Tài sản tiền thân để lại là hai lượng năm mươi xu, tiễn ba nam thị đi tốn ba mươi xu, trừ một lượng nữa thì còn lại một lượng hai mươi xu. Từ đây lên trấn hết một xu đi xe bò, tổng số tiền còn lại thật sự ít ỏi không thể ăn ngon. Giá hai món thịt một đĩa rau ở tửu lâu bình thường đã là hai lượng bạc.
Ngón tay giật giật, xem ra phải ghé vào Đỗ Kim phường xem một chút.
"Ay, ta còn tưởng là ai, hoá ra là Tiêu đại tiểu thư. Ngài muốn lên Thượng lâu hay Hương lâu?" Một nữ tử khôn khéo từ trong Đỗ Kim phường đi ra, tuy nói Tiêu Hinh đã sa sút đến mức phải dọn về Thổ thôn, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, biết đâu Tiêu gia còn để lại bảo vật gia truyền thì sao? Thịt mỡ hay thịt nạc cũng là thịt, đã đưa tới cửa lý nào lại không ăn.
Đỗ Kim phường là một sòng bạc kinh doanh kết hợp cả kỹ viện và tửu lâu, Thượng lâu là vừa ngồi uống rượu vừa chơi cá cược, Hương lâu là ôm mỹ nhân. Lúc trước hơn một nửa sản nghiệp của tiền thân đều đổ vào Hương lâu, nghe mỹ nhân bên tai nũng nịu, máu háo thắng liền nổi lên, bao nhiêu mà không thua sạch.
"Hương lâu." Nơi thượng đẳng như vậy, bạc chi ra đương nhiên không ít, nhưng cái giá của Tiêu đại tiểu thư vẫn còn đó, cho nên nàng cũng không lo vị quản sự này sẽ đòi xem bạc mới cho vào.
Nghe Tiêu Hinh chọn Hương lâu, nụ cười trên môi Kim Phúc càng thêm tươi tắn. Quả nhiên là con dê béo này còn có tiền, lần này phải bảo Thanh Ca đến phục vụ tận tình mới được.
"Mời Tiêu tiểu thư."
Gật đầu, Tiêu Hinh ngẩng cằm học theo tướng đi phong lưu tiêu sái của tiền thân, nhưng bộ đồ trên người không cấp lực, thành ra có chút tếu tếu.
Hương phấn son thoang thoảng, may mắn là mùi không tạp, Tiêu Hinh bỏ qua ánh mắt khinh thường đánh giá của mấy nữ tử, ngồi xuống một bàn đang chơi lắc xí ngầu. Thật ra kiếp trước Tiêu Hinh giỏi chơi bài Tây hơn, nhưng nơi này không có, chỉ có thể chơi lắc xí ngầu, kỹ thuật gian lận hay kỹ thuật lắc nàng đã từng xem qua vô số lần, bách phát bách trúng không chắc, nhưng mười lần đúng tám thì nàng vẫn có tự tin.
Bàn Tiêu Hinh vừa ngồi xuống có ba người chơi, lần lượt là Giang Uyên Tam tiểu thư Giang gia, Phương Mẫn là tôn nữ của Phương gia bán tơ lụa ở kinh thành, nếu không phải nàng ta cũng thuộc dạng bùn nhão không thể trát tường như tiền thân, tiền đồ chắc chắn đủ nghiền áp cái trấn nhỏ này, cuối cùng là Hoa Đào, nữ tử này nhờ lấy được công tử duy nhất của Hoa gia nên từ một tiểu nhị trở thành chủ quản của Hoa tửu lầu.
Ba nữ tử này và tiền thân không quen thân lắm, gặp mặt ở nơi này chỉ coi là sơ giao, cho nên Tiêu Hinh chỉ cười cười xem như chào hỏi.
"Lần này lại ra Xỉu! Mau đổi hộp lắc khác cho bản tiểu thư!" Hoa Đào thua từ đầu đến giờ hơn năm trăm lượng, sắc mặt từ trắng đã sớm tái thành màu gan heo.
Mà hai người kia, tuy cũng thua khá nhiều, nhưng dù sao bọn họ cũng là tiểu thư chân chính, không bỏ vài trăm lượng bạc này vào mắt. Cả hai thảnh thơi ăn đậu hũ của mỹ nhân, tiếp tục đặt một trăm lượng bạc qua bên Tài.
Nghe tiểu nhị hối thúc khui hộp, Hoa Đào đổ mồ hôi phân vân không biết đặt bên nào. Tiêu Hinh thấy nàng ta cắn răng quyết định theo Tài đến cùng liền lên tiếng:
"123 Xỉu!"
Tiểu nhị bất động thanh sắc run run hai ngón tay.
Giang Uyên, Phương Mẫn và Hoa Đào thì nhíu mày nhìn nàng.
"Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Hinh thấy Hoa Đào đã đặt tiền vào Tài thì lắc đầu nói:
"Ta chỉ đọc lại con số của ván lúc nảy mà thôi."
Dứt lời, nàng liền cười với tiểu nhị:
"Mọi người đã đặt xong rồi, ngươi không khui sao?"
Trong mắt của tiểu nhị loé lên tia ảo nảo, cười có vẻ cứng ngắc với nàng:
"Tiêu tiểu thư không đặt sao?"
Tiêu Hinh vờ đưa mắt nhìn Tài rồi nhìn Xỉu, sau đó thở dài:
"Ván này không có linh cảm, khi nào có linh cảm ta sẽ đặt."
Ba con dê béo còn lại đã không còn kiên nhẫn:
"Mau khui đi! Nói nhiều như vậy làm gì!"
Tiểu nhị mím môi liếc nhìn Tiêu Hinh một cái, không cam lòng mở hộp:
"345 Tài!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT