Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Đường vào thôn Đại Trà chỉ có một. Nam nữ trong thôn phân chia hai nhóm, tụ ở phụ cận cây trà đầu thôn, vừa nói chuyện phiếm vừa làm công việc.

Con lừa nhà Đại Hùng vừa xuất môn một chuyến liền được cả thôn thảo luận vài ngày; lúc trở về, trên xe trên người đều tràn đầy vật phẩm, quả thực là làm cho người ta nhìn không rời mắt.

Lúc này mới không quá mấy ngày, Đại Hùng lại cưỡi lừa đi ra ngoài.

Có trán hán rảnh rỗi nhìn đuôi lừa: “Thú tức phụ có tiền chính là không giống nhau, một quân hán nghèo cũng có thể vừa đi một chuyến liền mua nhiều đồ như vậy.”

Nhìn này, ánh mắt bốc mùi chua cũng đâu phải chỉ có một: “Đúng vậy, trực tiếp đem cả cửa hàng nhà người ta mang về.”

Cũng có người lớn tuổi một chút thở dài: “Này còn chưa gánh vác gia đình nên cũng sẽ không biết sống qua ngày, nhà bọn họ lại không sản xuất gì, cách dùng như vậy …”

Một nữ nhân mắt lộ khôn khéo tươi cười nói: “Cũng không mua mầm rau, nuôi gà con sao? Ăn một chút mệt, liền có thể qua ngày.”

Nghe vậy, lập tức có người cười lạnh một tiếng: “Hắc!”

Nữ nhân khôn khéo kia lập tức liền mặc kệ, thả kim may trên tay xuống, ánh mắt hướng người nọ trừng, thanh âm liền đề lên: “Quế Tam gia, ngươi có ý tứ gì?”

Quế Tam gia nửa điểm không sợ, chậm rãi cất kỹ kim may trên tay, ánh mắt thoáng nhìn: “Có ý tứ gì ngươi tự mình biết! Tìm nhiều gà trống con như vậy, ngươi cũng thật sự là mất không ít khí lực.”

Nữ nhân khôn khéo lập tức biến sắc, lập tức liền săng cao tay áo, làm bộ muốn đánh: “Quế Tam gia, nói chuyện phải dùng đầu óc! Gà con đều giống nhau, ai phân rõ được trống mái?”

Quế Tam gia hừ lạnh một tiếng. Bọn họ cả năm trông cậy vào trứng gà đem bán, bán đi kia mấy cái cũng không phải là mới được sinh ra, nhà ai lại không phân biệt được trống mái? Cũng chỉ có thể gạt người ta chưa nuôi gà thôi.

Nữ nhân khôn khéo cao thấp nhìn lướt qua Quế Tam gia, kéo một tiếng thật dài: “Nha~ ta xem là có người nhìn người ta có tiền, muốn dán lên đi? Đáng tiếc, người ta chướng mắt!”

Nữ nhân khôn khéo lời này nói ra, Quế Tam gia lập tức phát hỏa, cũng không nói lời nào, đứng lên liền hung hăng tát thẳng vào miệng.

Mấy người nữ nhân bên cạnh cũng không can ngăn, chỉ là đem ghế kéo ra, tiếp tục làm việc.

Các nam nhân đứng vị trí cũng không xa, nhìn thấy đánh nhau cũng chỉ đứng đùa giỡn. Chồng hai nữ nhân này cũng là một lát sau mới chậm rì rì đi tới, đem người kéo ra.

Ôn Luân ở nhà, một đôi tai vểnh lên như thỏ, trước sau nghe xong rõ ràng, nhìn gà con trước mắt ở trong sân thông khí, nhất thời như ăn phải ruồi bọ. Có hai mươi con, tất cả đều là gà trống?

Không có trứng gà ăn?!

Nếu không có trứng gà ăn, ai sẽ nuôi nhiều gà như vậy?

“Bích Hà, đi đem vở trên bàn học lấy đến cho ta.”

Bích Hà hiện tại cũng nhận được thiệt nhiều chữ, trên bìa viết: “Sổ đen. Đại thiếu gia, sổ đen nghĩa là gì?”

“Chính là sổ ghi tên người mắc nợ.” Ôn Luân yêu nhất tiền, ghét nhất thiếu nợ, “Gà con hỏi ai mua, còn nhớ rõ?”

“Là nhà Chu Đại Toàn, họ Mã.”

Ôn Luân gạch thêm vạch đỏ vào tên Mã thị trong danh sách, ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, bán gà…

Ôn Luân vốn đang nghĩ hôm nay buổi tối có thể độc bá một phương, không nghĩ tới Đại Hùng thế nhưng đuổi trở về.

Ôn Luân không thể ghét bỏ, chỉ có thể ngoài miệng nói rằng: “Buổi tối đi sơn đạo nhiều nguy hiểm, sao không ở dưới chân núi nghỉ một đêm?”

Đại Hùng buông xuống bát cơm trống trơn: “Chẳng qua là lấy một chút đồ vật, cũng không tốn thời gian. Chỉ là sách ngươi muốn, có mấy quyển tìm không thấy.”

Thẳng đến trở về phòng, Ôn Luân mới nhìn thấy vài cuốn sách Đại Hùng nói, căn bản là cao cao một đống! Làm học tra Ôn Luân, lập tức liền sinh ra tâm lý chán ghét: “Nhiều như vậy?”

Đại Hùng kéo Ôn Luân lên kháng: “Nông thư cái gì cũng có ba bản. Thư điếm vừa lúc thanh lý sách cũ, ta liền thuận tiện mua. Còn có hai quyển là Hoa lão thần y đưa cho.”

“Hoa lão thần y?” Ôn Luân chế trụ Đại Hùng khi tay y đặt ở đai lưng mình, khí lực cậu không lay động được y một chút nào, nhưng mà thái độ quyết định hết thảy.

Đại Hùng bĩu môi: “Tức phụ~ ta hôm nay đi Huyện Bá phủ, tình huống cha ngươi tốt hơn nhiều rồi. Còn thấy Hoa lão thần y, hắn nói thiết bì phong đấu chúng ta đưa có hiệu quả rất tốt. Ta liền nói ngươi muốn thử trồng thảo dược, Hoa lão thần y liền cho hai quyển sách.”

Cùng một thô hán (hán tử thô lỗ) dán chặt như vậy thật sự là quá thương mắt, huống chi thô hán này còn đối với mình có ý đồ không tốt! Dựa vào cái gì người ta xuyên qua đều là đế vương chấn động một phương? Còn cậu thì phải trứng đau cúc chặt?

Ôn Luân còn đang trầm tư, mặt Đại Hùng thì đã trầm xuống, tay mang theo vết chai thô nhưng linh hoạt không giảm, nhanh và gọn đem Ôn Luân lột sạch chỉ còn lại một cái khố.

Mặc dù chưa đến thời điểm đốt kháng, nhưng buổi tối trong núi đã vô cùng lạnh. Ôn Luân trực tiếp nổi một thân da gà: “Ngươi…” Lúc bị người một phen nhét vào ổ chăn, Ôn Luân đột nhiên có một loại cảm giác mình là một con gà con mặc người soi xét.

Cậu nơm nớp lo sợ mà trừng Đại Hùng đang thoát áo trần truồng tiến vào ổ chăn, đầu óc chỉ còn lại hai chữ “Xong rồi”. Cậu đối nam nhân không có hứng thú, thật sự! Cậu hoàn toàn không chú ý tới, nghĩ đến quá nhập tâm, liền trực tiếp nói ra khỏi miệng.

Ôn Luân cảm thấy cằm đau xót, khuôn mặt thô ráp của Đại Hùng cơ hồ dán vào trên mặt cậu. Được rồi, kỳ thật cũng không phải rất thô. Mày kiếm lệch nghiên, mắt lớn mà có thần, mũi thẳng, môi hơi dày, là một khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn rất nam tính.

Chính là Đại Hùng hiện tại rất tức giận: “Đối nam nhân không có hứng thú?”

Một lần xuống núi này, “Thu hoạch” xa so với y lường trước nhiều lắm. Vốn y chỉ là muốn thám thính một chút bệnh tình của lão Huyện Bá, cùng tình huống Ôn Luân ở Huyện Bá phủ. Ban đầu y tuy rằng biết một ít, nhưng cũng không có rất nhiều phỏng đoán. Ôn Luân vội vã gả lên núi, là bởi vì cậu hiếu thuận xung hỉ cho cha cậu; Ôn Luân sinh bệnh, là bởi vì cậu lo lắng tình huống trong nhà. Chỉ là, sự thật lại hoàn toàn không phải như vậy, tất cả đều chỉ là bởi vì bất đắc dĩ.

Thậm chí lúc bọn họ đem Ôn Luân gả vào núi, tình huống nhà y, họ cũng đều biết đến. Một nam nhân đi làm binh, thêm vài năm đều không về nhà, người bình thường nghĩ gì y không biết, nhưng ánh nhìn quái lạ của người trong thôn thì y rất rõ.

Mẹ của Ôn Luân, y cũng đã gặp qua, cũng không phải là đèn cạn dầu. Ở mặt ngoài nhìn như là tống xuất Ôn Luân đi lập gia đình, thật ra đều là để bảo vệ thanh danh cùng tính mạng của cậu, đã vậy việc này còn tương đương với phân gia. Nếu Đại Hùng y chết ở bên ngoài, dựa vào học vấn, Ôn Luân căn bản không cần phải lo lắng không đường sống, thậm chí ngay cả tiểu yêu tinh cũng an bài ba người!

Cho tới nay, mâu thuẫn của Ôn Luân đối với y, y không phải là không biết, trước kia y còn tưởng rằng là hai người còn chưa quen thuộc. Vừa rồi lúc cơm nước xong, câu hỏi kia nhìn như đang quan tâm, nhưng trong giọng nói lại như có như không ý tứ ghét bỏ, y cũng không phải kẻ điếc, làm sao có thể nghe không ra?

“Ôn Luân, nhớ rõ, ngươi là của ta.” Những người khác muốn cũng đừng nghĩ!

Ôn Luân câm như hến.

Đại Hùng buông cằm cậu ra, hạ thấp giọng: “Yên tâm, trước khi thân thể ngươi tốt, ta sẽ không chạm vào ngươi.”

Ngày hôm sau, trong viện phơi nắng quần áo cực kỳ nhiều.

Ôn Luân vốn có thể đi một chút, lần thứ hai lại nằm. Ba người Thúy Liên bị mệnh lệnh rõ ràng cấm bước vào phòng ngủ.

Đại Hùng tướng quân uy phong run lên, dư dả trấn áp ba hạ nhân. Chờ Đại Hùng đóng cửa phòng trong chốc lát, bọn họ mới hoàn hồn.

“Phu gia… Sao như là thay đổi một người?”

“Vừa rồi hù chết ta.”

“Cái kia… thân mình đại thiếu gia, chịu được sao?”

Thúy Liên cùng Bích Hà đồng thời nhìn một đống quần áo trong viện.

Lý Nhị không quá hiểu biết: “Đại thiếu gia không là đã tốt hơn nhiều rồi sao?”

Ôn Luân nghe được tiếng đàm luận bên ngoài, cảm giác mình giống như miếng vải rách, bị Đại Hùng hầu hạ rửa mặt lau người, lúc lau đến chân, cậu tê một tiếng. Đêm qua, cái bộ vị này sử dụng tần suất có chút quá cao, có nhiều chỗ đã rách da. Tuy rằng không làm đến một bước cuối cùng, nhưng Ôn Luân vẫn là muốn đem câu “Sẽ không chạm ngươi” kia ném thẳng vào mặt Đại Hùng.

Đại Hùng nhẹ nhàng chà lau sạch sẽ, tìm cái hòm thuốc bôi thuốc cho cậu, lại cẩn thận mặc quần áo cho cậu: “Ôn Luân, đệ đã gả cho ta.” Nếu y còn sống trở lại, Ôn Luân chính là của y. Ôn Luân cũng chỉ có thể thích ứng, không thể đổi ý, cũng không có quyền đổi ý. Y đã thông báo lên trên, rất nhanh phong thưởng của triều đình sẽ được ban xuống.

