Nhìn Lục An Nhiên ăn uống vui vẻ, Tần Thư Hàm và Kỷ Nhu cùng nhìn nhau cười.

Lục An Hổ ngửi thấy mùi ngọt ngấy liền không nhịn được mà cau mày, cậu đối với đồ ngọt thật sự không có hứng thú, cũng thật sự không hiểu tại sao con gái đều thích những loại đồ ngọt này, nghĩ lại đứa em gái còn ở nhà, Lục An Hổ lắc đầu, nha đầu đó so với An Nhiên càng thích ăn đồ ngọt hơn…

Tần Thư Hàm cắn ống hút trong ly, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt ngó Lục An Duy đang uống sữa nóng bên cạnh, nhìn thấy trên khóe môi của anh có lưu lại vết sữa, trong mắt Tần Thư Hàm ẩn chứa ý cười.

Lục An Nhiên một bên ăn uống thỏa thích, một bên lại thu hết những hành động này vào trong mắt, suy nghĩ một hồi nói: “Cô giáo Tần, qua mấy ngày nữa tới nhà em chơi đi! Không dễ dàng gì mới thi xong, cô cũng được nghỉ rồi đúng không!”

Sau khi nghe xong lời đề nghị này Tần Thư Hàm rất muốn đồng ý nhưng mà nghĩ lại bản thân đã có hẹn, liền nuối tiếc cười nói: “Không được rồi! Cô phải đi Hy Lạp tham gia hôn lễ của một người bạn, ba ngày sau liền phải đi, theo kế hoạch thì phải gần vô học cô mới quay về.”

Lục An Nhiên cũng có chút không vui chu miệng: “Như vậy à!” Suy nghĩ một lát đôi mắt đẹp lại nhìn sang Lục An Duy nói: “Anh An Duy, hay là anh cũng đi Hy Lạp dạo chơi đi! Bên em có An Hổ là đủ rồi, dù gì cũng đã được nghỉ hè, anh đi thư giãn chút đi!”

Nghe lời nói của Lục An Nhiên, ánh mắt Tần Thư Hàm phát sáng, nhìn về phía Lục An Duy mang theo mong đợi.

“Không được.” Lục An Duy lập tức từ chối, nhiệm vụ trên người, anh bắt buộc phải ở lại thành phố S để bảo vệ Lục An Nhiên.

Nghe lời từ chối của Lục An Duy, Tần Thư Hàm có chút thất vọng cụp mắt xuống, dùng ống hút khuấy đá trong ly. Thấy bộ dáng Tần Thư Hàm như vậy, cho dù Bạch Tín Hồng có là người ngốc đi chăng nữa cũng nhận ra Tần Thư Hàm có ý với Lục An Duy! Không cam tâm nắm chặt bàn tay, Bạch Tín Hồng vẫn giữ vẻ mặt thân sĩ nhàn nhạt tươi cười: “Đại học S cũng sắp nghỉ hè rồi, hay là tôi xin nghỉ trước đi cùng với em nhé!”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Tần Thư Hàm uyển chuyển cự tuyệt, ngoại trừ Lục An Duy, cô căn bản không muốn đi cùng ai hết.

“Em một cô gái yếu đuối, sẽ không an toàn.” Bạch Tín Hồng tỏ vẻ không muốn từ bỏ: “Không cần khách khí, tôi đi cùng với em!”

“Thật sự không làm phiền anh, em trai tôi sẽ đi cùng tôi.” Tần Thư Hàm có chút phản cảm với sự nhiệt tình của Bạch Tín Hồng, tại sao người mà cô quan tâm lại lạnh băng như vậy, người mà cô không thích lại không ngừng dán lại đây? Tần Thư Hàm càng nghĩ càng phiền não: “Tôi muốn về trước.”

“Tôi lấy xe đưa em về.” Bạch Tín Hồng vừa mở miệng, điện thoại anh ta liền reo lên, hình như bên đại học S có chuyện gì đó, yêu cầu anh ta về gấp.

“Cảm ơn ý tốt của anh, đại học S ngược đường với nhà tôi, tôi tự mình về là được.” Tần Thư Hàm đứng lên, đối với đám người Lục An Nhiên và Kỷ Nhu cười cười: “Có lẽ hôm nay hơi mệt, tôi về trước đây.”

“Anh An Duy, tiễn cô giáo Tần về nhà đi!” Lục An Nhiên vội vàng nói: “Một lát nữa chú Trương sẽ lái xe đưa tụi em về, cô giáo Tần lại chỉ có một mình, anh đưa cô ấy về đi.”

“Được.” Lục An Duy gật gật đầu, chỉ đưa Tần Thư Hàm về nhà thì không có vấn đề, liền đứng lên nói với Tần Thư Hàm: “Đi thôi!”

“Ừm.” Sắc mặt Tần Thư Hàm hòa hoãn rất nhiều, gật gật đầu.

Tần Thư Hàm, Lục An Duy và Bạch Tín Hồng cùng nhau đi xuống dưới lầu, ở cửa bãi đổ xe tách ra, mặc dù trong lòng Bạch Tín Hồng ngàn vạn lần không muốn, nhưng lại không có biện pháp, nhíu chặt mày vẻ mặt không cam tâm mà lái xe rời đi.

“Xe em đâu?” Lục An Duy hỏi. “Tôi?” Ánh mắt Tần Thư Hàm lưu chuyển: “Tôi hôm nay không có lái xe.”

“Vậy được rồi! tôi đón xe đưa em về nhà.” Dứt lời Lục An Duy hướng phía đường cái nhìn sang, hiện tại thời gian này chắc là vẫn không khó gọi xe.

“Không cần!” Tần Thư Hàm gấp gáp cắt ngang: “Tôi… Tôi có hơi chóng mặt, muốn đi hóng gió…”

“Chóng mặt? vậy tôi đưa em đi bệnh viện!” Lục An Duy cau mày, nếu như không thoải mái thì vẫn là nên đưa đi bẹnh viện thì tốt hơn.

“Tôi…” Tần Thư Hàm thật sự sắp bị Lục An Duy làm cho tức đến ngất xỉu, sau khi hít sâu vài cái, cô nói: “Nhà tôi cách đây không xa lắm, anh đi bộ đưa tôi về nhà đi!”

“Được.” Lục An Duy cũng không từ chối, dù gì cũng không xa, đưa cô ấy về nhà cũng chẳng có gì cả.

Cuối cùng, Tần Thư Hàm liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc xe con màu đỏ của mình đang đậu ở một góc của bãi đỗ xe, trong lòng yên lặng phất tay bảo đảm: “Chiếc xe nhỏ thân yêu ơi, sáng sớm ngày mai chị liền đến đón em…

Hai người vừa đi bộ vừa nói chuyện câu được câu không. Phần lớn câu chuyện đều là do Tần Thư Hàm nói, Lục An Duy chỉ ngẫu nhiên đáp lại một hai câu. Tần Thư Hàm dường như là đã quen với thái độ và tính cách này của Lục An Duy, cho nên cũng không nói gì, chỉ là những lúc Lục An Duy ngẫu nhiên nhìn sang bóng dáng đang thao thao bất tuyệt của Tần Thư Hàm, khi đó ánh mắt anh lại được phủ lên một tầng thần sắc ôn nhu.

Nhà của Tần Thư Hàm xác thực không xa lắm, hai người đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ là tới.

“Lên nhà ngồi chút đi!” thời điểm đến dưới lầu nhà Tần Thư Hàm, cô có lời mời: “Uống một ly trà hay gì đó.”

“Không cần đâu.” Lục An Duy hai tay đút túi quần, giống như đang chuẩn bị dõi theo hình ảnh Tần Thư Hàm đi lên lầu.

Nhìn bộ dáng này của Lục An Duy, Tần Thư Hàm thật sự muốn dùng nắm đấm đấm vài cái thật mạnh vào đầu của anh! Cái người đầu như khúc gỗ này! Nhưng mà, cũng không biết phải làm sao, ai bảo cô lại đi thích cái người như khúc gỗ này chứ? Chấp nhận số phận hít một hơi, Tần Thư Hàm phất tay với Lục An Duy nói câu chúc ngủ ngon, liền quay người đi lên cầu thang.

Nhìn theo bóng lưng Tần Thư Hàm, khóe miệng Lục An Duy hơi hơi giơ lên, ánh mắt càng dịu dàng như nước. Anh thật sự là đã đánh mất trái tim mình rồi, nhưng mà anh cũng biết, bản thân là một quân nhân, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện nguy hiểm nào đó, anh bắt buộc phải là người đi đầu! Anh không thể cho người con gái anh yêu một gia đình ấm áp, ổn định, anh liền dứt khoát không đi quấy rầy, chỉ cần ầm thầm nhìn cô ấy, bảo hộ cô ấy như vậy là đủ rồi...

“Aaaaaa!!!” Tần Thư Hàm vừa đi lên cầu thang trong đó liền vọng lại một tràng tiếng kêu đau đớn, sợ hãi.

Chân mày Lục An Duy vừa nhăn lại liền lập tức chạy vọt vào, liền nhìn thấy bất quá chỉ là có một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó, rắc đầy những viên bi thủy tinh ở cửa thang máy, nghĩ lại chắc là do Tần Thư Hàm giẫm phải những viên bi này nên mới té ngã như vậy! Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Lục An Duy liền tiến lên đỡ Tần Thư Hàm bị té ngã khủng hoảng từ dưới đất lên: “Sao rồi?”

“Không... không sao...” Tần Thư Hàm thật sự khóc hết nước mắt, rốt cuộc là đứa trẻ xui xẻo nào! Lại hại cô té làm trò cười cho thiên hạ! Bộ dáng khi bị ngã của cô chắc chắn rất xấu! Bây giờ cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn Lục An Duy nữa đâu, vừa muốn ở trước mặt người mình thích giữ vững hình tượng tốt đẹp, lại cố tình vào lúc này mất mặt như vậy! Tần Thư Hàm cúi đầu nhìn chân của mình, một chân mang giầy, giầy của chân kia lại theo cú ngã vừa nãy bay mất rồi, nhìn đôi chân mình như vậy, mặt của cô bùm một phát liền đỏ lên, hiện tại cô chỉ muốn tìm một cái khe nào đó dưới đất mà chui vào thôi.

“Vịnh vào vai tôi đi.” Lục An Duy quỳ một chân xuống trước mặt Tần Thư Hàm, nhẹ nhàng nâng chân cô lên, giúp cô mang chiếc giầy bị bay mất vào, lòng bàn chân lành lạnh, bàn chân rất đẹp, những ngón chân trắng nõn mịn màng, móng chân được sơn màu đỏ, mỗi ngón chân giống như một bông hoa anh đào như có như không móc lấy trái tim của Lục An Duy.

Hai má Tần Thư Hàm càng được phủ thêm một tầng mây hồng, hai tay bám trên vai của Lục An Duy, bàn tay của anh thật nóng bỏng, nhìn chân của mình nằm trong tay của anh cô vừa thấy xấu hổ vừa khó xử.

Đem giầy của Tần Thư Hàm mang vào, Lục An Duy lại nhặt hết những viên bi thủy tinh dưới đất lên, bấm thang máy: “Nhà em lầu mấy, tôi tiễn đưa em lên.”

“Tầng cao nhất, tầng 23...” Âm thanh của cô nhẹ nhàng tinh tế.

Lục An Duy xấu hổ ho nhẹ một tiếng, đợi tháng máy tới sau đó dìu Tần Thư Hàm vào liền ấn số 23 trên phím ấn. Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, trong khoang thang máy đóng kín, chỉ có hai người Tần Thư Hàm và Lục An Duy, bầu không khí có chút ám muội.

Một tiếng “ding” vang lên, thang máy đã lên tới tầng 23, cửa thang máy mở ra, Lục An Duy đỡ Tần Thư Hàm ra khỏi thang máy đi đến trước cửa nhà cô, Tần Thư Hàm gõ cửa mấy lần cũng không thấy Tần Thư Mặc ra mở cửa, liền từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cửa ra phát hiện trong nhà âm u một mảnh, sau khi bật đèn lên bước vào nhà cô phát hiện có một tờ giấy nhắn dán trên bàn ở trong phòng khách, trên đó ghi là mẹ Tần hôm nay phải chấm bài thi Sơ khảo cuối cấp nên ở lại trường không về, ba Tần đồng thời cũng bị gọi về đại học S, đêm nay cũng không về, mà một người bạn cùng lớp với Tần Thư Mặc đi du học nước ngoài hôm nay có tổ chức một bữa tiệc chia tay có mời cậu tham gia, buổi tối sẽ ở lại nhà bạn học cũng không về luôn.

Sau khi đọc hết những thứ trên tờ giấy nhắn, khóe miệng Tần Thư Hàm xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, một ý nghĩa to gan luẩn quẩn trong tâm trí cô.

“Nhà em không có người?” Lục An Duy hỏi.

“Ừm.” Tần Thư Hàm đem tờ giấy nhắn chuyền cho Lục An Duy: “Hôm nay bọn họ đều có chuyện, nên sẽ không về.”

“Em về phòng trước đi, tôi lấy một chậu nước đá lạnh để em mát xa chân.” Anh để ý thấy mắt cá chân của Tần Thư Hàm có hơi sưng lên, có thể hiện tại không nghiêm trọng, nhưng nếu như tối nay không kịp thời xử lý tốt, sợ rằng ngày mai sẽ khó đi xuống đất, càng không cần nói đến ba ngày sau còn phải lên máy bay đi tham gia hôn lễ của bạn nữa.

“Ồ...” Tần Thư Hàm sống trong căn nhà song lập trên tầng cao nhất của tòa nhà, tầng dưới này là nhà ăn, phòng khách, thư phòng, và cũng là phòng ngủ của ba mẹ Tần. Mà hai chị em Tần Thư Hàm và Tần Thư Mặc cùng nhau ở trên tầng hai, tầng hai còn có một phòng tắm và một phòng để vật dụng được sửa thành thư phòng cho hai chị em cùng sử dụng. Tần Thư Hàm nghe lời từng bước từng bước đi đến tay vịn cầu thang, vừa bước tới chân cầu thang liền bị Lục An Duy dùng kiểu bế công chúa mà ôm lên lầu.

Lục An Duy cảm thấy chân của Tần Thư Hàm vẫn là tốt nhất không nên leo cầu thang nữa liền ôm Tần Thư Hàm lên lầu hai: “Phòng nào là của cô?”

“Phòng, phòng trong cùng nhất.” Đem đầu chôn trong ngực của Lục An Duy, Tần Thư Hàm nhất thời thất thần, một cổ cảm giác an toàn trước nay chưa từng có đột nhiên sinh ra.

Lục An Duy tiến vào phòng của Tần Thư Hàm, nhẹ nhàng thả cô lên giường: “Em ngồi một lát đi, tôi lấy cho em một chút nước đá để đắp chân.”

“Được...” Âm thanh của Tần Thư Hàm bé như tiếng muỗi kêu, gương mặt trắng nõn sớm đã sớm phủ lên thêm một lớp ửng hồng, dưới ánh sáng của phòng ngủ lại ánh lên một tầng quyến rũ, mị hoặc.

Lục An Duy xoay người đi ra trước cửa phòng, lấy một bọc đá lạnh băng, đắp lên trên mắt cá chân Tần Thư Hàm: “Có chút lạnh, nhịn một chút là được.”

“Ừm.” Tần Thư Hàm nhìn Lục An Duy cầm chân của mình nhẹ nhàng xoa bóp, mặt lại càng đỏ, qua một lúc lâu, Tần Thư Hàm dường như đã gom đủ dũng khí nhỏ giọng mở miệng: “Đêm nay… ở lại đi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play