Đỗ phủ đã có rất nhiều năm chưa từng náo nhiệt như thế rồi. Thủ phủ (nhà giàu) thứ nhất Thành Tô Châu gả muội muội, Tri Phủ Đại Nhân cưới con dâu, quả thật đưa tới một hồi oanh động không nhỏ ở trong thành. Những ngày qua người đến người đi trong Đỗ phủ, chúc, tặng lễ nối liền không dứt. Ba ngày sau chính là ngày Chu Nhi xuất giá, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ kiệu hoa nhà Tri Phủ tới đón tân nương. Từ trên xuống dưới đều đắm chìm ở trong vui sướng.

Chỉ có Đỗ Minh Trừng không cao hứng nổi. Trong lòng nói là do trời đi, nhưng đúng là vẫn còn không cách nào để xuống. Tân khách lui tới ở nhà trước càng làm cho hắn phiền não không chịu nổi, căn bản vô tâm đãi khách, vì vậy rút đi tới phía sau tìm chút thanh tịnh, tất cả chuyện ở nhà trước đều do Thúy Lũ và quản gia xử lý.

Trong lúc vô tình lại đi tới trước khuê phòng Chu Nhi. Ngọc Dao bên trong phòng đang giúp Chu Nhi mặc thử áo cưới, y phục màu đỏ, trâm cài vàng xanh, trang điểm cho tân nương trong kính xinh đẹp vô cùng, trong lúc nhất thời khiến cho Đỗ Minh Trừng ở ngoài cửa nhìn quanh giống như quay trở về kiếp trước, Chu Nhi trước mặt đúng là Yên Chi - tân nương ban đầu của hắn.

Ngọc Dao thấy được Đỗ Minh Trừng dừng ở cửa, vội vàng đi ra ngoài đón. Chu Nhi nghe tiếng tựa hồ kinh ngạc, hồi lâu mới xoay người lại, nhẹ nhàng kêu Đỗ Minh Trừng một tiếng, "Ca ca tới."

"Không nên gọi ta ca ca." Chính là một tiếng ca ca này khiến cho buồn bã nhiều năm qua của Đỗ Minh Trừng rốt cuộc bộc phát vào lúc này, hắn bất chấp tất cả vọt tới bên trong phòng, kéo Chu Nhi thét lên như nổi điên: "Yên Chi, chẳng lẽ nàng không nhớ nổi chuyện của kiếp trước rồi sao? Ta là vị hôn phu kiếp trước của nàng. Một cái nhăn mày một nụ cười, nhất cử nhất động của nàng, bao gồm nốt ruồi son ở giữa hai chân mày của nàng, đều làm cho ta vĩnh viễn không thể quên. Mà sao nàng có thể tàn nhẫn quên ta như thế."

Ngọc Dao bên cạnh bị cử động đột nhiên xuất hiện của Đỗ Minh Trừng làm sợ choáng váng, nửa ngày cũng không phản ứng kịp, sau đó mới nhanh tiến lên kéo Đỗ Minh Trừng ra.

"Thiếp chưa từng quên kiếp trước, càng không có quên vị hôn phu của thiếp." Lời sau của Chu Nhi khiến Ngọc Dao và Đỗ Minh Trừng càng thêm giật mình.

"Ban đầu ở cầu Nại Kiếp, thiếp cũng không có uống chén canh Mạnh Bà kia vào. Khi lần đầu tiên chàng ôm đứa bé là thiếp thì thiếp liền nhận ra chàng, chẳng qua là ý trời trêu người, kiếp này chúng ta vẫn không cách nào ở chung một chỗ." Chu Nhi vừa nói vừa khóc rống lên, nước mắt lây dính áo cưới lửa đó.

"Tốt! Ngươi đường đường đại thiếu gia Đỗ gia lại làm ra bực chuyện vô sỉ này." Chẳng biết lúc nào, Thúy Lũ đã đi vào trong phòng, một màn vừa rồi đều bị nàng xem ở trong mắt.

"Làm ra bực chuyện vô sỉ này ngươi còn có mặt mũi ở lại chỗ này à. Ta khuyên ngươi Đỗ Minh Trừng nên sớm rời đi Đỗ gia, tránh cho là người người khác nhạo báng, khiến cho liệt tổ liệt tông Đỗ gia người hổ thẹn." Thúy Lũ gây sự.

"Ta có thể rời đi, nhưng mà ta nhất định phải mang Chu Nhi đi." Đỗ Minh Trừng nắm tay Chu Nhi, nói gằn từng chữ.

Trong mắt người đời Đỗ Minh Trừng hắn vĩnh viễn không thể nào quang minh chính đại ở chung một chỗ với Chu Nhi, rời đi là biện pháp tốt nhất. Kiếp trước vì nàng ngay cả sinh mạng vĩnh hằng cũng có thể buông tha, kiếp này bỏ qua phần vinh hoa phú quý này lại có tiếc gì?

"Chu Nhi là nữ nhi của ta, tiểu thư Đỗ phủ, con dâu nhà Tri Phủ Đại Nhân. Có thể nào rời khỏi chung với ngươi, chịu người vô sỉ như ngươi liên lụy!" Thúy Lũ vẫn nhất quyết không tha.

"Chu Nhi tiểu thư căn bản không phải cốt nhục của lão gia." Ngọc Dao một bên lâu không lên tiếng đột nhiên chỉ vào Thúy Lũ nói. "Hơn ba mươi năm trước, cũng chính là sau khi mẹ ruột thiếu gia sinh ra thiếu gia không lâu, lão gia từng mắc một trận bệnh nặng, từ đó về sau lão gia không còn con cháu khác. Chuyện này chỉ có Đỗ phu nhân lúc ấy còn khoẻ mạnh và ta biết. Năm đó, ta từng trong lúc vô tình gặp ngươi len lén gặp riêng người khác ở trong hoa viên. Đây chính là nguyên nhân vì cái gì những năm gần đây lão gia nạp mười mấy vị thiếp mà chỉ có ngươi có thai, ngươi gả vào Đỗ phủ, đơn giản là vì gia sản bạc vạn này."

Lời nói của Ngọc Dao giống như một đạo sấm sét, khiến người nơi đó đều kinh hãi, ai cũng chưa từng nghĩ đến Ngọc Dao luôn luôn trầm mặc ít nói lại sẽ biết được rất nhiều bí mặt không thể cho ai biết trong Đỗ phủ này.

Tất cả chân tướng rốt cuộc rõ ràng, Vương Mẫu cuối cùng là đau lòng Đỗ Minh Trừng hắn, sau khi đùa giỡn hắn vẫn trả lại Yên Chi cho hắn. Hai mươi năm sinh tử không bằng nội tâm đau khổ. coi như là trừng phạt đối với hành động việc làm của hắn kiếp trước.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play