Ngày thứ ba – gian phòng nhỏ của Tuấn Tú trong Kim phủ:

Tiểu E: “Báo cáo công chúa, hôm nay bệ hạ và công tử rất ngọt ngào.”

Tiểu S: “Đúng vậy đúng vậy, công tử và bệ hạ phê tấu chương, trong lúc đó công tử vẫn luôn nhìn lén bệ hạ.”

Tiểu H: “Đúng vậy, bệ hạ cuối cùng cũng biết phải làm việc.”

“Câm miệng, đó không phải là trọng điểm, cút sang một bên.” Ba nữ nhân khủng bố – U Hòa, E, S cùng rống vào mặt Tiểu H.

‘Ta ủy khuất a, những lời ta nói đều là sự thật mà.’ Tiểu H chui vào góc tưởng, vừa vẽ vòng tròn vừa phẫn nộ nghĩ.

Tiểu S: “Công chúa, lúc chiều công tử và bệ hạ cùng chơi trò vẩy nước.”

Tiểu E: “Ân, bệ hạ và công tử rất vui vẻ. Bệ hạ cũng cười ngoác cả miệng.”

Tiểu S: “Bất quả dường như công tử vẫn nằm ở thế mạnh, ta nghĩ chắc chắn bệ hạ khá yêu thương công tử.”

Tiểu E: “Bọn họ sau khi vẩy nước xong liền nằm trên bãi cỏ nghỉ ngơi, kết quả công tử cư nhiên…”

Tiểu S: “Cư nhiên…”

Hai tiểu cung nữ khiến U Hòa mất hứng, “Nói mau a, cư nhiên cái gì, hai con nha đầu thối, làm ngắt sự hứng thú của ta.”

“Công tử hôn lên trán bệ hạ.” Tiểu S Tiểu E hai mắt tỏa sáng nói.

“Á ha ha ha ha~~~” Trong phòng Tuấn Tú không ngừng truyền ra tiếng cười giống như ma quỷ.

“Xem ra đại kế của chúng ta không còn xa rồi a, các ngươi quay lại tiếp tục theo dõi, có tình hình mới phải lập tức hướng ta báo cáo.”

“Vâng.” Tiểu S Tiểu E và Tiểu H ở góc tường trong nháy mắt liền biến mất.

“Tiểu Tuấn Tú, thế nào a, kế hoạch của ta sẽ thành công đó, vui không?” U Hòa mang theo bộ dạng quỷ dạ xoa từng bước tới gần Tuấn Tú đứng ở góc tường.

“Công chúa,” Tuấn Tú nhìn công chúa đầy đáng sợ, không khỏi nuốt nuốt nước bọt, “Ta vẫn không quá tin tưởng thiếu gia khả ái rụt rè của ta sẽ đi hôn bệ hạ.”

“Điều này, vì ngươi là người nhà nên ta sẽ nói cho ngươi biết, mấu chốt ở chỗ…”

“Hả?”

“Đừng cắt ngang, xì xầm xì xầm xì xầm…”

“Cư nhiên là như vậy.”

“Chính là như thế, cái nữ tu viện kia chính là một đại liên minh BL a.”

“Bệ hạ thực sự là đem chính mình đẩy vào chỗ chết rồi a. Vậy ngươi làm sao để bệ hạ và thiếu gia uống dược vậy?”

“Ồ, Tiểu Tuấn Tú, dược không phải do chính ngươi cấp sao?”

“Ta cấp lúc nào a?”

“Cái hộp bánh ngọt đó đó.”

“Hả?!?!” Ta lại té xỉu một lần nữa, lại xin lỗi thiếu gia thêm một lần.

“Ai, theo ta lâu như vậy, sao trí tuệ và năng lực được kế thừa vẫn không nâng cao a, chậc chậc chậc, thực sự là một đứa trẻ không thể dạy dỗ a.” U Hòa bước qua người Tuấn Tú, ra khỏi cửa phòng.

Ngày thứ ba – Ngự hoa viên:

“Kim Tại Trung, dậy mau.”

“Đừng ồn nữa.”

“Tại Trung, không thể ngủ ở đây được, sẽ sinh bệnh.”

“Không muốn.”

“Sẽ bị cảm lạnh đó.”

“Bốp!” Trên mặt Duẫn Hạo thành công in lên một cái vành mắt đen thui. Tại Trung khi ngủ thật đúng là đáng sợ a.

“Kim Tại Trung, ngươi dậy cho ta.” Trải qua mười phút vật lộn và phản vật lộn, Tại Trung cuối cùng cũng mở hai con mắt.

“Ơ… AAAAAAAA!!!!!!!!!” Lại là một trận thét chói tai.

“Chuyện gì xảy ra vậy?!”

“Hình như lại đổi trở lại rồi.”

“Nè nè, có điểm không quen nhỉ. Trịnh Duẫn Hạo, kỳ thực thân thể của ngươi cũng không tệ.”

“Đó là điều đương nhiên.”

“Nha, nói ngươi béo ngươi còn ho suyễn. Hắt xì~”

“Thôi đừng nói nữa, về nhà đi, hình như bị cảm rồi.”

“Ân.”

Ngày thứ ba – Thiên Diệp phủ:

“Tuấn Tú, ta trở về rồi, ta nhớ ngươi muốn chết.”

