Bước chân nhẹ nhàng, chạm xuống đất không gây ra một tiếng động nào.
Triệu Yên Dung nhìn bóng dáng của hắn, nhưng không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy vị Hoàng đế trẻ tuổi này như mang theo điện thế mười vạn vôn của Pikachu, cả người đều là tia lửa điện chuẩn bị phóng đến kẻ thù.
Pikachu à!
Trong đầu Triệu Yên Dung đột nhiên xuất hiện hình ảnh thiên lôi nở nụ cười, sau đó lại lâm vào một loại bi thương không tên.
Thời gian như một con sông đang chảy, có vô số nhánh sông nhỏ đổ vào, nối tiếp chảy về phía vĩnh hằng.
Rốt cuộc nàng có thể trở về như trước kia hay không, không, nàng của trước kia, có lẽ chỉ là một nhánh sông khác trong tương lai mà thôi.
Nhìn Đoan Phi xụi lơ ai oán mà khóc trên mặt đất, Thái hậu mặt xám như tro tàn ngồi ở trên giường, thân người hơi cong. Không biết Hoàng đế nói cái gì với Thái hậu, đột nhiên Triệu Yên Dung cảm thấy một tia nản lòng thoái chí.
Vừa mới rồi còn hưng trí bừng bừng tham gia diễn xuất trong vai một nữ hán tử, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Ở nơi này, thời gian, địa điểm, những nhân vật hoàn toàn xa lạ, rốt cuộc có cái gì có thể khiến cho nàng theo đuổi đây?
Nữ nhân chính là như vậy, đang yên đang lành đột nhiên biến thành nhà thơ đa sầu đa cảm, trong cuộc đời thương xuân thu buồn [1] cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện chuyện bất bình.
[1] thương xuân thu buồn: thương trong ưu thương, bi thương. Cảnh vật tự nhiên biến hóa theo mùa khiến cho lòng người bi thương không rõ vì cớ gì. Dùng để hình dung tuýp người đa sầu đa cảm.
Một nữ hán tử như Triệu Yên Dung cũng không phải là ngoại lệ.
Triệu Yên Dung cảm thấy bản thân có chút kỳ quái, trước kia nàng không có loại cảm xúc yếu đuối này, sao đột nhiên lại thể hiện ra vẻ kiêu ngạo tự đắc như vậy chứ? Chẳng lẽ là mảnh vụn của chủ linh hồn trước kia còn chưa được thanh tẩy sạch sẽ sao? Không khoa học!
Loại nghi hoặc này cũng không kéo dài lâu lắm, rất nhanh nàng đã biết nguyên nhân.
"Mẫu hậu nói là sự thật sao?" Bên kia, Lý Duệ híp lại hai mắt, nhẹ nhàng quơ quơ phượng bội trước mặt Thái hậu, lại có thể ung dung tránh khỏi thân thủ của Thái hậu, "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với phượng bội? Nếu thật sự là Đoan Phi lấy làm của riêng...... Mẫu hậu, trộm vật do Tiên đế ngự ban thưởng là trọng tội......"
Chuyện này, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Chương Thái hậu nhìn cặp mắt nặng nề không có biểu tình gì của Lý Duệ, chỉ cảm thấy từng luồng khí lạnh từ trong đầu toát ra.
Hoàng đế muốn thu thập bà, vẫn luôn tìm cơ hội.
Năm đó Hoàng hậu không có con, lập nhi tử của bà ta làm Thái tử. Sau đó Thái tử bị phế, Chương gia bị liên lụy, thế lực trong quân bị tước hơn phân nửa. Chương gia là người ủng hộ rất đắc lực của tiền Thái tử, thắng làm vua thua làm giặc là điều tất nhiên trong lịch sử. Nhi tử của bà ta bị người hãm hại mất đi vị trí Thái tử, lưu đày đến Nam quận xa xôi, nhưng tốt xấu gì cũng bảo toàn được tính mạng. Mặc kệ tình thế tương lai biến hóa như thế nào, cuối cùng lực lượng đáng tin cậy duy nhất của bà ta và nhi tử cũng chỉ có mỗi mình Chương gia.
Trong lòng Chương Thái hậu run lên.
Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn làm lớn sự tình, dựa vào chuyện của Đoan Phi loại bỏ Chương gia?
"Hoàng thượng!" Quầng mắt Chương Thái hậu xuất hiện một vòng xanh đen, từ sáng đến tối bị Hoàng hậu giày vò như vậy, bà ta vốn không có nhiều tinh lực, suy nghĩ cũng không còn linh hoạt. Hiện tại bà ta cũng không nghĩ được cái gì, bà ta muốn bảo hộ cháu gái của mình, càng phải bảo vệ Chương gia phía sau bà ta.
"Ai gia già rồi, trí nhớ không tốt, vừa mới nhớ tới, tối hôm qua ai gia đã thưởng phượng bội này cho Đoan Phi. Mấy ngày nay nàng ấy hầu hạ coi như tận tâm, cho nên......" Trên mặt Chương Thái hậu lộ ra vẻ cầu xin khó thấy, điều này làm cho khuôn mặt vốn được bảo dưỡng thoả đáng của bà ta hiện lên nét già nua, "Hoàng thượng, chuyện này coi như xong, là ai gia hồ đồ, nhất thời không nhớ."
