Edit: Tử Liên Hoa 1612
Bởi vì trước đó thử thuốc cho Trác Diệp, trong cơ thể Quý Ấu Thanh vẫn còn độc tố bị sót lại, bây giờ lại thêm thân trúng kịch độc, nàng hôn mê hơn một tháng mới suy yếu tỉnh lại.
Dường như nàng đã trải qua một giấc mộng dài, cả thể xác và tinh thần mỏi mệt. Nàng phân phó ba tháng đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng miễn tất cả tam cung lục viện thỉnh an.
Từ cuối thu lá rụng cho tới lúc tuyết rơi phủ trắng, cuộc sống của nàng chỉ có nằm trên giường, ngày nào Trác Diệp cũng tới nhưng đều bị nàng ngăn ngoài cửa. Trong lòng nàng rõ ràng, chỉ là hắn thấy áy náy mà thôi. Thật lòng đã thử, thủ đoạn cũng thử rồi, cuối cùng nàng vẫn không thể làm hắn yêu nàng, bây giờ nàng đã không tiếp tục mong ước xa vời.
Nhưng trước mắt, nàng còn có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Ngày ấy nàng đội tuyết cầu kiến Trác Diệp. Đã lâu không gặp, dường như hắn đã tiều tụy đi rất nhiều.
"Sao lại ăn mặc đơn bạc như vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi, đưa tay muốn kéo nàng.
Nàng lui về phía sau một bước, trên mặt tràn đầy lạnh lùng xa cách, bàn tay Trác Diệp cứ như vậy xấu hổ ngừng ở giữa không trung. Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng buông thõng tay xuống.
Lần này nàng tới là vì xin Trác Diệp đưa nàng cùng đi săn mùa đông. Trác Diệp nhìn trời than nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng cầu hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm không đồng ý.
Chốn săn thú có rặng núi kéo dài, vách đá trắng xóa bông tuyết, Quý Ấu Thanh và Tấn vương đứng yên đối diện nhau.
Tấn vương cười nói: "Hôm nay là ngày ra tay, nương nương không quên chứ?"
"Không quên." Nàng cúi đầu nhìn vực sâu vạn trượng, nói. Lúc này nàng đã là nỏ mạnh hết đà.
"Hổ phù đâu?" Tấn vương nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cười khẽ, nhớ tới bên ngoài Ngự thư phòng đêm hôm đó, Tấn vương đồng ý kết thành đồng minh với nàng. Hắn muốn ngôi vị hoàng đế, mà nàng chỉ cần Trác Diệp. Thật ra là nàng lừa Tấn vương, Trác Diệp yêu dân như con, sao nàng lại nhẫn tâm lật đổ vương triều của hắn?
Nàng nén cảm giác không khoẻ, chậm rãi đi đến cạnh Tấn vương, cười yếu ớt tìm thứ gì đó từ trong tay áo, trong miệng nói: "Hổ Phù sao, ở đây."
Một giây sau, nhất cây dao găm đâm mạnh vào trái tim Tấn vương. Nhoáng một cái, nàng dồn hết toàn lực nhào về phía hắn, ôm hắn cùng nhau lăn xuống vách núi đen.
Tiếng gió gào thét bên tai, nàng nhắm mắt mỉm cười.
Thứ không thuộc về mình, quả nhiên là vẫn không thể chiếm được. Lời đồn không sai, nàng hoàn toàn không phải là thần nữ gì đó, thần nữ thật sự đã rơi xuống dốc núi ở Lê Sơn, chết từ ba năm trước rồi. Là nàng cầu xin phụ thân, mua chuộc Tư nguyệt giám đưa nàng vào cung.
Đó là từ khi nào đã gieo xuống chấp niệm?
Có lẽ là từ trong biển hoa như tuyết, hắn quay đầu mỉm cười. Từ đây, nhất kiến chung tình, cả đời chung tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT