Edit: Tử Liên Hoa 1612
“May mà nương nương đã chuẩn bị từ trước mới có thể hữu kinh vô hiểm (chỉ bị kinh hãi chứ không gặp nguy hiểm)!” Trên đường trở về, Tam Nguyệt vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Việc này lộ ra manh mối là vào cung yến nửa tháng trước.
Khi Quý Ấu Thanh rảnh rỗi sẽ luyện vẽ. Nghiên ngọc mực tím, nàng tỉm mỉ vẽ người trong trang. Tam Nguyệt mài mực bên cạnh không khỏi ca ngợi: Tranh này thật sự rất sống động.
Quý Ấu Thanh không nhịn được mà cong môi, lườm Tam Nguyệt một cái, thản nhiên nói: “Hà bao bên hông không tệ.”
Tam Nguyệt cúi đầu, cười cười giải thích nguyên nhân vì sao lại có hà bao này.
Quý Ấu Thanh càng nghe, vẻ mặt càng nặng nề. Quả nhiên sau khi nàng lấy kéo cắt hà bao ra thì phát hiện hương liệu bên trong có trộn cỏ Ngũ hành. Sắc mặt Tam Nguyệt trắng bệch, cỏ Ngũ hành này là dược liệu phá thai mạnh, hiện giờ trong cung chỉ có Thẩm quý phi được sủng ái nhất là đang có thai.
Nàng để Tam Nguyệt tiếp tục đeo hà bao, đồng thời âm thầm điều tra vấn đề bên trong, không tới mấy ngày đã có kết quả.
“Trúc Tuyết, Ngô Vĩ, cỏ Ngũ hành, hà bao vân cẩm, Thấm Nhi, Tê Hà điện...” từng manh mối dần lộ ra, nàng thở dài một tiếng: Rốt cuộc Thẩm Viện cũng không nhịn được nữa rồi.
Tam Nguyệt vô cùng khó hiểu, vì sao lại không phải là Lan quý nhân mượn đao giết người?
Nàng lắc đầu. Lan quý nhân nhát gan yếu ớt lại không được sủng ái, dù cho Thẩm Viện có sảy thai, hoàng hậu nàng đây bị lật đổ, Lan quý nhân cũng không được chỗ tốt nào. Thẩm Viện lại không giống vậy, phân vị cao lại còn được sủng ái vô cùng, quan trọng nhất là Thẩm Viện hận Trác Diệp thấu xương.
Trước khi Thẩm Viện vào cung đã có người trong lòng, đó chính là Tấn vương. Đáng tiếc Trác Diệp lại vời nàng ta vào cung, cứng rắn cắt đứt nhớ nhung của nàng ta. Hà bao vân cẩm nàng giống cái mà Tấn vương đeo khi nàng gặp ở binh doanh Giang đô. Nàng chắc chắn sau khi Thẩm Viện vào cung vẫn còn qua lại với Tấn vương.
Quý Ấu Thanh không biết Tấn vương yêu thích Thẩm Viện có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả nhưng nàng có thể chắc chắn, đổi với với Tấn vương, Thẩm Viện có giá trị lợi dụng.
Một kế này rõ ràng là nhằm vào nàng. Hoàng hậu mất, phi tử được sắc phong làm tân hậu, tiền triều không hề thiếu chuyện như vậy. nếu uy hiếp là nàng đây biến mất, Thiên Viện rất có khả năng trở thành hoàng hậu kế tiếp, cũng nắm được binh quyền trong tay.
Vì vậy Thẩm Viện mới có thể lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực mà làm sủng phi của Trác Diệp. Thật đáng thương cho Trác Diệp vẫn một lòng say mê nàng ta. Nàng từ từ gập ngón tay lại, siết chặt nắm tay.
Có lẽ Thẩm Viện vĩnh viễn không hiểu vì sao nàng ta đã điều chỉnh liều lượng của cỏ Ngũ hành rất tốt mà lại tạo thành hậu quả cả đời khó mang thai.
Đó là bởi Quý Ấu Thanh đã bỏ thêm hoa hồng trong Kim tuấn mi.
Nàng cố ý tổ chức cung yến là để cho kế sách của Thẩm Viện được hoàn thành, nàng chắc chắn Thẩm Viện sẽ nhanh chóng ra tay. Trên yến hội, nàng tương kế tựu kế giả như không biết, chờ khi Thẩm Viện ăn xong một miếng điểm tâm mới nâng chén trà lên. Cỏ Ngũ hành lại thêm hoa hồng, cho nên dược hiệu mới có thể tới nhanh chóng mạnh mẽ như vậy.
Nàng âm thầm cười lạnh, nói vậy thái y kia cũng đã bị Thẩm Viện mua chuộc rồi, món ngon đầy bàn như vậy lại chỉ kiểm tra đĩa bánh đậu phộng, ai cũng không chú ý tới chén trà ấy.
Nàng không dám yêu cầu xa vời sẽ có được trái tim của Trác Diệp, nhưng Thẩm Viện lại giẫm lên như thế. Vậy thì nàng sẽ khiến cho Thẩm Viện biết, cái gì gọi là tự ăn quả đắng.
Đêm khuya, nàng nằm trên giường trằn trọc không yên, bỗng nhiên một bàn tay ấm áp phủ lên eo nàng. Nàng kinh hãi, xoay người lại phát hiện ra là Trác Diệp, lúc này trên mặt nàng còn vương nước mắt trong suốt.
"Nàng khóc?" Trác Diệp hơi hơi trợn mắt, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn.
"Sao hoàng thượng lại đến đây?" Nàng cụp mắt hỏi.
"Đến thăm nàng, thấy nàng đã ngủ nên không cho bọn họ ồn ào." Vẻ mặt của hắn phức tạp, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
"Hoàng thượng đã thấy rồi, vậy giờ mau trở về đi." Nàng cứng ngắc quay đầu sang chỗ khác, nói.
"Nàng... Đây là đang đuổi trẫm?" Hắn nhìn về phía nàng bằng ánh mắt không thể tin được. Nàng... Vậy mà nàng lại đuổi hắn đi.
"Thân thể thần thiếp không được khoẻ, không thể hầu hạ thánh giá." Hai tay nàng túm chặt chăn mỏng, cơ thể khẽ run run.
Nếu nàng không phòng ngừa chu đáo, nếu trước đó nàng không dặn dò Quý gia phải âm thầm bảo vệ người nhà của Trúc Tuyết và Ngô Vĩ thật tốt, nếu nàng không tìm được chứng cứ, chắc hẳn nàng phải ngây ngô cả đời trong lãnh cung, chịu cảnh tuổi già cô đơn rồi.
Trác Diệp nhìn nàng, im lặng một lúc lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng, sau khi dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt thì xoay người rời đi.
Chương 7.
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Sau đêm hôm đó, mấy ngày liên tục Trác Diệp đều tới cửa trung cung, muốn tiến lại dừng. Hắn nhấc chân, rảo bước tiến lên rồi lại quay lại, cuối cùng cúi đầu rời đi. Quý Ấu Thanh nghe Tam Nguyệt miêu tả sinh động như thật, không khỏi bật cười ra tiếng.
Đến đêm mười lăm, Trác Diệp sớm đã tới cửa trung cung, nàng lại ngăn hắn ngoài cửa.
"Thật ra ngài chưa từng tin tưởng ta." Cách ván cửa, nàng lạnh lùng nói, "Bởi vì ta là nữ nhi Quý gia, ngài kiêng kị ta, chán ghét ta. Ta là chuyển thế của thần nữ, ngài không tin ta. Thẩm Viện sảy lạc thai, ngài cũng không tin ta."
Nàng mở cửa, vành mắt sưng đỏ.
"Hoàng thượng đã cho rằng thần thiếp không phải là người lương thiện, cần gì phải lại đến đây." Nàng hạ lệnh đuổi khách.
Hầu kết của Trác Diệp giật giật, vươn tay kéo nàng vào trong lòng. Hắn ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào vai nàng, khàn giọng nói: "Ấu Thanh, là trẫm không tốt."
Mùi long tiên hương trên người hắn quấn quanh nàng, cả người nàng cứng đờ, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như vậy.
"Là trẫm hiểu lầm nàng, lạnh nhạt nàng." Đôi mắt đen Trác Diệp đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt khẩn trương hỏi, "Cho trẫm một cơ hội sửa lại có được không?"
Hắn lại ôm nàng vào trong lòng, dè dặt cẩn thận giống như ôm một món trân bảo đã mất mà lại tìm được được. Nàng âm thầm nhíu mày, trong lòng sung sướng: Không phải là giả vờ vô tội sao, ai mà không làm được?
Quả nhiên Trác Diệp thích kiểu này, hôm sau lại tới nữa.
"Nhìn xem trẫm mang gì tới cho nàng?" Hắn lấy từ trong tay áo ra một cái sáo nhỏ, bên trên điêu khắc hoa lê tinh xảo.
Ánh mắt nàng sáng ngời, lộ ra vẻ mừng rỡ hiếm có, hé miệng cười nói: "Sao hoàng thượng biết thần thiếp thích thổi sáo?" Hồi nhỏ nàng thích nhất là sao, nhưng sau khi vào cung đã không còn dùng tới nữa.
Hắn bóp mũi nàng một cái, dịu dàng cười nói: "Nàng chính là hoàng hậu của trẫm, sao trẫm lại không biết."
Nàng ôm cây sáo tinh xảo này, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Nhìn vẻ thỏa mãn của nàng, ngược lại Trác Diệp có chút ngượng ngùng, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng cho nàng. Hắn xoa xoa đầu nàng, lòng đầy hối lỗi nói: "Nàng thích là tốt rồi."
Dường như hắn rất quan tâm tới nàng, hai tháng liền đều ngủ lại trung cung, còn thường xuyên mang đến một ít đồ chơi nhỏ dỗ cho nàng vui vẻ. Ai cũng không ngờ được hoàng hậu đã nhiều năm không có tiếng tăm gì lại sẽ đột nhiên được sủng ái.
Đêm đó, Trác Diệp lại ngủ lại trung cung. Không ngờ nửa đêm người của Tê Hà cung tìm tới, nói cơ thể Thẩm Viện không tốt, mời Trác Diệp đi xem.
Hắn lặng lẽ đứng dậy nhưng vẫn khiến Quý Ấu Thanh đang ngủ say giật mình tỉnh dậy. Bàn tay đang mặc quần áo khựng lại, chân tay luống cuống giống như đứa nhỏ làm việc gì sai bị bắt gian tại trận.
"Sau khi Thẩm Viện sảy thai, thân mình vẫn luôn không được tốt cho lắm..."
"Vâng. Hoàng thượng an tâm đi đi." Quý Ấu Thanh cụp mắt cười nhạt nói, sau đó đứng dậy giúp hắn thay quần áo.
Quý Ấu Thanh yên lặng nhìn hắn đi xa. Trong lòng nàng hiểu rõ, muốn hoàn toàn xóa sạch vị trí của Thẩm Viện trong lòng hắn phải làm từng chút từng chút một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT