Hình ghép Dogy của trợ lý nhỏ được giao đến, hai đứa hẹn ở tiệm cà phê dừng chân lần trước, trợ lý nhỏ mi sầu mặt khổ đến đây, thế nhưng sau khi nhìn tới hơn hai trăm tấm hình quỷ súc mặt chó một tích tắc trở nên thần thanh khí sảng.

Cơ mà trợ lý nhỏ nói nhìn thấy chó liền nhớ đến lần đầu gặp mặt bác sĩ, bác sĩ Tịch nuôi một con chó vàng lớn, trợ lý nhỏ lúc ất đang tại khu phố lượn lờ lòng vòng bị con chó vàng to lớn đột nhiên nhảy ra doạ sợ, tức từ trong ruột ra, liền muốn cho chó vàng một móng vuốt, kết quả xuống tay đến một nửa, nhìn một cái mặt lông vàng dịu ngoan to đùng, kìm lòng không nổi sờ soạng lên, cọ cọ mặt chó một chút.

Cảnh tượng này bị bị bác sĩ Tịch xuống lầu tìm chó nhìn thất hết, trong tích tắc bắt được bản chất trong ngoài bất nhất của trợ lý nhỏ, rào trước đón sau lừa trợ lý nhỏ một vố, nói: “Không được chủ nhân đồng ý đã đánh chó người ta, có đi có lại, có phải là để tôi cũng đáng cậu một cái?” bác sĩ Tịch muốn nghiêm túc thì thật sự rất nghiêm túc, hơn nữa người thường xuyên đứng mổ chính có một cỗ lực trấn nhiếp âm lãnh trời sinh, phóng đãng bất kham như trợ lý nhỏ lúc ấy cũng khờ, quên phản bác chính mình vốn không hề đánh chó, chỉ vuốt vuốt một chút thôi.

Khả năng là bác sĩ Tịch khí thế quá mạnh, trợ lý nhỏ bị uy hiếp chỉ có thể nhắm mắt lại, bụng nghĩ không phải bị đánh một cái nha, phải chuyện to tát bao nhiêu đâu, cũng không phải chưa từng bị đánh qua, bác sĩ Tịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm banh đến cứng nhắc, quai hàm siết chặt, trợ lý nhỏ còn không quên thúc giục người trước mặt: “Anh mau đánh nhanh lên a, lề mề gì nha!”

Bác sĩ Tịch niết mặt trợ lý nhỏ một chút, còn là có chút thịt, mềm mại, sao miệng lưỡi không thể mềm một điểm, thế nào cũng phải tìm khó chịu cho bản thân mình.

Trợ lý nhỏ cứ như vậy bị bác sĩ Tịch nhặt về nhà, một thiếu niên toàn thân đều có vấn đề, lại nói không có người dám cùng bác sĩ Tịch so kiên nhẫn, không có người y cải tạo không được, cũng không có đứa trẻ nào hắn không bảo hộ nổi, cho nên trợ lý nhỏ mới có thể lu nhiều hoạ xong như thế vẫn có thể bình an vô sự sống đến bây giờ.

Trợ lý nhỏ nhìn mình cười đầy mặt không hiểu ra sao không lưu tình chút nào cười nhạo mình ngốc, vâng vâng vâng, mình ngốc, nhưng là người ngốc có phúc của người ngốc nha, mình còn rất cao hứng đây.

Nhận được tin nhắn của Thịnh tiên sinh hỏi mình ở đâu, mình thành khẩn khai báo toạ độ, không đến mười phút, Thịnh tiên sinh ở ngoài cửa chờ mình, trợ lý nhỏ ôm bộ ghép hình cùng mình đi ra cửa.

Thịnh tiên sinh đứng ở bên kia đường chờ mình, bên ngoài tiệm cà phê là ngựa xe như nước, mỗi một chiếc xe đều mang một câu chuyện cũ, thế nhưng câu chuyện của mình, liền nằm chính trên cái người đang chờ mình kia, chỉ cần nơi nào có hắn, hết thảy tất cả các sự vật sự việc khác đề sẽ tự động trở thành bối cảnh.

Thế nhưng mình may mắn bắt nhìn đến chiếc xe đang điên cuồng lao đến phía sau hắn, hắn còn chưa biết, còn đang bước tới chỗ mình, mình không có thời gian suy xét quá nhiều, mình chỉ có thể lấy ra khí lực toàn thân đây hắn đi, thời điểm đầu xe sắp chạm vào hắn, trợ lý nhỏ kêu hoảng phía sau mình đã chẳng còn nghe thấy, bộ bị nào đó của thân thể tựa hồ đã tráo vị trí, va chạm hung ác làm mình mất hết sức lực mở miệng và mở mắt.

Một khắc rơi vào hôn mê kia, mình nghĩ, một gối ôm suốt đời cực kì không thể soi mói, đại khái chính là lành lặn mà nằm trong lòng một người, rồi vì người kia được lành lặn mà cam tâm vỡ nát.

Chính vì thế mà sống không uổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play