*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ôn Luân gả vào trong sơn cốc sau, thật không ngờ chính mình còn sẽ có một ngày lần nữa bước vào Huyện Bá phủ. Không chỉ bản thân cậu không nghĩ tới, mà ngay cả Huyện Bá quý phủ đều không một người nghĩ đến.

Thời điểm người gác cổng nhìn đến Ôn Luân, cùng như thấy quỷ vậy, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, ấp úng mà gọi một tiếng: “Đại thiếu gia? Đại thiếu gia, ngài đã về rồi?” Từ khi lão Huyện Bá bệnh không nổi sau, đại thiếu gia ở quý phủ địa vị xuống dốc không phanh, là chuyện mà người người đều xem ở trong mắt. Nhưng tuy nói cậu hiện tại không giống ngày xưa, lão Huyện Bá đến bây giờ vẫn còn đang ngạnh chống. Hắn một người gác cổng nho nhỏ, cũng không dám chậm trễ.

Ôn Luân nhìn thoáng qua người gác cổng, một phen kéo qua Đại Hùng: “Tới gặp qua phu gia.”

Đại Hùng vừa nghe lời giới thiệu này, lại nhìn nhìn lỗ tai đỏ rực của tức phụ, trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả, trên mặt còn nhớ bày ra bộ dáng uy nghiêm, xuất ra khí phách tướng quân, nhất thời gương mặt muốn cười nhưng không cười được, nhìn thập phần phấn khích.

Người gác cổng thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhận mặt, nháy mắt đã bị dọa ra nước tiểu, run rẩy nhỏ giọng kêu một tiếng phu gia, ngay cả Đại Hùng cho tiền thưởng đều không dám tiếp.

Đại Hùng chỉ có thể thu hồi tiền thưởng, còn tưởng rằng đây là quy củ trong nhà Huyện Bá phủ.

Ôn Luân ỷ vào ký ức từ nguyên thân, trực tiếp mang theo Đại Hùng vào cửa, còn chưa trở lại sân của mình, liền thấy một cái gã sai vặt bước nhanh đến nghênh đón: “Đại thiếu gia, phu gia.”

Này gã sai vặt mười lăm mười sáu tuổi, là nhi tử của đại quản gia, cánh tay duỗi ra mang theo hai người hướng phía khác vừa đi: “Bá gia nghe nói ngài cùng phu gia trở lại, bảo hai vị đi qua uống trà.”

Ôn Luân cùng Đại Hùng liếc nhau, đi theo gã sai vặt. Trong phủ việc nhà là do đương gia chủ mẫu quản hạt, nhưng thật ra người đương gia vẫn là lão Huyện Bá.

Ôn Luân thính lực đã mở ra, Đại Hùng là người tập võ ngũ giác cũng so thường nhân sắc bén hơn nhiều. Trong viện Ôn Luân tiếng người hỗn loạn như vậy, cũng không phải là bộ dáng không có người ở. Hiển nhiên, Ôn Luân được mang ra phủ sau, trong phủ sẽ không còn có địa bàn nào là của Ôn Luân.

Đại Hùng nhướng mày, nắm tay Ôn Luân thật chặt. Người một nhà này, rốt cuộc đối Ôn Luân cái đại thiếu gia này có bao nhiêu không muốn thấy? Ôn Luân ở quý phủ rốt cuộc chịu bao nhiêu ủy khuất?

Ôn Luân cũng không thèm để ý. Chẳng sợ từ trong trí nhớ nguyên thân đến xem, trừ bỏ lão Huyện Bá bị bệnh mấy ngày nay ra, nguyên thân luôn luôn bị lão Huyện Bá bồi dưỡng trở thành một con mọt sách, trừ cái này ra quả thực có cầu tất ứng. Chỉ nhìn một cách đơn thuần có thể thỉnh đến Diêu Đại tiên sinh làm lão sư, liền có thể thấy được một điểm này.