"Mẫu hậu hồ đồ, lại làm cho Hoàng hậu mất mặt." Trên mặt Lý Duệ hiện lên một tia ưu thương nhàn nhạt, "Lần trước thắng án đã chứng thực là có người hãm hại Hoàng hậu, suýt nữa khiến cho nàng hàm oan mà chết. Việc này vừa mới trôi qua không lâu, mẫu hậu lại nghi nàng trộm vật do Tiên đế ngự ban thưởng, như thế, làm sao Hoàng hậu có chỗ đứng ở trong cung, dùng cái gì để lập uy?"
Cơ mặt Chương Thái hậu giật giật, sao bà ta lại không biết ý tứ của Hoàng đế chứ? Nhưng nhiều năm mạnh mẽ áp chế người khác như vậy, bắt bà ta cúi đầu với một tiểu bối, còn là tiểu bối mà mình chướng mắt, làm sao Chương Thái hậu có thể cam tâm tình nguyện được?
Triệu Yên Dung đứng một chỗ, đột nhiên cảm thấy từng đợt hoa mắt váng đầu, tay chân không có khí lực.
Kỳ quái, nàng bị sao vậy? Chẳng lẽ Thái hậu thật sự bệnh sắp chết, không còn cách nào chữa trị nữa, nên hạ độc nàng? Triệu Yên Dung mơ mơ màng màng nghĩ.
Không thể, sau khi nàng vào nội điện lại chưa ăn uống gì......
"Nương nương, nương nương?" Mộc Lan đứng bên cạnh thấy nàng như vậy thì hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ nàng, "Nương nương, người có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Ừ....." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng hậu trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu lại, trên mặt hiện lên một tia hoang mang, "Đầu bị choáng váng...... Bụng dưới có chút khó chịu...... Đau......" Nói xong, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Mộc Lan giật mình, đột nhiên cúi đầu dùng ngón tay tính ngày.
"Sao lại nhanh như vậy?"
Hoàng đế còn đang giằng co với Thái hậu, nghe động tĩnh vội quay đầu lại, thấy thân thể Hoàng hậu lung lay sắp đổ cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, tất nhiên là bị hách nhất đại khiêu [2].
[2] Hách nhất đại khiêu: sợ đến mức tim đập mạnh.
"Hoàng hậu làm sao vậy?"
Trên mặt Mộc Lan hiện lên một tia xấu hổ, muốn nói cũng không nói được, đột nhiên cảm thấy cánh tay trầm xuống, Hoàng hậu thế nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
"A a!" Mộc Lan thất thố kêu ra tiếng.
Đột nhiên Mộc Lan cảm thấy có một trận gió lớn thổi qua trước mặt, trên tay nhẹ đi, Hoàng hậu đã bị Hoàng đế ôm vào trong lòng.
"Thái y đâu? Thái y! Nhanh đi truyền Thái y!"
Chương Thái hậu nhìn Hoàng đế ôm Hoàng hậu hấp tấp chạy ra khỏi Trường Nhạc cung như vậy, bất giác thở phào một cái.
Tuy rằng Hoàng hậu đáng giận thật, nhưng trong thời điểm mấu chốt như vậy lại có thể phá giải tình huống dầu sôi lửa bỏng cho bà ta.
Nhìn lướt qua Đoan Phi còn đang ngây ngốc quỳ trên mặt đất, bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chửi nhỏ một tiếng, nói: "Còn không ngại mất mặt xấu hổ, ra phía sau rửa sạch mặt mũi, trở lại nói xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"
Đoan Phi được người đỡ đứng lên, đến phía sau rửa mặt.
Thái hậu lúc này đột nhiên nhớ tới...
Không đúng, phượng bội của ai gia đâu? Bảo bối của Tiên đế ban cho! Hoàng đế ngươi sao có thể không trả cho ai gia mà tự mình cất đi vậy?!
Hoàng đế ôm Hoàng hậu chạy đi kỳ thật cũng là đầu óc suy chuyển nhanh chóng, hai chân không tự chủ được mà chạy đi.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầy mồ hôi lạnh của Triệu Yên Dung thì trong lòng cảm thấy hốt hoảng. Không phải là Thái hậu động tay động chân hại nàng chứ?
Chỉ là ngẫm lại khả năng này không lớn, Thái Hậu dám vu oan, cũng sẽ không trực tiếp hạ độc, chiêu này quá ngu xuẩn.
Nhưng hắn không yên lòng để Hoàng hậu ở trong Trường Nhạc cung, muốn mang nàng rời đi, đi thật xa, cách lão thái bà này càng xa càng an toàn.
Đám người vừa ra cửa điện, bị gió bên ngoài thổi đến, khí nóng đang bốc trên đầu Hoàng đế đột nhiên hạ xuống, hắn dần bình tĩnh trở lại.
Hắn đang làm gì vậy?
Nếu không phải trong lòng còn ôm Hoàng hậu, hắn thật hận không thể tự mắng mình một trận.
Sống hai mươi hai năm, có lần nào hắn thất thố như vậy chưa?
Nữ nhân này...... Cúi đầu xuống, nhìn hai hàng lông mày đang nhíu lại của nàng, tâm lại mềm đi.
"Truyền Thái y đến, đi đến...... Đến Đức Mậu điện của trẫm đi." Đó là nơi hắn phê duyệt tấu chương thường ngày, cho dù phi tử được sủng ái đến đâu đi chăng nữa cũng không cho ngủ lại. Hắn biện giải trong lòng, Đức Mậu điện cách Trường Nhạc cung gần nhất, sở dĩ hắn mang người vào trong đó chỉ là vì tiện cho việc chữa trị đúng lúc, cũng không có ý gì khác.
Đức Bảo nhìn ánh mắt Hoàng đế, trong lòng lập tức hiểu bảy tám phần, vội vàng gọi người nâng liễn.
Bên này Lý Duệ ôm Hoàng hậu, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ như ngày xuân, chi lan ngọc thụ [3] đứng thẳng đón gió. Hắn nhìn nữ tử trong lòng, biểu tình mang theo một chút ôn nhu mà chính hắn cũng chưa phát hiện ra.
[3]: chi lan ngọc thụ: người ưu tú, tài giỏi xuất sắc.
Đột nhiên, đầu ngón tay cảm thấy có chút ẩm ướt, mũi cũng ngửi được một chút mùi rỉ sắt.
Đây là sao vậy? Lý Duệ đưa tay dò xét phía trước, còn ấn nhẹ, quả thực có phần ẩm ướt.
Vừa vặn Đức Bảo dẫn cung nhân tới, bốn cung nữ nâng Hoàng hậu lên liễn, Lý Duệ mới đưa tay ra trước mắt.
Liếc mắt một cái, cả mặt hắn tái đi.
Màu máu đỏ tươi.
Hoàng hậu đổ máu!!
Hoàng đế tựa như bị thiên lôi giáng sấm sét xuống, vô số kim tinh bay loạn xạ trước mặt.
"Thái thái thái thái y ở nơi nào? Hoàng hậu Hoàng hậu......"
Mộc Lan, Đan Phong ôm tay nải cực lớn chạy tới, thở hồng hộc, nhìn Hoàng đế giơ bàn tay dính một chút máu tươi, vẻ mặt giống như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Mộc Lan xấu hổ hoảng sợ, lấy khăn tay ra hét với đám cung nữ đang lạnh run đứng ở một bên: "Nhanh đi mang nước đến."
Cho đến khi Mộc Lan cầm khăn lau tay cho Hoàng đế, Hoàng đế còn kinh ngạc như mộng du. Hắn không lên tiếng, liễn kiệu Hoàng hậu cũng đứng đó không dám đi trước. Một đám người cứ như vậy mà đứng nghiêm dưới mặt trời.
"Hoàng hậu nàng......" Hắn là muốn hỏi, Hoàng hậu có phải không cứu được nữa hay không, nhưng cái chữ "chết" kia ở khóe miệng một lúc lâu, cũng không nói được.
Mộc Lan nhìn vành mắt hoàng đế đỏ lên, vội vàng lắc đầu nói: "Nương nương đang có quỳ thủy [4], lần này, sợ là bệnh vài ngày trước đó, hàn khí trong cơ thể còn quá nặng, cho nên lần này đến sớm......"
[4] quỳ thủy: kinh nguyệt.
Cái gì mà thương cảm, cảm giác áy náy không tên linh tinh gì đó theo lời nói của cung nữ chưởng quản Chiêu Dương điện bị quẳng lên chín tầng mây một cách tuyệt tình.
Lý Duệ cứng ngắc nhìn bàn tay của mình.
Quỳ thủy......
Quỳ thủy......
Con mẹ ngươi quỳ thủy......
Triệu Yên Dung nằm trên liễn từ từ tỉnh lại, vừa vặn nghe được lời nói của Mộc Lan.
Nàng mở to mắt, nhìn Hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ như Cửu Thiên Tiên Phật từ chín tầng trời đứng giữa vầng hào quang vạn trượng, thấy hắn cứng ngắc giơ bàn tay, Mộc Lan dùng khăn tay cẩn thận lau từng chút một vết đỏ dính trên ngón tay thon dài của hắn.
Triệu Yên Dung rên lên một tiếng, kéo thảm mỏng đắp trên người qua khỏi đỉnh đầu.
Vừa mới rồi vậy mà nàng lại vì đau bụng kinh mà ngất xỉu!
Cũng tốt, đau bụng kinh thì đau đi, tuy rằng trước kia nàng chưa từng trải qua tình cảnh thê thảm như vậy......
Nhưng mà, để cho Hoàng đế sờ soạng dì cả đó (kinh nguyệt đấy ạ)
Ông trời ơi, còn có chuyện gì mất mặt hơn chuyện này không?
Triệu Yên Dung che mặt trong thảm, trong lòng như có một vạn thần thú gào thét chạy qua, đạp nàng thành một cái sàng có 1001 lỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT