“Bộ dáng của anh không giống như chỉ biết một chút nha!” Lục An Nhiên nhìn những người khác cách đó không xa, người thì mướn người chèo, người thì chèo đến nghiêng nghiêng ngả ngả, cảm thấy có chút buồn cười.

“Ừm…” Long Ngọc Tinh do dự 1 giây sau đó anh nói: “Lúc nhỏ đã từng bị người khác bắt cóc, vì để tránh cảnh sát, bọn họ đem anh giấu trên một chiếc thuyền gỗ như vậy, sau đó... có thể là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, dây thừng của chiếc thuyền bị cởi ra, chiếc thuyền phiêu dạt suốt 3 ngày, trên thuyền chỉ có mình anh...” trong mắt Long Ngọc Tinh phủ lên một mảnh sợ hãi không thể che giấu, giống như một cái giếng sâu, âm u, sâu thẳm... chỉ biết “nước trong giếng” lạnh đến thấu xương...

“Long học trưởng...” Lục An Nhiên vươn tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang nắm mái chèo của Long Ngọc Tinh.

“Anh dùng hết một ngày mới có thể cắt đứt sợi dây thừng trói trên tay, sau đó lại dùng thêm hai ngày mới có thể học được cách sử dụng mái chèo lớn như vậy để khống chế hướng đi của thuyền.”

“Sau đó anh chèo về sao?” Lục An Nhiên nhìn Long Ngọc Tinh nói.

“Hơ hơ...” Long Ngọc Tinh cười nhẹ: “Thật sự anh có dự định đó, bất quá chân tướng là đã có một chiếc thuyền đánh cá đi ngang qua và đã cứu anh.”

“Nghe qua thật sự rất nguy hiểm.” Lục An Nhiên nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh về nhà, và tìm người dạy học cách chèo thuyền, đảm bảo sau này nếu như còn có cơ hội còn có thể tự mình chèo thuyền quay về.” Long Ngọc Tinh nhìn Lục An Nhiên: “Rất ấu trĩ phải không...”

“Không có.” Lục An Nhiên nói: “Lúc em bị người khác đẩy xuống hồ bơi trong nhà cho đến khi sắp chết đuối, em cũng nghĩ muốn học bơi. Tuy rằng kết quả không được như mong muốn.” đối với sự sợ hãi khi bị ngộp ở dưới nước so với sự tưởng tượng của cô luôn luôn nằm trong phạm vị hạn chế, mỗi lần sau khi Lục An Nhiên đem mặt ngụp lặn dưới nước, không được mấy giây, cô liền cảm thấy bản thân tựa như sắp phải chết lần nữa.

“Như vậy xem ra, vẫn là anh thành công hơn.” Long Ngọc Tinh cười lên: “Chí ít hiện tại anh vẫn còn có thể chèo thuyền chở theo em.”

“Ha ha!” Lục An Nhiên cười nói: “Đúng đó! Điểm này coi như anh thắng!”

Không khí xung quanh hai người trở nên nhẹ nhàng hơn, Long Ngọc Tinh muốn để Lục An Nhiên hiểu biết về anh nhiều hơn, cũng hi vọng có thể hiểu biết thêm về cô! Trực tiếp từ trong miệng cô anh biết được, chứ không phải từ thám tử điều tra. Long Ngọc Tinh hỏi: “Lúc nhỏ em còn trải qua chuyện gì buồn cười nữa không?”

“Chẳng có gì đâu...” Lục An Nhiên mím mím môi, tính từ thời điểm hiện tại trở về trước trong trí nhớ của cô đều có hình bóng của Sở Dao, thậm chí có thể nói cuộc sống trước kia của cô đều nằm trong tay Sở Dao, đối với cô mà nói, những hồi ức đó thật sự rất ngu ngốc, cô vốn không muốn nhớ lại: “Đừng nói em nữa, nói chuyện của anh đi!”

“Anh?” Long Ngọc Tinh nghĩ ngợi nói: “Anh có một ông nội, ông ấy đối với anh rất tốt. Ba mẹ anh từ lúc anh còn rất nhỏ liền qua đời, anh lớn lên bên cạnh ông nội, trong nhà còn có... còn có rất nhiều trưởng bối.” Long Ngọc Tinh cau mày: “Anh phải chú ý rất nhiều thứ, phải thật cẩn thận, bởi vì, không xác định vị trưởng bối nào sẽ muốn... ơ... muốn đổi mất anh, sau đó đổi thành một người mà bọn họ càng yêu thích hơn.”

“Em hiểu.” Lục An Nhiên gật đầu, bên cạnh cô cũng có một trưởng bối không bằng cầm thú và rất nhiều người hi vọng cô chết quách đi. Loại cảm giác này cô có thể hiểu.

“Cho nên lúc nhỏ anh sống rất bí bách, lúc đó anh quen biết Phượng Lập Hành và Hoàng Oanh.” Long Ngọc Tinh dương dương khóe môi: “Bọn họ rất ồn ào, rất buồn cười. Rõ ràng cùng với cuộc sống của anh không giống nhau.”

“Cho nên…” Lục An Nhiên suy đoán: “Bắt đầu từ lúc đó anh cùng với Phượng Hội trưởng… ơ…”

“Không! Quan hệ giữa bọn anh không giống như em tưởng tượng!” Long Ngọc Tinh biết Lục An Nhiên đang nghĩ đến cái gì liền vội vàng ngăn chặn: “Bọn anh chỉ là bạn. Những cái đĩa đó thật sự là của Hoàng Oanh!”

“Ồ?” Lục An Nhiên quan sát biểu tình của Long Ngọc Tinh liền cười: “Như vậy à! Như vậy thật sự là một sự hiểu lầm thú vị.” Không biết vì sao, biết được Long Ngọc Tinh không phải gay, khiến cho cô thở ra nhẹ nhõm, hoặc là có thể nói một nơi nào đó trong tim cô thả lỏng không ít.

“Thật ra, anh vẫn luôn muốn nói với em một chuyện, nhưng vẫn cứ luôn bị gián đoạn.” Long Ngọc Tinh chăm chú nhìn Lục An Nhiên.

“Ơ…” Lục An Nhiên ngây ngẩn một chút nói: “Em cảm thấy thật ra chúng ta có thể nói đến những chuyện khác.”

“Em muốn nói đến chuyện gì?” Long Ngọc Tinh nhìn thấy ánh mắt hiện lên rõ ràng của Lục An Nhiên, liền thuận theo Lục An Nhiên nói: “Nói chuyện gì cũng được sao?”

“Ừm…” Lục An Nhiên nghĩ ngợi một hồi nói: “Từ nhỏ anh đã quen biết Phượng Lập Hành và Hoàng Oanh?”

“Đúng.” Long Ngọc Tinh nhớ lại: “Đại khái là lúc 6 tuổi.”

“6 tuổi?” Lục An Nhiên cười nói: “Anh là người phương nào?”

“New york.” Long Ngọc Tinh cười trả lời: “Sao thế?”

“Em càng cảm thấy anh giống người Đế Đô hơn, nhưng khẩu âm của anh lại không giống của Đế Đô.” Ánh mắt Lục An Nhiên mang theo tia đánh giá: “Để em đoán thử, quan hệ của anh với Long thị là gì?”

“......” Long Ngọc Tinh đối diện với hai mắt của Lục An Nhiên: “Em cảm thấy là như thế nào?”

“Anh biết Long thiếu không?” Lục An Nhiên thử thăm dò hỏi.

“Biết.” Long Ngọc Tinh trả lời sạch sẽ dứt khoát.

“Rất quen?” Lục An Nhiên tiếp tục hỏi.

“Rất quen.” Long Ngọc Tinh thẳng thắn trả lời.

“Theo như em biết, Long thiếu là người kế thừa đầu tiên của Long thị, nhưng không phải là người duy nhất, có phải là có thể nói, anh cũng là một trong những người có quyền thừa kế?” Lục An Nhiên nhìn hai mắt của Long Ngọc Tinh, mạnh dạn nói ra suy nghĩ của chính mình, mặc dù đây chỉ là suy đoán của cô, nhưng cô vẫn có thừa tự tin, có thể quen biết Phượng thiếu từ nhỏ, có thể xưng anh gọi em với Phượng thiếu, lại còn có thể ở đây nói chuyện với cô một cách vui vẻ.

“… …” Long Ngọc Tinh vốn không chuẩn bị trả lời vấn đề của cô, mà là hỏi ngược lại: “Em hỏi anh nhiều vấn đề thật đó, có phải là cũng nên trả lời vài vấn đề của anh?”

“Được thôi!” đối với sự cự tuyệt trả lời của Long Ngọc Tinh, Lục An Nhiên vốn không cảm thấy ngoài ý muốn, mà là nhún nhún vai, cô gần như cũng biết rồi.

“Nếu như anh theo đuổi em, em sẽ đồng ý chứ?” Long Ngọc Tinh đi thẳng vào vấn đề.

“Không.” Lục An Nhiên giơ hai tay ra.

“Em sẽ cho anh cơ hội chứ?” Long Ngọc Tinh hỏi.

“Không.” Lục An Nhiên lắc đầu: “Hiện tại em chỉ hi vọng những người thân bên cạnh em yên ổn suốt đời.” Không thể không nói, lúc Long Ngọc Tinh nói ra những lời này, trái tim của cô gia tăng nhịp đập, thậm chí là tràn đầy vui vẻ. Nhưng cô biết giới hạn của bản thân, cô biết bản thân không thể đáp ứng, cũng không thể vượt rào, cô không thể tiếp nhận sự theo đuổi của Long Ngọc Tinh.

“Vậy nếu như anh vẫn cứ muốn theo đuổi em thì sao?” Long Ngọc Tinh hỏi tiếp.

“Đó là chuyện của anh.” Lục An Nhiên mím môi: “Nhưng thật tiếc phải nói với anh, sẽ không có kết quả đâu!”

“Anh cảm thấy sẽ có.” Long Ngọc Tinh tự tin cười, bất kể thế nào, cuối cùng anh cũng có thể đem hết những thứ cần nói mà nói ra. Anh đã vì chuyện này mà buồn bã quá lâu rồi.

