Về đến chính căn phòng của mình, Lục An Nhiên cởi bộ đồ quân sự ra đi vào phòng tắm tắm táp thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, sau đó đi ra khỏi cửa phòng ngủ, vừa mở cửa liền nhìn thấy Lục An Hổ hai tay khoanh trước ngực đang đứng dựa vào tường trên hành lang.

“Đây là muốn nhìn trộm sao?” Lục An Nhiên không nhịn được trêu chọc.

“Có chuyện muốn hỏi em.” Lục An Hổ lúc này cũng đã thay một bồ đồ ở nhà.

“Tiến vào rồi nói.” Lục An Nhiên đứng thẳng người dậy nhường một khoảng trống thích hợp để cho Lục An Hổ có thể tiến vào.

“Ừm.” đi qua trước mặt Lục An Nhiên, sau đó tự nhiên mà ngồi xuống chiếc giường nệm mềm mại của cô: “Chúng ta ngồi lại nói một chút về chuyện của hôm nay đi!”

“Anh cũng thật tùy tiện quá nhỉ! Dù gì thì đây cũng là giường của con gái đó! Chí ít cũng nên chú ý một chút!” Lục An Nhiên bất đắc dĩ hai tay dang ngang, sau đó xoay người đem cửa đóng lại.

“Đừng có mà đánh trống lãng!” Lục An Hổ không khỏi trợn mắt với Lục An Nhiên: “Em còn chưa giải quyết rõ ràng với anh đâu! Cái người anh trai loạn thất bát tao nào đó của em là cái quỹ gì vậy!”

“Ai mà biết từ đâu chui ra chứ!” Lục An Nhiên cũng không nhịn được mà trợn mắt: “Em không thích anh ta!”

“Anh cũng không thích!” Lục An Hổ vươn tay ra: “Give me five (tạm dịch vỗ tay nào)!” dứt lời hai người vỗ tay với nhau: “Còn nói nữa... phản ứng của em hôm nay có chút không đúng nha!”

“Không phải là phản ứng của em không đúng!” Lục An Nhiên chống hai cánh tay lên chiếc bàn học đằng sau: “Mà là tên Lâm Hạo Thịnh này xuất hiện quá khả nghi! Vả lại anh đã quên nội dung mà hôm nay anh nghe được từ Sở Dao rồi sao? Tổng kết lại, không phải chính là tên Lâm Hạo Thịnh này sao?”

“Ý em là… Lâm Hạo Thịnh chính là cái người tên là Edmond?” Lục An Hổ nhíu mày hỏi.

“Edmond Dantès.” Khóe miệng Lục An Nhiên khinh bỉ mà giương lên, cái tên này không phải đã ám chỉ mục đích lần này hắn ta quay lại rồi sao? Kiếp trước cô không hiểu rõ vì sao Lâm Hạo Thịnh lại lấy tên nước ngoài là Edmond, gọi là Tony, Frank, Sammy gì gì đó không phải rất tốt sao? Hiện tại cô đã suy nghĩ thông suốt! là bởi vì Edmond Dantès!

“Bá tước Monte Cristo?” Lục An Hổ cau mày: “Cái người giữ vững chính nghĩa, báo thù diệt ác hành thiện sao?”

“Hừ! Đại khái hắn ta chỉ là người báo thù mà thôi!” Lục An Nhiên cười lạnh.

“Báo thù? Báo thù gì? Hắn ta không phải là con nuôi của bác cả và bác gái cả sao?” Lục An Hổ không hiểu hỏi.

“Là con nuôi không sai!” Lục An Nhiên đem nửa câu còn lại giấu trong lòng: bất quá chính là đứa con trai lòng lang dạ sói…

“Tóm lại chính là một tên quỹ phiền phức thôi!” Lục An Hổ nói: “Anh sẽ tận lực ngăn cản hắn ta tiếp cận em!”

“Vất vả rồi!” Lục An Nhiên đặt tay lên vai của Lục An Hổ: “Đi thôi! Cũng tới giờ ăn tối rồi!”

“Đi!” nhắc đến ăn Lục An Hổ thật sự vẫn rất hăng hái! Chỉ cần là không phải phương pháp ăn uống trừng phạt như ngày hôm đó của Lục An Nhiên, Lục An Hổ vẫn rất thích ăn rất trân trọng dạ dày của mình!

Hai người cùng nhau đi tới nhà ăn lầu một, vừa bước vào nhà ăn liền nghe thấy âm thanh của Tiết Định An quen thuộc mà nói chuyện với những người trong nhà, trong những âm thanh cười đùa đó còn có trộn lẫn một âm thanh rất chi là quen thuộc.

“Mọi người đừng cười như vậy! Những việc con nói đều là sự thật đó! Nghĩ đến liền cảm thấy sợ! vừa về đến nhà liền nói với con là phải đi xem mắt với cô gái cá sấu đó! Cá sấu đó! An Minh cậu còn nhớ không? Chính là cô gái cá sấu lúc nhỏ đó! Cái miệng rộng như thế! Hàm răng thì nhọn hoắt, đôi mắt lại còn có chút lồi ra! Cậu còn nhớ không? Thật đáng sợ! mình mới không muốn đi xem mắt với cô ta!”

“Còn nhớ còn nhớ! Lúc nhỏ còn cắn cậu đúng không!” Lục An Minh đập lên bàn cười: “Chính là cắn vào bắp tay cậu! Lại còn nói là cái gì mà ấn ký tình yêu! Ha ha ha ha!”

“Đáng sợ cỡ nào! Cậu còn cười! Cậu không có lương tâm mà!” Tiết Định An nhìn thấy người anh em của mình cười vui vẻ như vậy lập tức liền phát hỏa: “Ê! Cậu còn cười là mình lật mặt đó!”

“Được được... ha ha... được, mình, ha ha... mình không cười nữa!” Lục An Minh cũng không muốn cười nhưng mà vừa nghĩ đến tình cảnh lúc đó thực sự là không thể nào nhịn được cười nữa.

“Vui vẻ như vậy sao!” Lục An Nhiên chen miệng vào: “Anh Tiết, anh còn gặp phải xui xẻo nào nữa không? Nói ra để em vui vẻ chung với!”

“An Nhiên! Em!” khuôn mặt Tiết Định An ủy khuất như nàng dâu nhỏ.

“Phụt! Ha ha ha!” nghe xong lời của Lục An Nhiên, cả nhà lại cùng nhau cười rộn lên.

Lục An Nhiên lại cười không nỗi, cô đi đến vị trí bình thường mà cô hay ngồi, chỗ đó đáng lý là chỗ của cô, chỉ là bây giờ lại bị Lâm Hạo Thịnh ngồi vào. Kiếp trước cũng là như vậy, chỉ là lúc đó cô không cảm giác có vấn đề gì, bởi vì dựa theo thứ tự sắp xếp bình thường mà nói nếu như Lâm Hạo Thịnh được Lục Quân Hạo nhận nuôi theo đúng quy định của pháp luật, vậy thì chính là anh trai của cô, vị trí đầu tiên để hắn ta ngồi cũng không có gì để nói! Nhưng mà, bây giờ không phải như vậy! Một phân một cắc, cô cũng không muốn nhường cho Lâm Hạo Thịnh. Vì thế cô vốn không nói câu nào, mà là nhẹ nhàng đi đến đứng ở vị trí ở giữa hai người Lục Kiếm Hào và Lâm Hạo Thịnh, ngay chỗ ngoặt của chiếc bàn, không nói chuyện cũng không nhúc nhích.

Mọi người vì hành động của Lục An Nhiên mà đều ngừng âm thanh, ai ai cũng biết, Lục Kiếm Hào rất xem trọng thứ tự sắp xếp, đặc biệt là trên bàn ăn, thứ tự vị trí ngồi đều phải bắt buộc tuân thủ theo thứ tự trước sau lớn nhỏ, đây cũng chính là điều mà Lục Quân An luôn canh cánh trong lòng, mặc dù Lục Quân Hạo mất tích lâu như vậy, vị trí của ông ấy vẫn được để trống, chỉ có ngày đầu tiên mà Lục An Duy và Lục An Hổ đến Kỷ Nhu mới ngồi vào vị trí đó, ngoại trừ ngày đó, vị trí này vẫn luôn luôn để trống.