“Thiếu gia a. Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ta đã hạ quyết tâm, không bao giờ xin lỗi ngươi nữa. Ta nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ ngươi, sẽ không tái để công chúa đầu óc phát sốt, mù lòa chơi đùa ngươi nữa, thiếu gia ngươi hãy yên tâm.”

“Tuấn Tú, ngươi lại nói cái gì vậy, ta không cùng ngươi nói nữa, ta đi tắm đây.” Tại Trung ho một tiếng nhỏ rồi bỏ đi.

Lúc này Tuấn Tú cảm giác phía sau thổi tới một trận gió lạnh, song song bay tới thanh âm đầy lãnh khốc: “Tuấn Tú, ta nghe ngươi nói đầu óc công chúa không thể dùng, đầu óc phát sốt.”

“Hì hì, Hữu Thiên a, Hữu Thiên đại ca a, hảo Hữu Thiên a, ngươi có đúng hay không nghe lầm rồi a, sao ta có thể nói không đúng về công chúa như vậy chứ? Ha ha ha ha~” Trong tiếng cười đầy gượng gạo của Tuấn Tú, Hữu Thiên không có một chút ý tứ lùi bước nào. Tuấn Tú thấy bộ dạng điên tiết kia, thật sự là hận đến nghiến răng.

“Hữu Thiên chết tiệt, chính là ta nói như vậy đấy, thế nào?” Tuấn Tú hai tay chống nạnh, bộ dạng như muốn nói rằng ‘Ta không sợ dáng vẻ của ngươi!’

“Chẳng ra sao cả, chính là gần đây y phục của ta không ai giặt, cơm cũng không ai làm, đánh nhau cũng không có người cùng luyện, bảo kiếm mà ta vừa ý cũng không có cách nào mua được. Nếu như ai đó không muốn giúp ta, ta cũng đành phải đi tìm công chúa mà nói chuyện phiến, thuận tiện đem tiểu tin tức mà ta biết tiết lộ cho công chúa, ngươi biết đó, những kẻ làm thủ hạ như chúng ta, phải dựa vào điểm này mà nhận thưởng để sống qua ngày.” Hữu Thiên sau khi nói xong, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, cười híp mắt nhìn về phía Tuấn Tú.

“Hừ, ta sẽ không khuất phục đâu, bảo ta giúp ngươi giặt y phục làm cơm, ngươi cho rằng ngươi là thiếu gia hả?!”

“Như vậy thì, ta đây tới chỗ công chúa nói chuyện phiếm nhé, dù sao nhàn rỗi cũng rất vô vị.” Nói xong, nhìn vào mắt Tuấn Tú với dụng ý khác, ánh mắt này giống như lấp đầy sự thông cảm vô hạn, tựa hồ hắn đã thấy được tương lai của Tuấn Tú, sau khi nhìn xong, liền ưu nhã xoay người, tiêu sái bước đi.

“Ai, Hữu Thiên a, hảo Hữu Thiên, Hữu Thiên đại ca, chúng ta tái thương lương đi, ngươi đừng đi nhanh như vậy a, chúng ta bàn lại đi, công chúa đang ngủ, không rảnh để cùng ngươi nói chuyện phiếm đâu, thật đó, ta không lừa ngươi đâu, chúng ta trước tiên cùng nhau trò chuyện, ngươi đừng đi a, chờ ta một chút…” Tiểu Tuấn Tú vội vàng đuổi theo.

Ngày tiếp theo, trên triều đình, ca ca của U Hòa – Tĩnh Dương Vương than thở khóc lóc nói rằng, bởi vì phụ thân nhớ thương nữ nhi ở nữ tu viện dẫn đến bệnh cụ tái phát, nằm trên giường không dậy nổi. Thỉnh hoàng thượng thông cảm cho phụ thân tuổi già, vì giang sơn xa tắc mà bỏ ra một chút sức lực, tha thứ cho U Hòa, để nàng sớm quay về, cha con đoàn tụ. Duẫn Hạo nghe Tĩnh Dương Vương nói dông dông dài dài, quả thực là không chịu nổi sự quấy rầy này, vì vậy chấp nhận thỉnh cầu của hắn, đem U Hòa tiếp nhận về kinh thành.

“Tuấn Tú, ta phải đi rồi, sao ngươi lại hưng phấn như vậy a?”

“Không có a, ta rất luyến tiếc ngài.” (sớm đi sớm hảo)

“Tuấn Tú, tình bạn giữa chúng ta chính là vô cùng thắm thiết a.”

Ta choáng váng, nữ nhân này thật đúng là lại tự quyết định, lúc nào giữa ta và nàng đã có tình bạn rồi a, “Công chúa, ngài chỉ có mau chóng trở về mới có thể nắm giữ trực tiếp tài liệu, phát triển sự nghiệp của ngài a.”

“Vậy cũng đúng, ta đây trở về rồi, Tuấn Tú ngươi cũng phải cố gắng đó, Hữu Thiên nhà ngươi hảo đáng thương a.”

Hữu Thiên? Đâu có liên quan tới ta. Nhà ta? Hảo kỳ lạ a, thôi mặc kệ, tiểu ma nữ đi rồi thì so với điều gì cũng tốt hơn hết, ngày hôm nay phải hảo hảo chúc mừng, hì hì, tự do rồi, cuộc sống hạnh phúc của ta lại tới rồi đây~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play