Triển Chiêu gặp phải một vấn đề nan giải.

Một nan đề khiến cho y buồn phiền mất ba ngày ba đêm mà vẫn không tìm ra được biện pháp giải quyết hay là vì một số nguyên nhân đặc thù mà không cách nào tìm người để trao đổi được.

Cho nên khi Bạch Ngọc Đường mang theo một vò Nữ Nhi Hồng tốt nhất đến tìm y lần thứ 101 thì rốt cuộc y mượn chút men say mà nói ra nan đề không hề nhỏ chút nào ấy với kẻ một năm trước là tử địch mà bây giờ là bạn thân chí cốt của y.

“Ngươi nói cái gì?!” Mỹ tửu trong miệng xém chút nữa phun sạch ra ngoài, Bạch Ngọc Đường quả thực không thể tin nổi mình vừa nghe thấy cái gì!

“Tai của ngươi không có vấn đề!” Gương mặt màu lúa mạch nhàn nhạt của Triển Chiêu đỏ ửng lên không thể xem nhẹ, “Chuyện như vậy ta cũng không muốn nhắc lại lần thứ hai!”

“Ngươi là nói ——” Bạch Ngọc Đường không nhịn được xác nhận lại một lần, “Ngươi sống lớn bằng này cũng đã 23 rồi, vậy mà chưa từng làm ‘chuyện đó’?”

Đỏ ửng lan rộng tới tận mang tai.

“Thậm chí ngay cả ‘chuyện đó’ làm thế nào cũng không biết mà tới hỏi ta?!!” Lần này ngay cả cổ cũng bén lửa! Có điều đôi mắt vẫn hung dữ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, giống như một con mèo đang nhìn chằm chằm con chuột, một khi đối phương có cử động gì thì sẽ vồ ngay tới.

Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bạch đại thiếu của chúng ta rất thông minh đem câu “Ngươi cũng quá ngây thơ đó!” sắp thốt ra mà nuốt vào bụng. Tuy không sợ đánh nhau với y, có lúc còn nhịn không được ngứa tay đập phá đánh lộn với y, nhưng cái vẻ ngượng ngùng trăm năm khó gặp của tiểu Miêu Nhi này, thực sự là quá ~~~~~~~~~ mê người, cứ ngắm cho đã rồi hẵng nói tiếp ^-^.

Nhưng mà đằng này Triển Chiêu có chút ngồi không nổi, chuyện vứt hết mặt mũi của nam nhân như vậy, nhất thời kích động nói ra đã đủ xấu hổ lắm rồi, ấy thế mà con chuột chết lại chỉ cười híp mắt nhìn mình chòng chọc! Nếu như hắn dám cười nhạo mình… Hung ác chớp chớp đôi mắt mèo, khiêu khích “Ăn miếng trả miếng” trừng ngược lại!

Tiểu Miêu Nhi tức rồi! Bạch Ngọc Đường thu lại ánh mắt của mình một chút, vội vàng lảng sang chuyện khác, “Sao đột nhiên ngươi lại nhắc đến chuyện này? Xảy ra chuyện gì?” Lòng thầm bỏ thêm một câu, tuổi dậy thì của ngươi đến cũng muộn quá đi! (Hồi đó có cái từ ‘tuổi dậy thì’ này sao? – -b Vẫn là đổi thành ‘tuổi tư xuân’ tốt hơn ^&^)

Triển Chiêu cười khổ: “Còn không phải tại tứ đại kim cương kia…”

Lại nói hôm đó là một ngày cuối thu tiết trời khoan khoái dễ chịu, nha môn hiếm khi có dịp được thanh nhàn, Triển Chiêu leo lên một cái cây xanh tươi nhất trong phủ Khai Phong tính đánh một giấc thật ngon (em nghĩ em là mèo thật hả?), nhưng vừa hay lại trông thấy tứ đại kim cương đến dưới gốc cây hóng gió, còn có vẻ như đang bàn luận cái gì, lòng hiếu kỳ nhất thời trỗi dậy, không nhịn được trốn trên cây lén nhìn xuống xem.

Tứ đại kim cương của phủ Khai Phong, tên là Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, bốn người tình như huynh đệ, thường ngày ăn cùng bàn ngủ cùng giường, ngay cả đi nhà cầu cũng kéo bè kéo lũ mà đi (Hãn… Cái này hơi cường điệu quá >_<) Trên dưới phủ Khai Phong còn đùa giỡn nói bốn người họ quả thực có thể gọi là bốn cái bào thai dính liền nhau.

Tình bạn của nam nhân suy cho cùng có thể bền vững đến mức nào chúng ta không biết được, nhưng có một điều duy nhất có thể khẳng định đó là có người sẽ vì bằng hữu mà lên núi đao xuống biển lửa giúp bạn không chối từ không tiếc cả mạng sống, nhưng sẽ chẳng có ai chỉ ở bên bằng hữu mà chung thân không cưới.

