ săn nhỏ, cũng là hợp tình hợp lý đi! Mặc dù phòng thợ săn xây ra kích thước giống công sự phòng ngự, cũng chỉ là lớn lên đặc biệt một chút mà thôi.

Nhóm tráng hán tính toán, Ôn Luân cùng Đại Hùng đều hoàn toàn không biết gì cả. Dù sao nhóm tráng hán công tác còn có rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có thời gian đi gây sức ép hứng thú yêu thích của bọn họ.

Vườn trà cùng dược viên thanh lý ra thạch đầu xếp thành núi nhỏ. Nhóm tráng hán cùng các thôn dân, dưới chỉ huy của Đại Hùng, cơ hồ một ngày một đêm mà vòng lại địa bàn.

Ôn Luân cũng rất bận, đi theo sư phụ chế trà cùng nông dân trồng trà học tập các loại kỹ thuật, so đi theo giáo sư hạ đại lều còn nghiêm túc cẩn thận. Lúc trước thời điểm cậu đọc sách, nếu là có loại nghiêm túc này, sẽ không mỗi lần đến cuộc thi đều phải chạy đi quay cóp nha.

Tân nhậm phòng thu chi tiên sinh Ô Bản thực buồn bực. Lúc trước chủ gia phạm tội, hắn đi theo bị bán, còn tưởng rằng cuộc đời này vô vọng, không thể tưởng được còn có thể tiếp tục làm một cái phòng thu chi. Hết thảy từ không đến có, với hắn mà nói không phải vấn đề, nhưng vấn đề là, hắn căn bản tìm không thấy chủ gia hội báo a! Cuối cùng, hắn chỉ có thể tìm được có đồng dạng sự phức tạp tân nhậm quản gia Triệu Tứ, hai người đối chiếu đem có thể nhớ đều nhớ.

Cũng may, ngày như vậy không có duy trì liên tục bao lâu. Đại Hùng rốt cục nhớ tới trong nhà nhiều hai người.

Ôn Luân tự giác chỗ thắng qua nguyên thân, đại khái cũng chỉ có toán học, cho nên đối với Diêu Thanh giáo dục toán học cũng bắt được ngay. Đại Hùng ở một bên nghe, hiện giờ nhìn xem mấy sổ thu chi hoàn toàn không phải vấn đề, lại nghe xong quản gia công tác hội báo sau, Đại Hùng lập tức sai khiến một ít nhiệm vụ cho hai người.

Chuyện không nhiều lắm, cũng đều là việc nhỏ. Bất quá song phương đều hiểu được, chỉ có chuyện nhỏ làm tốt, bọn họ mới có thể thực sự trở thành quản gia cùng phòng thu chi.

Thời điểm Đại Hùng thở ra một hơi, bên ngoài lại truyền đến một trận huyên náo: “Phu gia! Đại thiếu gia té xỉu!”

“Cái gì!” Đại Hùng cả kinh, chạy ra ngoài cửa.

Triệu Tứ cùng Ô Bản hai người liếc nhìn nhau một cái, đi theo ra ngoài. Bọn họ tới thời gian không lâu lắm, vừa lúc đều hiểu được chuyện trong nhà, một nhà này người đáng tin nhất là Ôn Luân.

Một trận gà bay chó sủa sau, Ôn Luân bị Đại Hùng ôm vào phòng.

Hoa Vĩnh vội vã chạy tới, phía sau gã sai vặt cõng cái hòm thuốc cũng là đi lại vội vàng.

Đại Hùng đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn Hoa Vĩnh mày càng nhăn càng chặt, tâm của y cũng treo lên, cuối cùng sắc mặt càng ngày càng trắng, cúi đầu nhìn Ôn Luân sắc mặt như thường, đứng lên đi đến ngoài cửa: “Xảy ra chuyện gì?”

Một sư phụ chế trà lo sợ nói: “Lúc ấy đại thiếu gia đang nhìn chúng ta sao trà. Chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, đại thiếu gia liền té xỉu.”

Đại Hùng mạnh nhấc đầu, ánh mắt như ác thú nhìn chằm chằm sư phụ chế trà kia.

Sư phụ chế trà bình thường ở trà trang trong cũng là nhân vật được nhận tôn kính, chỗ nào nhận được ánh mắt hung tàn như vậy, nhất thời hét thảm một tiếng ngã nhào trên đất.

Diêu Thanh liếc sư phụ chế trà một cái, đối Đại Hùng nói rằng: “Đại Hùng thúc, là thật. Tiểu sư thúc nhìn sao trà, liền té xỉu.”

Tác giả bộ này có 1 trí nhớ siêu tệ, đánh số chương nhầm không nói, đến tên nhân vật cũng nhầm, lúc tên này lúc tên kia, rồi đến nhiều đoạn còn nhầm giữa nhân vật này với nhân vật kia, đến bây giờ tui nhớ Diêu Thanh gọi Ôn Luân là tiểu sư huynh, nhưng chã hiểu sao 2 3c gần đây đều gọi tiểu sư thúc = =!!

Đại Hùng càng siết chặt nắm tay.

Hoa Vĩnh lúc này đi ra: “Yên tâm, Ôn đại thiếu gia không có gì trở ngại. Đại khái là mấy ngày nay mệt nhọc, lúc này đang ngủ.”

Đang ngủ? Đại Hùng không dám tin.

Hoa Vĩnh cũng không dám tin, nhưng mạch tượng của Ôn Luân chỗ nào cũng rất bình thường.

Đại Hùng đột nhiên đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng.

Diêu Thanh muốn đi theo vào, nhưng bị Hoa Vĩnh một phen giữ chặt, lắc lắc đầu.

Ôn Luân không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, trên thực tế bản thân cậu đều còn không phát hiện mình té xỉu. Cậu chỉ cảm thấy đến bản thân đang vào trong một cảnh giới phi thường huyền diệu.

Cậu có thể nghe được thanh âm hơi nước còn sót lại từ trong lá trà bốc hơi ra, lá trà từng chút một bị chế thành hình trong tay sư phụ, biến thành trăng non, nhu vê thành hình tròn, hoặc là áp chế thành trà bánh. Mấy cái hình ảnh chế thành tĩnh vật, trong lỗ tai Ôn Luân, lại như có sức sống. Đủ loại thanh âm, đang giao lưu lẫn nhau, đang va chạm, đang đè ép, thẳng đến cuối cùng bị một dòng thanh tuyền rót vào phao thành nước trà nhan sắc không đồng nhất, vào miệng…

“Đắng… Khụ khụ.” Từ xưa mộng đẹp dễ tỉnh.

Ôn Luân ánh mắt còn chưa mở, đã bị đắng tỉnh, còn bị sặc, còn bị gấu ôm! Từ từ, cậu không phải đang ở trong vườn trà sao?

“Đừng dọa ta.” Đại Hùng ôm tức phụ một hồi lâu, mới buông ra, cầm chén thuốc đưa qua.

Ôn Luân bị thanh âm bình tĩnh quá phận của y làm cho hoảng sợ, ngoan ngoãn đem dược uống: “Huynh làm sao vậy?” Dừng một chút, cậu kịp phản ứng, “Ta làm sao vậy?”

Đại Hùng cất kỹ chén thuốc, lại quay đầu đem mình chôn ở hõm vai cậu: “Đệ té xỉu.”

Ôn Luân ngẩn người, đẩy Đại Hùng ra, nhìn hốc mắt ửng đỏ cùng mãn nhãn tơ máu của y, đột nhiên liền gặm lên.

Kết quả Đại Hùng so Ôn Luân còn kích động hơn. Hai người rất nhanh liền nếm ra vị rỉ sắt, nhưng không có người nhả ra.

Đại Hùng hận không thể đem Ôn Luân một hơi nuốt vào.

Buổi chiều đầu tiên, y tự nói với mình, Ôn Luân chỉ là quá mệt mỏi đang ngủ.

Buổi sáng thứ nhất, y tự nói với mình, về sau không bao giờ để cậu mệt nhọc như vậy. Nuôi gia đình vốn là trách nhiệm của y, Ôn Luân chỉ cần làm tốt vai trò tức phụ là được. Sau đó, y phái người xuống núi đi thỉnh Hoa lão thần y.

Vô tri vô giác đến buổi sáng thứ hai, Hoa lão thần y đến, cũng nhìn không ra vấn đề gì. Y lúc ấy toàn bộ đầu óc đều trống rỗng. Người này nếu cứ như vậy… Không, sẽ không!

Hoa Vĩnh tự mình sắc thuốc, Bích Hà bưng vào.

Đại Hùng không biết ngay cả Hoa lão thần y đều không nhìn ra vấn đề, thuốc này uống rốt cuộc có ích lợi gì; nhưng rốt cuộc vẫn là uy cậu uống.

Sau đó, Ôn Luân liền tỉnh.

Ôn Luân đưa tay vỗ vỗ đầu vai Đại Hùng: “Từ từ, ta thật đói.”

Đại Hùng từ hõm vai cậu ngẩng đầu, bình phục một chút thở dốc: “Ân, đệ đã thật lâu không có ăn cơm.”

Ôn Luân cảm thấy ngữ khí Đại Hùng có chút quái, nhưng không có nghĩ nhiều, cậu đói bụng đến mức dạ dày liên tục co rút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play