*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đầu Trương Cảnh Văn chợt loé lên những chai lọ thuỷ tinh trên giá sách nhà Tưởng Văn Húc, y hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh: “Văn Húc, em đến nhà tìm anh, mặc kệ anh đang ở đâu, lập tức về đi!”

Dự cảm bất thường quỷ dị trong lòng Tưởng Văn Húc càng rõ nét hơn, thậm chí lúc đứng lên hắn cảm thấy chân mình đang run. Hắn biết có một số việc đã đến lúc đối mặt, nhưng không nói được là bất thường ở đâu, mỗi một tế bào trong người đều đang kêu gào với hắn, chúng đang thét lên – mày đừng có quay về!

Lúc Tưởng Văn Húc về đến nhà Trương Cảnh Văn đã chờ ở bên ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, có vẻ như đến rất gấp.

“Sao giờ anh mới về?” Trương Cảnh Văn cau mày.

Tưởng Văn Húc móc chìa khoá ra mở cửa: “Chú nhớ đến cái gì?”

Trương Cảnh Văn không để ý đến hắn, bước thẳng vào thư phòng, những cái lọ kia vẫn ở đó. Hạ Tri Thư không hề cầm chúng đi theo.

Cảnh Văn nhìn từng cái một, thuốc đặc trị khi bị bỏ hết nhãn mác thực sự rất khó nhận ra. Vốn y cũng không cùng ngành với Ngải Tử Du, nhìn những viên thuốc rực rỡ sắc màu này thực sự rất mất công.

Vốn muốn mang vài loại đi kiểm tra, nhưng khi nhìn thấy một lọ thuốc đóng chặt nắp, con ngươi Trương Cảnh Văn co rút lại. Y đổ thuốc trong lọ ra tay nhìn cẩn thận, dù sao y cũng biết loại này, viên nén Tioguanine*, thuốc đặc trị bệnh máu trắng. Lần trước do vội vàng nên không nhìn rõ.

*Thuốc Tioguanine: xem thêm ở đây

tải xuống

Tưởng Văn Húc yên lặng đứng sau lưng y. Trương Cảnh Văn chậm rãi quay đầu lại, trong mắt có đồng cảm, có phẫn nộ, cũng có chút hoảng hốt bi ai mà Tưởng Văn Húc nhìn không hiểu.

Trương Cảnh Văn nhớ đến một Hạ Tri Thư trắng bệch gầy gò lần trước, nhớ đến chứng máu khó đông của cậu, nhớ ánh mắt ôn nhu và gương mặt tươi cười của Hạ Tri Thư lúc y thường đến ăn chực cơm nhà Tưởng Văn Húc mấy năm trước. Cảnh Văn lắc đầu một cái, cười khẽ: “Em thật hối hận, khi lần đầu nhìn thấy cậu trai xinh đẹp cạnh anh, tại sao em lại không tát anh một cái để đánh thức trái tim lạnh lùng của anh chứ.”

Tim Tưởng Văn Húc bị một sức mạnh vô hình mạnh mẽ nhéo một cái, hắn tiến lên vài bước, ngữ khí không hề tức giận, chỉ đơn thuần là câu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh yêu Hạ Tri Thư không?”

“Tất nhiên.” Tưởng Văn Húc trả lời không hề do dự.

Trương Cảnh Văn đột nhiên xông đến đấm mạnh hắn một cái, nghiến chặt răng, mấy năm gần đây có rất ít chuyện có thể ép y tức giận đến vậy: “Anh yêu anh ấy? Yêu cái rắm! Anh yêu anh ấy mà còn ra ngoài lăng nhăng! Yêu anh ấy mà không nhìn thấy thân thể và tinh thần của anh ấy càng ngày càng kém! Yêu anh ấy mà anh vẫn có thể đánh đập rồi cưỡng dâm Hạ Tri Thư!”

Tưởng Văn Húc không có cách nào phản bác, nhưng đột nhiên bị Trương Cảnh Văn động thủ và chỉ trích chọc giận, lúc mất khống chế thì trí thông minh chỉ là con số 0 tròn trĩnh: “Chuyện nhà anh chú biết cái gì?! Anh chỉ vui đùa một chút thôi, cũng không phải không cần em ấy nữa!”

“Tưởng Văn Húc! Mẹ nó anh thật vô liêm si!” Trương Cảnh Văn bất động, ngữ khí trở nên bình thường, vừa lạnh lẽo vừa trào phúng: “Lúc anh ra ngoài vui đùa một chút có lẽ anh ấy đang trích tuỷ đau đến mức đứng dậy cũng không nổi. Lúc anh nghi ngờ anh ấy và bác sĩ không trong sạch có lẽ anh ấy vừa hoá trị xong, miễn cưỡng lắm mới về đến nhà. Ngày đó sau khi đánh Hạ Tri Thư xong anh giả vờ hối hận thâm tình, liệu anh có từng nghĩ tại sao anh ấy không muốn cởi áo? Bởi vì trị liệu ung thư máu sẽ tiêm đến mức toàn bộ cánh tay đều là dấu vết xanh tím! Anh ấy không muốn anh biết…”

Tưởng Văn Húc đã nhận ra sự tình bắt đầu nhanh chóng thoát khỏi khống chế, hắn rùng mình vì cơn ớn lạnh chạy dọc từ đầu xuống chân. Tưởng Văn Húc đứng sững ở đó, vẻ kiên cường chống đỡ ngoài mạnh trong yếu lúc trước cũng mất, tay chân luống cuống như một đứa bé gặp rắc rối: “…Chú… Chú nói gì thế hả?”

Cảnh Văn cười gằn, nhưng khoé mắt lại có vệt nước long lanh: “Lần này Hạ Tri Thư không cần anh nữa rồi.” Không cầm thuốc đi, cũng không hề quay đầu lại.

“Rốt cuộc thì em ấy bị làm sao!” Tưởng Văn Húc đột nhiên quát một tiếng, nhưng âm thanh của hắn vô cùng hoảng sợ run rẩy.

“Bệnh máu trắng… Không biết đã bao lâu rồi.”

“Chú đừng trêu anh, gần đây anh cũng không chọc giận chú mà. Được rồi được rồi, dù Tri Thư không ở đây thì ở đây cũng có hai người chúng ta đấy.” Tưởng Văn Húc hạ giọng xuống, giả vờ cười ung dung: “Anh biết sai rồi, anh rất có lỗi với em ấy, anh sẽ thay đổi mà, chú đừng lấy những cái này doạ anh.”

Tưởng Văn Húc cứ như một người sắp chết duối, tha thiết nhìn chằm chằm cọng cỏ cứu mạng trong tay Trương Cảnh Văn, dường như chỉ cần Trương Cảnh Văn thừa nhận tất cả những thứ này đều là giả dối thì hắn có thể có một tia hy vọng sống.

“Anh từng thấy anh ấy chảy máu mũi sao? Từng thấy anh ấy mệt đến mức không ăn được cái gì sao? Thấy anh ấy suốt ngày sốt nhẹ tinh thần mỏi mệt sao? Nếu như anh đều đã thấy mà không hề để mắt đến, vậy sao anh nhất định phải tự lừa mình dối người, buộc em phải cho anh một đáp án phủ định chứ, có ý nghĩa gì không?”

Quả thực là từng từ như đâm thẳng vào tim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play