Cho nên, hành động của Lục An Nhiên hiện tại là vượt rào rồi!

Lục Kiếm Hào không hề mở miệng, giống như là đang suy nghĩ việc gì đó.

Mà những người khác cũng ngượng ngùng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Thần sắc của Kỷ Nhu lại càng căng thẳng hơn, dùng ánh mắt ám thị với Lục An Nhiên, lúc ăn cơm vẫn là không nên tính toán những chuyện vặt vãng này, nếu không khiến cho người lớn tức giận thật sự không tốt!

Tiết Định An cũng xuất thân danh môn, tự nhiên cũng sẽ hiểu được những chuyện này, một bên vừa dùng đũa chọc chọc chén cơm, một bên dùng ánh mắt đánh giá biểu hiện của từng người trên bàn, người ngoài như anh không tiện mở miệng, cũng chỉ có thể ngồi xem náo nhiệt mà thôi.

Lâm Hạo Thịnh cũng ngồi không yên được nữa, mặc dù hắn ta cảm thấy có thể hao tốn một chút thời gian với Lục An Nhiên, nhưng hắn ta vẫn đứng dậy, ngồi vào vị trí vốn dĩ chừa cho Lục An Nhiên kia. Lại còn cười mỉm với cô. Hắn ta thân là “anh trai” chí ít trên mặt cũng phải có chút lễ phép, nhường nhịn một chút là đúng. Vả lại hắn ta muốn nhìn xem Lục An Nhiên có bao nhiêu phân lượng trong lòng Lục Kiếm Hào, dù gì thì hành động của Lục An Nhiên lúc này cũng được xem là đại bất kính! Vả lại biểu tình hiện tại của Lục Kiếm Hào khiến trong lòng Lâm Hạo Thịnh có chút nặng nề.

Sau khi Lục An Nhiên ngồi vào chỗ, Lục Kiếm Hào không hề nói gì mà là xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn chén cơm của mình.

Mọi người nhìn thấy biểu tình của Lục Kiếm Hào như vậy, cũng liền xem như chưa có chuyện gì xảy ra, trò chuyện, ăn cơm, trêu chọc Tiết Định An.

Lâm Hạo Thịnh ăn cơm, mà cảm thấy giống như đang nhai sáp. Xem ra không thể xem thường địa vị của Lục An Nhiên ở trong Lục gia được, địa vị trong lòng Lục Kiếm Hào lại càng cao hơn! Xem ra hắn vẫn phải lên kế hoạch thật tốt mới được, trong lòng chợt nghĩ đến cái người tên Sở Dao, Lâm Hạo Thịnh áp chế tư vị buồn nôn, hắn ta thật sự rất khinh thường loại con gái không ngừng bám dính lấy hắn này! Nhưng mà ả ta thật sự rất có giá trị để lợi dụng!

Lục An Nhiên ở trong lòng của Lục Kiếm Hào sợ rằng chính là viên minh châu nâng niu trong lòng bàn tay, từ chỗ của Sở Vạn Hải hắn ta cũng biết được bắt đầu từ sinh thần của Lục Kiếm Hào trở đi Lục An Nhiên có biểu hiện rất xuất sắc, nếu như muốn thay thế vị trí của Lục An Nhiên, thì việc đầu tiên phải để cho Lục Kiếm Hào thấy được sự thật là Lục An Nhiên không tài giỏi như vậy... nơi có thể xuống tay đầu tiên chắc là thời gian sinh hoạt ở trên trường học... Lâm Hạo Thịnh cân nhắc lại âm mưu của mình, trong mắt lướt qua một tia đắc ý: Lục An Nhiên, tôi xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu?

Những thứ nên thuộc về hắn hắn nhất định giành lại tất cả! Hắn thề với trời!