Đại Hùng trước xuất môn thở dài một hơi, khiến Ôn Luân cảm thấy bản thân giống như đặc biệt không hiểu chuyện. Ngẫm lại Đại Hùng nói cũng không sai.

Đại Hùng thú cậu cũng không phải tự nguyện, hai người trước kia vốn không quen biết, căn bản là chưa nói tới ai thích ai. Nhưng nếu đã trở thành sự thật đã định, Đại Hùng luôn luôn cố gắng điều chỉnh phương thức hai người ở chung, cậu đâu? Giống như là đang sai sử người ta.

Ôn Luân có chút áy náy, nhưng áy náy không liên quan tới việc cậu bị đè a! Ôn Luân cảm thấy sự tình còn có đường sống để thương lượng, kết quả nguyên một buổi sáng Đại Hùng cũng không vào phòng.

Chờ đến giữa trưa Đại Hùng mang cơm vào, Ôn Luân đã muốn ngủ mất.

Cùng áp lực tại Hùng gia bất đồng, hôm nay Huyện Bá phủ gia còn kém giăng đèn kết hoa  —— Nhị thiếu gia Ôn Thành trở lại!

Chỉ cần không có Ôn Luân ở một bên đối lập, Ôn Thành cũng có thể được xưng là nhân tài, ba phần tướng mạo ba phần ăn diện hơn nữa thêm một thân khí độ người đọc sách, như thế nào cũng có thể vượt qua rất nhiều người. Tại địa phương nhỏ như huyện Long Châu này, Ôn Thành tuyệt đối là lang quân như ý mà rất nhiều khuê nữ khát khao.

Ôn Thành trở về, vừa vào cửa liền trực tiếp vọt tới ngoài cửa phòng lão Huyện Bá, nhìn thấy Ngô thị liền nhanh chóng hỏi một câu: “Cha ta thế nào?”

Ngô thị đè khóe mắt, thở dài: “Cũng là cái dạng này. May mắn Hoa lão thần y ở, mới vừa ngủ.”

Ôn Thành hốc mắt đỏ hồng, như là cố nén bi thống: “Nếu cha đang ngủ, ta đây đợi lát nữa lại đến.”

Ngô thị nhìn bóng dáng Ôn Thành rời đi, cười lạnh một tiếng. Đã nhiều ngày trôi qua, đến giờ mới nhớ tới trở về làm bộ làm tịch, hắn cho rằng người khác đều là ngốc tử sao?

Ôn Thành trở lại trong viện chính mình: “Lý Nhị đâu? Gọi Lý Nhị lại đây hầu hạ.” Tiểu nam hài mười mấy tuổi đúng là thời điểm tươi mới nhất, lần trước trở về đã là bộ dáng kia, hiện tại hẳn là càng thêm thủy linh. Trong phủ thành mỹ nhân tuy rằng không ít, nhưng nào có sạch sẽ như trong phủ mình.

Ôn Thành thấy gã sai vặt không động, cau mày: “Như thế nào không động? Cho ngươi đi gọi người không nghe thấy sao?”

Gã sai vặt nơm nớp lo sợ nói: “Lý Nhị đã theo đại thiếu gia đi rồi ạ.”

“Ngươi nói cái gì?!” Ôn Thành đưa tay quăng tách trà xuống mặt đất “Người của Ôn Thành ta, Ôn Luân hắn dám động? Lá gan to ra rồi nhỉ!”

Ôn gia lão Tam nghe được, cau cau cái mũi lặng lẽ rời khỏi sân. Ca ca có việc muốn vội, làm đệ đệ vẫn là đợi lát nữa lại đến quấy rầy.

—————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Giảo cơ (làm gay)

Gà con giáp: nghe nói, oa nhóm chỉ có trúc mã, không có thanh mai.

Gà con ất: vậy người nào đẻ trứng cho oa nhóm?

Gà con bính: không sao cả, oa nhóm có thể giảo cơ.

Gà con ất: giảo cơ liền có trứng sao?

Gà con bính: oa nhóm chính là đi theo chủ nhân cùng nhau giảo cơ.

Gà con giáp: oa nhóm không phải vốn là đã được gọi là gà sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play