Tại thời điểm có yêu cầu, cho dù là một quý tộc sa cơ thất thế như Huyện Bá phủ, cũng có thể phát huy ra hoàn toàn hiệu suất. Trước khi trời tối, năm chiếc xe ngựa năm chiếc xe lừa, đều đuổi kịp đem thùng lớn thùng nhỏ dọn vào Hùng gia. Trong tường viện cao cao, lại một lần nữa chất đầy vật phẩm.
Thúy Liên cùng Bích Hà thập phần đau lòng mà nhìn rau mầm trong viện. Các nàng tuy rằng không trồng qua rau, nhưng mấy luống rau này luôn được mọi người xem như danh hoa tỉ mỉ chăm sóc, mọc lên cũng thập phần không kém.
Người khuân vác đồ vật lên núi, đều là hạ nhân làm trong những sản nghiệp của Huyện Bá phủ. Luận địa vị, so với người làm việc ở trong phủ thấp hơn một ít. Bình thường nếu như nhìn thấy được quản gia trong quý phủ này, đều là chuyện vui vẻ có thể ở bên miệng treo lên ba ngày.
Ôn Luân mặc dù ở quý phủ địa vị không cao, nhưng ở trong mắt nhóm người này, cũng đã là đại nhân vật đủ cao để ngước nhìn, hiện tại nghe được Ôn Luân vừa nói như thế, bọn họ nhanh chóng mồm năm miệng mười ngăn cản.
“Đại thiếu gia, không cần vội.”
“Đúng vậy, chúng ta có mang cơm.”
Ôn Luân cau mày, nhìn bọn họ một đám xuất ra túi giấy dầu, bên trong bất quá là một cái nửa bánh mì loại lớn khô cứng: “Ta không vội gì cả.”
Đại Hùng vẫn luôn canh giữ bên cạnh tức phụ, nhìn thấy ngược lại cũng không cảm thấy cái gì. Y năm đó đi theo cha xuống núi bán con mồi, phụ tử hai người trên tay cũng chỉ là một người một cái bánh bột ngô.
Lý Nhị cũng đi theo đồng thời trở về, bất quá hắn là ngồi trên xe, cũng không chịu mệt như thế nào. Vừa về tới nhà, hắn nhanh chóng đem chậu rửa mặt của mình ra, đặt ở bên giếng, tiếp đón: “Trước lại đây rửa cái mặt.”
Vài người thay phiên múc nước rửa mặt, Lý Nhị đã nấu một bình thô trà cực lớn, chào hỏi mỗi người đổ một chén lớn.
Thúy Liên cùng Bích Hà động tác nhanh nhẹn, làm một nồi canh rau theo lời Ôn Luân, còn cắt vài miếng thịt mặn thả vào. Vài người bẻ bánh bột ngô ngâm trong canh, ăn đến cơ hồ đem đầu chôn vào bát.
Lý Nhị đem chính mình phòng ở thu dọn lại, mười mấy người ngả ra đất nghỉ, ngủ đến tiếng ngáy ngất trời.
Ôn Luân thính lực quá tốt, ngủ không được, thay đổi phương hướng, vẫn là ngủ không được.
Đại Hùng ngủ ở mép kháng, thiếu chút nữa bị Ôn Luân một cước đá xuống đất, nhất thời bừng tỉnh lại. Hắn cuối eo nắm mắt cá chân cậu, xoa xoa, có chút lạnh: “Ngày mai ta đi xuống núi, bốc cho ngươi thang thuốc ấm người.”
Ôn Luân dùng một cái chân khác chọt chọt eo Đại Hùng: “Không uống.” Trung dược cái gì, liền cho người khác uống đi.
Đại Hùng thẳng thắn nắm cả hai chân cậu: “Nghe lời.”
Hai chân đều rơi vào tay địch, không thể xoay người thật khó chịu. Ôn Luân nôn nóng xoay xoay: “Buông tay.” Ngay sau đó, cậu liền cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, bị Đại Hùng kéo đến ôm vào trong ngực.