Về phần Ôn Luân bản 2.0 này, càng là thêm không thèm để ý. Cậu đối với thân phận của nguyên thân có cảm giác thực kỳ diệu. Cậu nguyên bản chính là con một trong một gia đình thập phần đơn thuần, gia đình hòa thuận, ngoại giới cái gì tiểu tam tiểu tứ xuất quỹ leo tường, tất cả đều là coi như bát quái mà nhìn. Hiện tại đột nhiên liền biến thành nhi tử của tiểu tam, cảm giác này quả thực vi diệu đến không được.

Được rồi, cậu chính xác là làm nhi tử của người ta, không được nói thân nương là tiểu tam. Đầu năm nay thiếp cũng là có nhân quyền. Nhưng mà xuyên qua đến sau, có thể không cần đối mặt người kia, cậu cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngô thị canh giữ ở ngoài cửa viện, nhìn thấy Ôn Luân hai mắt liền hàm lệ, khẽ cười một chút, nhìn gã sai vặt, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Bá gia tỉnh, đi theo ta.”

Gã sai vặt nghe vậy, dừng chân ở ngoài cửa viện.

Ôn Luân mang theo Đại Hùng đi theo Ngô thị đi vào, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Nương.” Lôi kéo Đại Hùng đến nhận thức, “Đây là Đại Hùng.”

Ngô thị đè khóe mắt, vươn tay như muốn kéo Ôn Luân, nhưng lại rũ tay xuống: “Di nương vô dụng. Hai người các ngươi, hảo hảo sống qua ngày.” Đại Hùng trước kia vào phủ có lặng lẽ mang theo rất nhiều thiết bì phong đấu, Ngô thị biết, nhưng người vẫn là lần đầu tiên thấy, nhìn bộ dáng hai người, trái tim luôn treo trên cao rốt cục cũng buông xuống.

Đại Hùng giữ chặt tay Ôn Luân, đè thấp âm thanh: “Di nương yên tâm.”

Vài bước đường, nói mấy câu. Ba người rất nhanh tới đến trước cửa phòng lão Huyện Bá, đẩy cửa, tràn đầy mùi thuốc đông y.

Lão Huyện Bá ngồi dựa trên giường, trên tay cầm một quyển sách, thấy người vào cửa, không tự chủ được cười: “Đều lại đây ngồi.”

Đại Hùng đi dọn ghế.

Ngô thị lấy đi sách trên tay lão Huyện Bá, lại đi rót trà nóng.

Ôn Luân ngồi trên băng ghế, mộc lăng lăng mà nhìn lão Huyện Bá, nửa ngày mới gọi một tiếng: “Cha.”

Lão Huyện Bá biểu tình cương một chút, thở dài: “Cha biết ngươi trong lòng có khí. Cha cũng là không có biện pháp.” Ôn Luân là hài tử thứ nhất của hắn, lại là trưởng tử, còn là do nữ nhân mình yêu sinh hạ, người lại thông minh. Lão Huyện Bá như thế nào sẽ không thích? Nhưng thứ xuất dù sao cũng là thứ xuất, “Ngươi hiện tại coi như là tự lập môn hộ.”

Ôn Luân có chút đứng ngồi không yên, không biết trả lời như thế nào. Trong giá trị quan bình thường của Ôn Luân, gặp mặt lão Huyện Bá loại tra nam này, chưa đầy phút liền khiến cậu đơ cả mặt. Không có biện pháp cái quỷ a! Đều có biện pháp có thứ trưởng tử rồi đây này!

Lão Huyện Bá lại thở dài, đem đề tài kéo đến trên người Đại Hùng.

Đại Hùng hành lễ, lão Huyện Bá cho tiền lì xì: “Người tới trong thị trấn, nghe nói là đồng bào của ngươi?”

Đại Hùng mặt không đổi sắc, gật đầu lộ ra một cái cười ngây ngô: “Vâng. Vườn trà vừa lúc thiếu nhân thủ.”

Lão Huyện Bá gật gật đầu: “Ân. Huyện lệnh nơi đó cha đi chào hỏi, các ngươi cứ việc buông tay đi làm. Thiếu cái gì, trực tiếp đi tìm Hoàng chưởng quỹ.”

Ôn Luân không rõ, vườn trà cậu tuyển công nhân như thế nào liền nhấc lên Huyện lệnh?

Đại Hùng ngược lại nghe một chút liền thông: “Ta đây về sẽ kêu bọn họ đem lộ dẫn đến giao cho huyện nha.” Bọn họ hành quân nhiều năm, Ôn Luân một đại thiếu gia không biết cũng phải đạo, y làm một tướng quân, như thế nào liền quên điểm mẫn cảm trong đó. Dừng ở trong mắt người có tâm, lúc này triệu tập bộ hạ cũ là muốn làm gì?

*Lộ dẫn: Những năm thời Minh có một quy định: người nào ở xa nhà ngoài trăm dặm, đều cần phải có một loại tương tự thơ giới thiệu từ địa phương chánh phủ ngành phát cho、 thông hành chứng các loại công văn, gọi là “lộ dẫn”, nếu không có” lộ dẫn” hoặc người cùng trên đó khác nhau, là muốn theo luật trị tội. “lộ dẫn” trên thực tế chính là ly hương chứng minh. (baike.baidu)

Lão Huyện Bá rốt cuộc thân thể còn chưa khỏe. Thiết bì phong đấu có là tiên thảo như thế nào, cũng bất quá chỉ là điều trị đỡ, hiệu quả thì còn phải thong thả chờ.

Hai người thấy mí mắt lão Huyện Bá cúi dần khép, liền chủ động cáo từ.

Lão Huyện Bá cố chống mí mắt phân phó: “Hai người các ngươi liền ở sương phòng cách vách ta. Tối mai lại đi.”

Hai người ứng hạ, thoáng nghỉ ngơi một hồi, nhìn xem sắc trời liền lại ra cửa phủ.

Đại Hùng đi theo Ôn Luân bảy quải tám cong đi đến một chỗ dưới tường. Ôn Luân nhảy lên trên, ngay cả biên tường đều không với tới; lại nhảy một chút, cách mặt đất khoảng cách còn không đến 10 cm?

Ôn Luân: “…” Quay đầu nhìn Đại Hùng đang cười cong cả người, nhấc chân liền đá qua.

Đại Hùng nhanh nhẹn mà bắt trụ cái chân vốn cũng không có bao nhiêu khí lực kia, thẳng đứng dậy xuất ra khí thế của tướng quân, ôm ngang Ôn Luân, thả người nhảy lên, mủi chân hướng đầu tường một chút, liền dễ dàng vọt vào bên trong.

Phòng ở không lớn, sân nhỏ mà tinh xảo. Bọn họ tiến – nhập này một góc hòn non bộ*, kiêm một hồ nước nho nhỏ, nhìn ra được xử lý đến thập phần tỉ mỉ. Hai người tránh ở sau núi giả, không bao lâu chợt nghe thấy cửa viện mở ra.

*Là cái này:

d

Từ tầm mắt của Ôn Luân, liền nhìn thấy hai cái sừng nhỏ không ngừng đung đưa.

Tiểu sừng hiển nhiên về nhà còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ôn Luân nghe trong phòng không gián đoạn binh lách cách bộp, mày nhảy lên. Qua cả buổi, Tiểu sừng lắc lư đến trước bờ ao nhỏ, đập nát miếng băng mỏng, cầm điểm tâm nghiền nát đổ vào bên trong: “Tiểu ca ca tốt bụng đưa điểm tâm, ăn thật ngon.”

Ao nhỏ truyền đến âm thanh cá con đoạt mồi đập vào mặt nước.

“Hôm nay nấu cháo có chút cứng. Ngày hôm qua bỏ nhiều nước. Ngày mai ta biết nên bỏ bao nhiêu nước rồi.”

“Đáng ra hôm nay ta nên giặt quần áo. Nhưng trời sắp tối rồi, ngày mai lại giặt đi. Nước giếng rất lạnh… Không đúng, A Thanh không sợ lạnh. A Thanh không phải sợ lạnh, là trời sắp tối rồi. Là quân tử phải biết tự lập, tự mình cố gắng!”

Ôn Luân nghe theo tiểu hài nhi vừa nhớ kỹ tự lập tự mình cố gắng vừa đi vào nhà, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”

Đại Hùng cũng là vẻ mặt phức tạp, ôm Ôn Luân nhảy ra tường viện, lại lách đến đại môn mới gõ cửa.

Diêu Thanh một lát sau mới chạy chậm đi ra mở cửa, nhìn thấy người tới, trước mắt liền sáng ngời: “Tiểu sư huynh!”

Diêu Thanh từ nhỏ đi theo Diêu Đại tiên sinh ở trong thị trấn sinh hoạt. Diêu Đại tiên sinh ở trong thị trấn thu học trò chính thức duy nhất cũng chỉ có một mình Ôn Luân. Tình cảm Diêu Thanh đối Ôn Luân, tự nhiên cùng sư huynh khác không giống. Ánh mắt nhìn đến Đại Hùng đang đứng một bên, biểu tình lập tức câu nệ.

Ôn Luân vỗ vỗ hai cái sừng nhỏ trên đầu Diêu Thanh, thay hai người giới thiệu một phen: “A Thanh gọi Hùng đại ca là được.”

Diêu Thanh ngoan ngoãn gọi một tiếng.

“Linh đường tiên sinh ở nơi nào? Tiểu sư huynh ở trên núi, cũng không biết tin tức.”

Diêu Thanh cúi đầu hít hít cái mũi, yên lặng mang theo hai người vào nhà.

Trong phòng trang trí rất đơn giản, cũng chỉ là không đến mức nhìn nhà chỉ có bốn bức tường. Người đọc sách là nổi danh với việc không để ý tới công việc vặt. Văn phòng tứ bảo đều là chịu chi ra một số lớn. Diêu Đại tiên sinh từ phủ thành dọn đến thị trấn, cũng là suy xét đến phương diện tài vật. Ở trong trí nhớ của nguyên thân, Diêu Đại tiên sinh sinh hoạt có thể nói nghèo khó, rõ ràng tùy tiện một bộ tranh chữ đều có thể trở thành trân quý đối với người khác, nhưng lại cho tới bây giờ đều chỉ dùng làm quà tặng giao lưu, không làm tài vật.

Tế bái Diêu Đại tiên sinh xong, Ôn Luân xoay người đi theo Diêu Thanh đi ra ngoài, nhìn Diêu Thanh muốn vội vàng chiêu đãi, vội nói: “Không vội. A Thanh lại đây ngồi.”

Diêu Thanh ngồi ở trên băng ghế, trong mắt mang theo một phần quật cường, như là chờ Ôn Luân nói ra muốn dẫn hắn trở về nuôi, hắn có thể lập tức cự tuyệt.

Ôn Luân đáy lòng vừa động, đầu tiên là ai thán một tiếng, đem khốn khổ trong núi thêm mắm dặm muối nói một lần, không chỉ đem Diêu Thanh nói đến nhíu mày, mà ngay cả Đại Hùng cũng dựng mày: điều kiện trong núi nào có kém như vậy!

Diêu Thanh nhiều ít biết một chút, tiểu sư huynh này của hắn bị gả đi vào núi, nhưng không nghĩ tới tiểu sư huynh luôn cẩm y ngọc thực của mình, thế nhưng sinh hoạt lại trôi qua khổ như vậy!

Ôn Luân còn nói thêm: “Người miền núi nhiều ngu muội, không chịu giáo hóa, lời nói và việc làm thô bỉ bất kham. Ôn Luân chịu tiên sinh dạy bảo, có tâm giáo hóa người miền núi, bất đắc dĩ thế đơn lực cô, thật sự lực bất tòng tâm.”

Đại Hùng đè thái dương, nhìn tức phụ nhà mình nghiêm trang chững chạc mà gạt người.

Diêu Thanh là một tiểu hài nhi đem mình xem thành đại nhân, thời thời khắc khắc lấy tiêu chuẩn quân tử yêu cầu bản thân, nhất thời nhảy xuống ghế, nghiêm trang chững chạc mà thở dài chờ lệnh: “Diêu Thanh lực mỏng, nguyện theo tiểu sư huynh vào núi, giáo hóa người miền núi.”

Sau khi nói xong, Diêu Thanh thấy Ôn Luân vẻ mặt khó xử, nhất thời nóng nảy, luôn mãi khẩn cầu.

Ôn Luân luôn mãi từ chối, cuối cùng đành “Bất đắc dĩ” đáp ứng. Hai người hẹn ngày mai giữa trưa tới đón Diêu Thanh, để thời gian cho Diêu Thanh đi thu thập hành lý.

“Tiểu sư đệ cứ để tòa nhà cho Huyện Bá phủ trông nom, đừng lo lắng.” Ôn Luân nói xong, lại là vẻ mặt tự trách, “Làm phiền tiên sinh không được an bình, phải đi theo học trò bất tài lên núi.”

Diêu Thanh nhanh chóng lắc đầu: “Có thể giáo hóa người miền núi, tổ phụ nhất định cũng vui sướng. Buổi trưa ngày mai, tiểu sư huynh chớ nên nuốt lời.”

Ôn Luân lại công đạo hai câu, mới cùng Diêu Thanh nói lời từ biệt.

Đại Hùng nhìn tức phụ quay người lại liền lộ ra đắc ý cười xấu xa, đột nhiên cúi đầu gặm một hơi.

Bị đánh bất ngờ, Ôn Luân hoảng sợ, đá Đại Hùng một cước. Kết quả đương nhiên là không đá trúng, vì thế Ôn Luân liền đuổi theo, thấy vậy Đại Hùng liền nhấc chân bỏ chạy.

Cuối cùng Ôn Luân đem mình mệt ngã, bị Đại Hùng nửa đỡ nửa ôm trở lại Huyện Bá quý phủ, hồi tưởng lại vừa rồi truy truy chạy chạy nháy mắt đem mình lôi ngã. Cái loại này như trong phim vừa chạy bên bờ biển vừa “Ha hả a, đến truy oa nha~” “Oa đến truy nha~” là xảy ra chuyện gì? Đoạn ký ức này phải cắt bỏ, không, phải format hết! (nguyên văn đó =))), ổ cứng khi format sẽ mất sạch)

Thời gian cách cơm chiều còn sớm. Có hai người tại đại sảnh nhỏ chờ Ôn Luân cùng Đại Hùng.

Hai người này chính là Hoa lão thần y cùng nhi tử Hoa lão thần y Hoa Vĩnh.

Đơn giản hàn huyên qua đi, đề tài liền chuyển tới trên dược viên. Hai vị nhân sĩ chuyên nghiệp, đối với chuyện khai phá dược viên ở trên núi rất xem trọng.

Ôn Luân nhất thời cũng không đau lòng tiền. Vườn trà muốn đầu nhập phát triển tốt, còn cần thời gian. Mà thảo dược thì không giống, tuy rằng cũng có rất nhiều chủng loại đối thời tiết yêu cầu rất cao, nhưng càng có nhiều chủng loại sống cùng thời tiết. Ích lợi ngắn hạn là đều thập phần cần xem trọng.

Một phen nói chuyện với nhau sau, Ôn Luân nghe nghe, rõ ràng cầm vở nhỏ ghi lại, đem một ít yếu điểm dược viên chú ý nhất nhất ghi nhớ, cuối cùng còn cùng hai người thẩm tra đối chiếu một lần.

Hoa lão thần y cười tủm tỉm mà dẫn nhi tử cáo từ, ước định thời gian cùng Hoa Vĩnh lên núi, trước khi đi còn lưu lại một tờ phương thuốc.

Ôn Luân mắt mở trừng trừng mà nhìn, phương thuốc thật dài bị Đại Hùng giấu đi.

Ôn Luân chớp mắt: Không trị bệnh được không?

Đại Hùng nhe răng: Chuyện này liên quan đến vấn đề ăn canh hay là ăn thịt, nhất định không được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play