Bệnh của Hạ Tri Thư nặng hơn. Cả ngày cậu đau đầu buồn nôn, toàn thân đều bị xuất huyết dưới da, vệt bầm tím trải khắp người.

Bây giờ Ngải Tử Du không dám chạm vào cậu, anh thật sự rất đau lòng. Hạ Tri Thư không muốn gây thêm phiền phức cho anh, có đau đên đâu cũng đều nhẫn nhịn, không nói gì cả.

Hiện giờ Ngải Tử Du đã có thói quen là cứ tối đến phải nhìn Hạ Tri Thư ngủ thì mình mới ngủ tiếp. Anh ngủ không sâu, một chút động tĩnh là có thể mở mắt. Hôm nay bỗng nhiên anh bừng tỉnh, nhìn thấy Hạ Tri Thư đang khóc nhưng không tỉnh lại. Trên trán Hạ Tri Thư phủ một lớp mồ hôi lạnh, cậu nỉ non nức nở, mơ hồ nói: “Tôi… Khó chịu quá…”

Đau đến vậy mà chỉ nói mơ mấy tiếng trầm thấp, nhịn không được nên mới bật thốt lên. Ngải Tử Du vặn đèn ở đầu giường sáng hơn một chút, anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của Hạ Tri Thư: “Ngoan, anh ở đây rồi… Không sao đâu, sẽ qua thôi…”

Hạ Tri Thư ôm lấy eo Ngải Tử Du, nước mắt thấm ướt áo ngủ của anh, khiến da bỏng rát. Trán cậu rất nóng, không ngờ nửa đêm lại bị sốt.

Ngải Tử Du muốn đi lấy hai cái khăn lạnh, nhưng anh vừa thoáng động một chút thì Hạ Tri Thư đã níu chặt lấy, yếu ớt khóc nức nở, giọng điệu oan ức. Cậu gọi: “Anh Tưởng… Anh đừng đi mà… Anh…”

Giây phút đấy viền mắt Ngải Tử Du đỏ ửng, anh vỗ nhẹ lưng Hạ Tri Thư, hạ giọng: “… Không đi… Anh không đi đâu….” Ngải Tử Du nhìn Hạ Tri Thư rất lâu, sau đó cẩn thận vuốt gọn những sợi tóc mướt mồ hôi trên trán Hạ Tri Thư. Anh nghĩ, mình thật đáng đời.

Thật ra anh cũng không có quá nhiều phẫn nộ, thống khố và không cam tâm. Anh chỉ có một chút ghen tị bất lực. Anh không cách nào can thiệp vào việc trong đáy lòng Hạ Tri Thư cất giấu ai, cũng không muốn làm Hạ Tri Thư khổ thêm nữa. Ngải Tử Du không hề có chút tâm tư muốn đòi hỏi cái gì trên người Hạ Tri Thư. Chuyện đến nước này đã không còn yêu cầu gì nữa, anh chỉ sợ lưu lại tiếc nuối gì cho Hạ Tri Thư mà thôi.

Sáng ra Ngải Tử Du dậy sớm, đi xuống lầu ngâm đậu, muốn chờ Hạ Tri Thư tỉnh lại thì ép sữa đậu nành cho cậu uống.

Ngải Tử Du thất thần đứng trong bếp, một đêm anh không ngủ, cứ nhắm mắt lại là thấy ác mộng. Dường như anh nhìn thấy Hạ Tri Thư thời niên thiếu, cậu mặc đồng phục học sinh xanh trắng chạy về phía mình, bên má là lúm đồng tiền nhỏ, cười rạng rỡ. Anh cũng cười, giơ tay ra muốn ôm cậu vào lòng, nhưng Hạ Tri Thư lại vụt qua người mình, chạy đến bờ biển xa xa, sau đó chìm vào biển khơi sâu thẳm.

Dù thế nào đi nữa thì cũng không phải là dấu hiệu tốt.

Ngải Tử Du thở dài, lấy di động mở lịch ra. Còn hơn một tuần nữa là đến sinh nhật Hạ Tri Thư, thời gian trôi qua nhanh thật.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Ngải Tử Du hồi thần nhìn vào cái tên hiển thị trên điện thoại, lại là Tưởng Văn Húc.

Bây giờ tâm tư của anh đối với Tưởng Văn Húc đã rất bình thường, còn dư bao nhiêu tinh lực thì để dành chăm sóc cho Hạ Tri Thư thật tốt. Anh không muốn vì người không quá quan trọng mà hao tổn tinh thần.

“Có chuyện gì không?”

Tiếng của Tưởng Văn Húc rất yếu ớt, khàn đục: “… Tri Thư có ở đó không?” Hiện giờ hắn đang ở bệnh viện, bị ngộ độc cồn lại thêm bệnh tim. Tối qua thư ký Tống không yên tâm nên vẫn phải tới. Cậu ta gọi cửa nhưng không ai mở, may mà cậu có chìa khóa dự phòng, nếu không Tưởng Văn Húc thật sự gặp nguy hiểm.

“Em ấy đang ngủ.” Ngải Tử Du không muốn nói nhiều, nghe nữa sợ muốn đánh Tưởng Văn Húc nhiều hơn: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

Bây giờ Tưởng Văn Húc thật sự không chịu nổi, thân thể hắn xảy ra vấn đề, lúc yếu ớt càng muốn có người bầu bạn. Lúc hắn nằm trên giường bệnh vẫn luôn nghĩ, trước đây khi Hạ Tri Thư làm hoá trị hẳn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần, nhưng vẫn chỉ một mình. Em ấy phải nằm trên giường bệnh bao lâu mới có thể gom đủ sức để về nhà? Càng nghĩ càng khổ sở, thậm chí Tưởng Văn Húc còn nghĩ mình đau thêm một chút cũng tốt, chí ít có thể lĩnh hội một phần cái đau mà Hạ Tri Thư từng chịu.

Hắn quá nhớ Hạ Tri Thư, không thể nhìn được người, chỉ có thể gọi điện thoại. Tưởng Văn Húc ho một hồi mới ổn định, mở miệng: “Vậy… Có thể để tôi nghe một chút không? Tôi sẽ không làm phiền em ấy, tôi chỉ muốn… Chỉ muốn nghe tiếng hít thở của em ấy một chút thôi.”

Ngải Tử Du cười gằn, tâm tình ngột ngạt từ tối qua rốt cuộc cũng được trút bỏ: “Ngài Tưởng, cái giọng lần này của ngài buồn nôn thật đấy. Tập luyện tiết mục đau khổ vì tình với tôi? Hả? Trong kịch bản mà ngài làm đạo diễn có phải tôi là một tên tiểu nhân hoành đao đoạt ái đúng không? Đừng quên, tình nhân bên ngoài là tự ngài mang lên giường, Hạ Tri Thư đã sớm không cần, anh còn oan ức cái gì hả? Anh thẳng thắn nhường người cho tôi rồi đưa lời cầu phúc thì tôi còn nể mặt anh hơn bây giờ!” Đúng thế… Là do anh không muốn em ấy trước, nhưng vì gì mà nhất định còn muốn lưu một dấu trong lòng em ấy chứ? Thật sự.. Không hề công bằng Tri Thư à….

*Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱 – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào ngang nhiên cướp đoạt ái tình của người khác

“Vậy tôi cúp máy, cậu hãy chăm sóc em ấy cẩn thận.”

Ngải Tử Du muốn ném điện thoại, nhưng vẫn nhịn được, vì trong đầu anh đột nhiên loé lên hình ảnh tối qua Hạ Tri Thư nằm mơ vẫn không nhịn được khóc lóc gọi anh Tưởng. Anh đau lòng hơn là chua xót.

Lúc Ngải Tử Du lên lầu vào phòng ngủ Hạ Tri Thư vẫn chưa tỉnh, hẳn là do hạ sốt quá muộn nên thân thể quá mệt mỏi.

Ngải Tử Du dém kín chăn cho Hạ Tri Thư, hơi do dự một chút rồi lấy di động ra. Anh chụp một tấm hình cậu đang ngủ, ánh sáng rất mờ, cũng không chọn góc độ, nên chụp không đẹp.

Anh gửi tấm hình kia cho Tưởng Văn Húc, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dành trước cho mình một tấm, để vào album.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play