Ôn Luân cả người cứng đờ, bỗng nhớ đến buổi tối kia, ngay cả tiếng ngáy bên tai liên tiếp như hòa âm đều xem nhẹ.
Đại Hùng vỗ vỗ lưng cậu, một tay vòng qua gáy cậu, che lỗ tai lại: “Ngủ đi.” Nhìn đến mấy thứ đưa lên núi, y càng ngày càng cảm thấy đại thiếu gia nhà y không đơn giản.
Lần trước đi một chuyến thung lũng sau, Ôn Luân tựa hồ không nói gì tiếp, lại không nghĩ rằng cậu thế nhưng có thể thừa dịp cơ hội này, để người đưa nhiều như vậy đồ vật lên núi. Trừ bỏ chút ít đồ dùng sinh hoạt ra, đại bộ phận đều là nông cụ. Số lượng lớn như vậy, phỏng chừng nông cụ của toàn bộ thị trấn trong một lúc là cung ứng không đủ.
Trên núi cái gì cũng thiếu. Có công cụ nhiều như vậy, đủ để khai phá đỉnh núi mở ra một phần gieo trồng vườn trà. Giống trà trừ bỏ có sẵn, xung quanh Long Châu huyện cũng có vài cái trà trang, đến lúc đó cũng có thể nghĩ biện pháp đi xách một đám…
Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn một chén mì nước nóng, liền đi xuống núi.
Đại Hùng đi một chuyến đến ngọn núi, đem hai người sớm đã hoàn toàn thay đổi bỏ vào trong xe lừa, đến cửa Huyện Bá phủ cũng không vào cửa, trực tiếp đem Ôn Thành cùng Tiểu Phúc hai người bỏ lại trên xe, đi thẳng.
Y mới lười ứng phó những người này. Người Ôn gia nếu như thức thời, tốt nhất chính là đừng đến phiền bọn họ, lại muốn ồn ào cái thiêu thân gì đó, đừng trách y gộp cả vốn lẫn lời cùng tính một lượt. Y cũng không giống vị trong nhà kia, tính tình tốt như vậy.
Đại Hùng mấy ngày nay chịu khó xuống núi, lại mua sắm rất nhiều đồ vật. Phụ cận chủ quán cũng đã sớm nhận thức người miền núi hào phóng này, sôi nổi nhiệt tình mà tiến lên giới thiệu đồ vật đẩy mạnh tiêu thụ. Thương nhân đều là nhân tinh, dựa vào Đại Hùng trước mấy lần mua sắm đồ vật, cũng đều biết thứ y yêu thích, một là thư điếm, đưa lên bộ sách Đại Hùng lật hai trang, còn thật có thể là thứ Ôn Luân mong muốn.
Đầu năm nay người đến mua sách, căn bản là không có bao nhiêu. Thư điếm sinh ý rất là quạnh quẽ. Chưởng quầy đem hơn mười quyển sách, thật cẩn thận mà cất vào trong một cái tráp, mới đưa tới, bộ dáng thập phần trân trọng.
Đại Hùng cũng không khỏi giả bộ ba phần văn nhã. Y đang định xuất môn, đã thấy ba thanh niên hi hi ha ha đi đến.
“Phốc ha ha ha! Nhẫn đến quá cực khổ! Các ngươi nhìn đến không?”
“Như thế nào không thấy được? Lừng lẫy nổi danh Ôn Nhị thiếu gia đi, làm sao có thể không nhận biết!”
“Thiếu chút nữa bị người gác cổng nhà mình quét đi ra ngoài!”
“Cả ngày thấy hắn hận không thể đem cái mũi ngước lên tận trời, cũng chỉ có thể ở cái địa phương nhỏ của chúng ta làm mưa làm gió mà thôi.”
“Đúng vậy, lúc này còn không biết là đắc tội người nào.”
“Bất kể là ai. Vị ‘Đại hiệp’ này tiểu sinh cũng bội phục được ngay.”
Lúc nói mấy câu, Đại Hùng đã chạy tới cửa.