Cả một bữa ăn không chỉ có Lâm Hạo Thịnh suy nghĩ miên man, Lục An Nhiên ăn cơm cũng không được vui vẻ lắm. Cùng ngồi chung một bàn cơm với Lâm Hạo Thịnh, cô thật sự không tài nào vui nỗi! Lúc nãy cũng có thể được xem là trận giao chiến đầu tiên của hai người! Kết quả là cô dựa vào sự yêu thương của Lục Kiếm Hào mà giành thắng lợi, nhưng trong lòng Lục An Nhiên cũng hiểu rõ, Lâm Hạo Thịnh tuyệt đối sẽ không vì như vậy mà bỏ qua! Chỉ là hiện tại cô đang bận rộn với việc khai trương nhà hàng mới ở Tân Đông nên chỉ có thể binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn mà thôi!

Ăn cơm xong, mọi người ngồi trên sô pha trò chuyện, đại khái có thể là do sự việc xảy ra trên bàn cơm lúc nãy, Lục Kiếm Hào thật sự cũng cảm thấy không công bằng đối với Lâm Hạo Thịnh, vì thế chủ động hỏi thăm hắn ta một số chuyện: “Lần này quay lại việc chuyển trường đã sắp xếp xong chưa?”

“Ừm, ngày mai liền đi lên trường làm thủ tục nhập học.” Lâm Hạo Thịnh cười mỉm trả lời: “Trường mà con chọn là đại học S.”

“Đại học S cũng đã khai giảng được một tuần rồi!” Kỷ Nhu nói.

“Trước đây con cũng đã có xin phép qua.” Lâm Hạo Thịnh tiếp tục cười mỉm nói: “Chuyện bên nước ngoài xử lý hơi phức tạp, ở giữa còn xảy ra một số sai sót, cho nên quay về có hơi trễ một chút.”

“Về là được rồi!” Kỷ Nhu nhìn Lâm Hạo Thịnh, hình như nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở trước kia.

“Dì à, dì yên tâm, lần này trở về con sẽ chăm sóc tốt cho dì và An Nhiên!” Lâm Hạo Thịnh bày ra bộ mặt thành thật, muốn bày tỏ tấm lòng tận tụy của mình.

“Em cảm thấy em và mẹ có sự chăm sóc của ông nội là được rồi, anh Hạo Thịnh là cảm thấy ông nội chăm sóc mẹ và em không được tốt sao?” Lục An Nhiên bày ra bộ mặt ngây thơ và vô hại, nhưng lời nói lại mang theo tia nhọn hoắt.

“Anh không phải có ý này.” Lâm Hạo Thịnh tranh luận: “Là không muốn để em hiểu lầm thêm nữa, lần này anh quay về là để bảo vệ em và dì, không phải về đây để tranh sủng tranh quyền đâu!” Lâm Hạo Thịnh đơn giản cho là, tính khí Lục An Nhiên từ trước tới nay có vẻ khá là con nít.

“Vậy thì em thật sự đã trách nhầm anh rồi!” Lục An Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười, cô cũng không muốn nói nhiều, dù gì thì cô cũng không thể dồn ép Lâm Hạo Thịnh quá, lỡ như chó cùng dứt dậu, làm ra những chuyện tổn thương đến người nhà của cô, thật không tốt!

“Em biết là được rồi!” Lâm Hạo Thịnh nhìn thẳng vào mắt của Lục An Nhiên, nhìn thấy tia lạnh nhạt trong mắt cô, trong lòng cũng có sự cân nhắc. Xem ra trong Lục gia này, hắn ta phải làm điều gì đó để xóa bỏ hiềm khích của Lục An Nhiên đối với hắn mói được! Dù gì kế hoạch của hắn chính là cưới Lục An Nhiên, thông qua Lục An Nhiên mà lấy được Lục thị!

“Hai anh em các con giúp đỡ lẫn nhau, ta cũng có thể yên tâm được một chút!” Lục Kiếm Hào nhìn thấy hai người nói như vậy, cũng có thể thả lỏng được một chút, đem ánh mắt lưu chuyển trên người hai người, Lục Kiếm Hào cũng có tâm tư mai mối cho hai người này, dù gì Lục An Nhiên cũng là người kế thừa của Lục gia sau này. So với việc gả ra ngoài, ông càng hi vọng Lục An Nhiên có thể gả cho một người có thể đến đây ở rể. Lâm Hạo Thịnh cũng là một người thanh niên tuấn tú, lại là con nuôi của Lục thị, trước mắt cũng có thể được xem là đối tượng lựa chọn tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play