“Long học trưởng, sẽ không có kết quả đâu.” Lục An Nhiên thành thật nhìn Long Ngọc Tinh: “Em… sẽ không yêu đương, thậm chí là sẽ không kết hôn. Trách nhiệm của em quá nhiều, em không có biện pháp tiếp nhận ý tốt của anh. Cho nên…” Lục An Nhiên nhún nhún vai: “Tốt hơn hết là đừng lãng phí thời gian trên người em!”

“Thời gian của anh rất nhiều.” Long Ngọc Tinh nhìn vào hai mắt của Lục An Nhiên, anh đợi cô nhiều năm như vậy, làm sao còn có thể buông tay? Anh đã xác định cô là vợ anh!

“Em có một giao dịch không tồi.” Lục An Nhiên cảm thấy tiếp tục bàn về vấn đề này với Long Ngọc Tinh cũng không có tác dụng gì, liền mở miệng nói: “Một giao dịch, anh sẽ rất động tâm!”

“Về chuyện khi chúng ta kết hôn sẽ dùng loại hoa tươi gì sao?” âm thanh của Long Ngọc Tinh mang theo tia lười biếng vô cùng dễ nghe.

“Giao dịch về việc anh trở thành người thừa kế thật sự của Long thị.” Lục An Nhiên nói: “Cái này anh sẽ có hứng thú đúng không!”

“......” nhất thời Long Ngọc Tinh có chút nghẹn lời, anh chính là người kế thừa duy nhất của Long thị rồi! Anh không muốn giải thích, việc anh muốn làm là yên tĩnh nhìn vợ tương lại của anh sẽ làm gì.

“Xem ra anh rất có hứng thú.” Lục An Nhiên cười, cô nhìn thấy sự tò mò trong mắt Long Ngọc Tinh.

“Ừm...” Long Ngọc Tinh hàm hồ đáp một tiếng, anh tò mò về kế hoạch tiến hành của cô vợ bé nhỏ.

“Nếu như là một giao dịch, em cho anh lợi ích, anh cũng phải cho em lợi ích, như vậy mới công bằng, đúng không?”

“Mọi chuyện về hôn lễ đều giao hết cho em.” Long Ngọc Tinh ngoảnh đầu đi rất vui vẻ mà nói.

“… …” Lục An Nhiên có chút không vui: “Anh cảm thấy em đang đùa với anh sao?”

“Anh rất nghiêm túc.” Long Ngọc Tinh chăm chú nhìn vào mắt của Lục An Nhiên: “Anh đã từng tưởng tượng qua hôn lễ của anh và em, rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều ý tưởng. Em sẽ thích thôi.”

“Long học trưởng.” Lục An Nhiên hít thở một hơi nói: “Em hi vọng từ lúc bắt đầu anh đều nghiêm túc nghe em nói chuyện, em sẽ không kết hôn với anh, hiện tại không, sau này cũng sẽ không! Ý tưởng của anh dùng trên phương diện khác sẽ tốt hơn! Anh cảm thấy thế nào?”

“Nếu như em không thích ý tưởng của anh, anh có thể lắng nghe ý kiến của em.” Long Ngọc Tinh chống mái chèo lên bờ bên kia của hồ nói: “Chúng ta nên chèo về thôi.”

“Tốt hơn là anh nên suy nghĩ lại đề nghị của em.” Lục An Nhiên cuối cùng nói.

“Anh sẽ suy nghĩ.” Long Ngọc Tinh cười sau đó bắt đầu ngắm phong cảnh bốn phía: “Phong cảnh bên này thật sự không tệ.” Anh biết, nếu như anh sảng khoái đáp ứng, cô vợ bé nhỏ của anh sẽ đánh mất rất nhiều thú vui, cho nên anh kéo dài thời gian một chút, anh hi vọng cô vợ bé nhỏ của anh sẽ thu được nhiều niềm vui hơn.

“Đúng vậy, thật sự rất đẹp.” Lục An Nhiên hít thở sâu, không khí ở đây vô cùng trong lành, mặt hồ yên tĩnh, thuyền gỗ êm ả lướt trên mặt hồ, mái chèo rẽ dòng nước, âm thanh giòn tan của nước vô cùng dễ nghe. Mảnh rừng phong rộng lớn bên hồ, màu đỏ, màu cam của lá bay bay theo chiều gió, rơi xuống đất, bay xuống mặt hồ, xoay vòng vòng, một vòng lại một vòng.

Đây là không gian hiếm hoi thanh tĩnh và yên bình mà hai người khó có thể có được.

Đem thuyền chèo về đến nơi mà họ xuất phát, Long Ngọc Tinh xuống thuyền trước, sau đó lại dìu Lục An Nhiên xuống, vừa xuống thuyền, liền có một người đàn ông hơn 40 tuổi nở nụ cười đi đến bên cạnh nói: “Xin chào hai người, lúc nãy có chụp cho hai người một bức hình, chúng tôi đứng ở góc độ tốt nhất, chụp ra được một bức ảnh đẹp nhất!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play