Chưởng quầy tiến lên đón: “An thiếu gia, Vương thiếu gia, Lưu thiếu gia, như thế nào hôm nay có rảnh lại đây? Vừa lúc trong điếm có mấy bài sách luận của Phác Du tiên sinh…”
Cầm đầu một vị nhấc tay ngăn chưởng quầy nói, quay đầu nhìn về phía bóng dáng Đại Hùng, hỏi: “Người nọ là ai?”
Trong vòng luẩn quẩn đọc sách của thị trấn, bọn họ vài người không nói tất cả đều nhận được, nhưng nhiều ít đều có quen mặt một chút. Đại Hùng quân ngũ nhiều năm, bản thân xuất thân lại là thợ săn, trên người khí tức dũng mãnh gan dạ là như thế nào cũng sẽ không thể biến đến hào hoa phong nhã được; nói là hạ nhân vội tới thay chủ tử nhà mình mua sách, cũng sẽ không có người tin tưởng.
Chưởng quầy ngược lại từ lần trước Đại Hùng mua sách đôi câu vài lời biết được một ít, cũng thật sự là Long Châu huyện nơi này quá nhỏ, người đọc sách ít, vòng luẩn quẩn cũng chỉ lớn như vậy.
“Trong núi…”
“Ôn Luân!” Cầm đầu An thiếu gia đuổi theo, trên đường cũng đã không thấy thân ảnh Đại Hùng.
Vương thiếu gia cùng Lưu thiếu gia cũng chân trước chân sau theo đi ra ngoài, thấy thế tiếc nuối nói: “Đáng tiếc. Ôn đại thiếu gia sao lại đi trong núi?”
“Cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt đi? Trong núi thanh tĩnh, người nọ có thể cho Ôn đại thiếu gia mua sách, hẳn là đối đãi hắn không tồi.” Dù sao mạnh hơn so với đám chính phòng kia.
An thiếu gia bỗng nhiên quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, sau đó bước đi.
Vương Lưu hai vị thiếu gia ngẩn người, nghe được chưởng quầy thư điếm tiếp đón mới hồi phục tinh thần lại, lắc lắc đầu: “Tâm tư của An Lan đối với Ôn đại thiếu gia…”
“Không nói nữa, vẫn là nhìn xem sách luận của Phác Du tiên sinh đi.”
“Cái gì tiên sinh, không phải là ỷ vào một cái đương…”
“Hư! Nói cẩn thận!”
Đại Hùng đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả, lại là một xe lừa đồ vật ở dưới mí mắt của các thôn dân kéo vào sân. Đêm qua, trong thôn có nhàn hán nhìn quen mắt, buổi tối lại đi trèo lên đầu tường, kết quả tay trực tiếp đâm vào cây gỗ rắn chắc, sâu đến thiếu chút nữa đâm xuyên qua. Nếu không phải là vào lúc ban đêm nhà Đại Hùng nhiều người, người này có thể đã trực tiếp treo luôn trên đó rồi. Sau khi trở về còn muốn chờ hừng đông rồi mới đến nháo, kết quả bị tức phụ nhà mình tát một cát bốp.
“Nháo nháo nháo! Ngươi lấy cái gì đi nháo?! A? Ngươi là đánh thắng được Đại Hùng, vẫn là có thể đắc tội đến Ôn thiếu gia? Ngươi muốn chết ta không ngăn cản, chúng ta trước ly hôn, ta lập tức mang theo con đi!”
Đầu mục trong núi cưới tức phụ không dễ, bên ngoài tuy rằng cũng là một bộ đại lão gia phái đoàn, về đến nhà liền giống như chim cút. Tức phụ gọi hướng đông, tuyệt đối không dám đi tây. Một hồi phong ba không nháo lên liền bình ổn, ngay cả vài người đều biết. Người bên ngoài còn kỳ quái sao vài ngày nay không gặp được người.
Đại Hùng vừa vào cửa liền nhìn đến Thúy Liên: “Đại thiếu gia đâu?”
Thúy Liên nhanh chóng chỉ chỉ một gian phòng ở: “Đại thiếu gia ở bên trong vội, nói là muốn dọn ra một gian làm khố phòng.”