Cho nên khi Triệu Hổ, người nhỏ nhất trong tứ đại kim cương, đột nhiên truyền tin vui rằng tháng sau sẽ kết hôn, ba người còn lại thực sự không lý do gì mà hô trời gọi đất đau khổ tột cùng đến không muốn sống.

“Ta nói Triệu Hổ đệ cũng quá thiếu nghĩa khí huynh đệ, cứ âm thầm như thế mà sắp thành gia! Đúng là chó cắn người không bao giờ sủa trước! Bọn đại ca chúng ta còn chưa sốt ruột đệ đã vội vã cái gì, tuổi xuân còn phơi phới tội gì phải vứt bỏ tự do để đâm đầu vào cuộc sống củi gạo dầu muối tương giấm trà tầm thường ấy chứ!” Vương Triều lòng đầy căm phẫn trào dâng.

“Bốn huynh đệ chúng ta từ trước đến giờ cùng tiến cùng lui, đệ đột nhiên bỏ đội (rời bỏ đội ngũ độc thân) như thế, cũng quá thiếu nghĩa khí huynh đệ rồi đó! Uổng công ba vị ca ca bọn ta luôn thương yêu tiểu đệ đệ ngươi nhất!” Mã Hán vô cùng đau đớn trong lòng.

“Đúng đó đúng đó, đệ tốt xấu gì cũng phải dạy các đại ca mấy món nha! Chúng ta vẫn còn là một hội độc thân đây!” Trương Long thành thật nhất nói lên tiếng lòng chân thực của ba người.

“Chỉ biết một mình phong lưu khoái hoạt quá phận quá đáng! Coi chừng ngày đệ kết hôn bọn ta chuốc cho đệ uống say như chết, để đêm động phòng hoa chúc của đệ biến thành không!”

Trương Long vừa mới dứt lời, Triệu Hổ vốn vẫn chỉ biết khúc khích cười đột nhiên sắc mặt trở nên u ám, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

Đừng thấy ba người nói tới nói lui, thật ra trong lòng vẫn thương yêu tiểu đệ đệ này nhất, mặc dù có tỏ vẻ bực tức nhưng cũng vì huynh đệ tốt của mình có tương lai hạnh phúc mà vui mừng, vừa trông thấy dáng vẻ của Triệu Hổ liền vội vàng xin lỗi hắn.

“Khụ, Tiểu Hổ, đừng nóng giận nha! Các ca ca chỉ trêu đệ chút thôi, đêm động phòng hoa chúc chính là một trong tứ đại hỉ của đời người, bọn ta làm sao có thể phá hoại chứ! Yên tâm, đến lúc đó rượu đã có các ca ca chống đỡ cho đệ! Bảo đảm đệ bình an thuận thuận lợi lợi vào động phòng!”

Thế nhưng Triệu Hổ vẫn cúi đầu không nói một lời, lúc này không chỉ bọn Vương Triều buồn bực, Triển Chiêu vẫn trốn trên cây xem trò vui cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Triệu Hổ tuy luôn ngại ngùng hướng nội, nhưng cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, chỉ là vài câu bông đùa cũng không đến nỗi tức giận chứ?

Đúng lúc này, Triệu Hổ cuối cùng cũng ấp úng nói ra mấy lời, “Đệ… đệ… không, không tức giận, chỉ có điều… chỉ có điều… có hơi buồn… buồn phiền… mà thôi…”

Không thể nào? Một tân lang quan sắp nhậm chức thì có thể có buồn phiền gì chứ? Có điều nói cách khác, việc có thể khiến cho một tân lang quan buồn phiền thì nhất định không phải việc nhỏ!

Thế là ba vị ca ca lập tức việc nghĩa chẳng từ nói: “Buồn chuyện gì? Không sao, cứ việc nói đi! Lên núi đao xuống biển lửa các ca ca cũng giúp đệ!”

“Này, chuyện này làm sao có thể thế!” Triệu Hổ vội đỏ mặt tía tai, chỉ nhả ra một câu này lại lí nha lí nhí nói không ra lời.

Trương Long tính tình nóng vội nhất không nhịn được kêu lên, “Có chuyện gì thì đệ cứ nói ra! Có mỗi thế thôi mà cũng làm người ta sốt ruột muốn chết! Ngoại trừ động phòng hoa chúc ra, không chuyện gì là các ca ca không giúp được!”

Hắn kêu lên như vậy khiến cho Triệu Hổ cũng gấp, há mồm liền phun ra một câu: “Chính là chuyện động phòng hoa chúc á! Đệ… đệ… không biết!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play