Lúc ấy phái người lên núi đến trùng tu phòng ở, mặc dù có người của Ngô thị, nhưng mà cũng không thể làm chủ được nhiều. Năm gian phòng gạch mộc lúc ấy đã là sửa theo hướng tốt nhất, dù sao thời gian lại eo hẹp như vậy. Nhưng mà khi người một dọn tiến vào, Ôn Luân lại có nhiều đồ vật, lập tức liền có vẻ chen lấn.
Đại Hùng đưa tay đem lừa tháo khỏi xe.
Tiểu mao lư liền tự mình đi bộ đến lều gia súc.
Nhóm gà con hiện giờ đã mọc nhiều lông cứng dài, hôm nay phát hiện mảng lớn đất trồng rau đã không còn, rất là thương tâm, tất cả đều vùi trong lều gia súc không chịu đi ra.
Đại Hùng ở trong phòng lôi kéo Ôn Luân còn đang chỉ huy ra bên ngoài: “Tức phụ, không vội. Chờ sang năm đầu xuân, chúng ta lại xây nhà ngói gạch xanh lớn.”
Về điểm ấy, Ôn Luân cũng không phản đối: “Ân, vừa lúc có việc thương lượng với ngươi.”
Đại Hùng nghe được hai chữ thương lượng này tỏ vẻ thực vừa lòng. Lúc trước, tức phụ nhà y cũng sẽ không thương lượng, đều là trực tiếp phân phó: “Nói đi.”
Ôn Luân muốn cùng Đại Hùng thương lượng cũng là bất đắc dĩ. Cho dù ngay cả học sinh năm hai mới ra đời, ở Tề Quốc này cũng đã có thể thành gia lập nghiệp, thậm chí dựng môn lập hộ. Huống chi, nguyên thân này cũng phải chờ thêm năm mới tròn mười tám tuổi.
Bởi vì bên trong là một cái học bá, Ôn học tra không có chút nào dám khinh thường ý tứ của cổ nhân, đem quy hoạch của chính mình đối với vài cái đỉnh núi, tỉ mỉ nói cùng Đại Hùng.
Đại Hùng nhìn trên bàn một xấp giấy cao cao, mặt trên xoá và sửa không biết có bao nhiêu, biết thứ này tiêu phí rất nhiều thời giờ cùng tâm tư: “Ân, muốn trồng vườn trà cùng dược viên cũng không phải việc nhỏ. Chuyện thuế này có ta là đủ. Hoa lão thần y nói, nhất định muốn trồng vài loại thảo dược, hắn sẽ để con của hắn lại đây nhìn xem.”
Ôn Luân không nghĩ tới, vườn thuốc này hiện tại vẫn còn là lý luận suông, cũng đã có một chuyên gia thầy thuốc đầu nhập, chẳng sợ không biết phương pháp gieo trồng cụ thể, nhưng đối với tập tính thảo dược cũng là hiểu biết quá mức rõ ràng, có thể tránh khỏi tốn nhiều nhân lực vật lực.
Ôn Luân lập tức mặt mày cong cong mà đem này một cái ghi chú hảo: “Được. Còn có một chút chính là người.”
Vốn là, vô luận là vườn trà hay là dược viên, nếu mở trong thôn Đại Trà, tự nhiên hẳn là ưu tiên thuê thôn dân. Chính là tập tục thôn dân Đại Trà, thật sự là rất xấu.
Ôn Luân tuy rằng cũng biết đây là do nghèo mà ra, nhưng cũng không thể bởi vì nghèo, có thể để cậu đi tiếp thu những cái tập tục xấu đó.
Đại Hùng từ nhỏ sinh hoạt ở trong thôn Đại Trà, đức hạnh của người trong thôn, chính y hiểu biết đến so Ôn Luân còn muốn khắc sâu nhiều lắm. Cau mày, đột nhiên linh quang chợt lóe, cúi người đối với Ôn Luân kề tai nói nhỏ.
Hơi thở ẩm ướt kề bên tai, Ôn Luân cảm thấy ngứa chết, rụt lui bả vai, lại bị Đại Hùng càng tiến thêm một bước ôm đến trên đùi, vừa nói như vậy như vậy. Ôn Luân ánh mắt từng chút sáng lên, quay đầu mạnh mẽ vỗ bả vai Đại Hùng: “Ngươi rất xấu rồi! Bất quá ta thích!”
Đại Hùng trực tiếp quay đầu hôn qua.
Lý Nhị lại đây xin chỉ thị, thấy thế liền đem cửa phòng đóng lại, hoàn toàn không nhìn giãy dụa mỏng manh của đại thiếu gia nhà mình.
Đại Hùng bỗng nhiên bắt tay từ trong quần áo Ôn Luân đi ra: “Di? Ngọc bài này còn chưa trả lại?”
Ôn Luân bị hôn đến có chút não thiếu dưỡng khí, ba chân bốn cẳng mà đem một tay khác của Đại Hùng từ trong quần áo lôi ra.
Đại Hùng cúi đầu hôn cậu một hơi, chỉnh lý quần áo cho tức phụ đầu đang bốc hơi nước. Tức phụ thân thể còn chưa tốt, không thể xằng bậy.
Bên trong phủ Huyện Bá, rửa mặt chải đầu sạch sẽ Ôn Thành nhìn thấy Lưu thị, hốc mắt liền hồng, thiếu chút nữa rơi lệ: “Nương~”
Lưu thị vung tay lên, trong khoảnh khắc toàn bộ thiên thính liền dư lại hai người bọn họ. Phụ nhân vừa rồi đoan trang hào phóng, đột nhiên mày lá liễu dựng thẳng bước đi lại đây, đối mặt với nhi tử so nàng cao hơn một cái đầu, phất tay chính là từ trên xuống dưới tát một cái.
Ôn Thành bất ngờ không kịp đề phòng, cả người cảm thấy cổ đều xoay qua một vòng, bụm mặt không dám tin mà nhìn Lưu thị: “Nương?”
Lưu thị vỗ thật mạnh lên bàn, Ôn Thành cả người như là bị ai đó xách hướng lên trên một chút. Hắn thiếu chút nữa chết ở trên núi, mẹ hắn sinh khí cũng là nên đối với tên Ôn Luân kia, như thế nào sẽ đối hắn như vậy?
Lưu thị nhìn Ôn Thành trong mắt vẫn là mờ mịt, thở dài một trận trất buồn, ngã ngồi thật mạnh ở ghế trên: “Nghịch tử! Ai cho ngươi đem Long Châu Lệnh lấy ra đi?”
Long Châu Lệnh chính là khối ngọc bài hiện tại trên tay Ôn Luân, đại biểu chính là Huyện Bá phủ, trong đó còn có chút quan hệ khó lường, nhưng đây không phải là điều mà những tiểu bối như bọn họ biết được.
Ôn Thành biến sắc, lập tức lại có chút không cho là đúng nói: “Cha đều như vậy. Long Châu Lệnh không sớm thì muộn sẽ là của ta …”
Ôn Thành nói chưa kịp nói xong, Lưu thị đưa tay đã ném một cái chén trà qua.
Mảnh sứ vỡ vụn trực tiếp vạch ra một vết thương ở trên trán Ôn Thành, không đến một khắc, một vệt máu tiếp theo chảy ra. Ôn Thành cả người đều buồn bực.
Lưu thị lại ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, gọi người tiến vào: “Mang Nhị thiếu gia đi từ đường chép kinh.”
—————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lừa mẹ
Chúng gà con: ma ma ~
Tiểu mao lư: (⊙_⊙)?
Chúng gà con: ma ma ~ người xấu nhổ hết vườn rau của nhóm oa rồi!
Con lừa: (⊙_⊙)?
Chúng gà con: ma ma ~ nê làm sao vậy?
Con lừa: (⊙_⊙)?
Vì cái gì đàn gà con này vẫn luôn đi theo sau lưng nó? Nó chỉ là muốn đi tìm địa phương thả phân thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT