Đám người ban C cực kỳ tức giận, mắt thấy một đám người học viện Đế Sư xông về phía bên này.

Nhìn thấy Thiên Lạc còn chưa có động tác, Bắc Cẩm phất tay một cái, ngăn lại động tác của mọi người.

“Ha ha ha, bị nói đến mức vậy mà còn không dám đánh lại, chúng mày đúng là kẻ hèn nhát a.” Tên tóc vàng nhìn thấy mọi người không xông lên, tiếng cười càng thêm càn rỡ.

Nói trắng ra tên tóc vàng cảm thấy đám Thiên Lạc sẽ không mạo hiểm bị đá ra khỏi căn cứ huấn luyện để công kích bọn họ!

Cho nên, ban C chỉ có thể chịu đựng, nghe bọn họ trào phúng!

“Không ra tay là bởi vì trong mắt anh em còn có lão đại là tao, không giống như Kỷ Uy, sau khi hắn ta không còn nữa đám chó dưới tay đều phát điện, hoàn toàn không có năng lực tự khống chế chỉ biết cắn người, thật là mất mặt.” Khóe môi Thiên Lạc nở một nụ cười lạnh, lời nói sắc bén.

Thiên Lạc liếc mắt một cái liền nhận ra, tên tóc vàng trước mắt là tiểu đệ của Kỷ Uy, gọi là Phạm Thiên Cường.

Ngay cả việc Phạm Thiên Cường kiếm chuyện, lý do cũng rất đơn giản, chính là muốn báo thù cho Kỷ Uy mà thôi. 

Phạm Thiên Cường nghe Thiên Lạc nói xong, sắc mặt tức khắc cứng đờ, trở nên cực kì khó coi, đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, “Mày nói cái gì?!”

“Tao nói mày là một con chó bên người Kỷ Uy, một con chó điên chỉ biết cắn người.” Thiên Lạc nhìn Phạm Thiên Cường, nụ cười lạnh nơi khóe miệng cũng gia tăng, “Biết rõ là tao chửi mày, mày còn muốn tao nhắc lại lần thứ hai, có phải trời sinh mày thích bị coi thường, nghe người ta chửi mới thấy vui vẻ khống?”

“Thằng ẻo lả chết tiết, mày có gì để kiêu ngạo, lúc trước mày đánh bại anh Uy chỉ là may mắn thôi, mày thật cho rằng mình rất giỏi sao!” Phạm Thiên Cường nói như thế, giơ tay chỉ vào Thiên Lạc, rồi mới chỉ vào đám người ban C, “Chúng mày chỉ là lũ phế vật tập trung lại một chỗ, một đám bao cỏ ở bên nhau, cũng là một đám bao cỏ mà thôi! Thiên Lạc, mày đánh anh Uy, học viện Đế Sư sẽ không tha cho mày, chờ đến lần tập huấn này kết thúc, chúng tao sẽ chiếu cố chúng mày thật tốt!”

Nói đến cuối cùng, Phạm Thiên Cường còn cười dữ tợn một tiếng, xoay người muốn đi.

“Nếu đã theo lời nói của mày, không bằng hiện tại trực tiếp giải quyết đi.”

Trong lời nói Thiên Lạc còn tràn ngập ý cười, Phạm Thiên Cường nghe lời này, còn chưa phục hồi tinh thần đã bị người phía sau nắm tóc.

Kêu đau thảm thiết, Phạm Thiên Cường còn chưa phục hồi tinh thần cả người đã bị túm đầu, hung hăng ném vào trên cơ giáp!

‘Phanh’ một tiếng, Thiên Lạc xuống tay cực tàn nhẫn, cả mặt Phạm Thiên Cường đập lên lớp phòng hộ còn cứng hơn cả kim cương, tức khắc máu tươi giàn giụa, trong mồm Phạm Thiên Cường phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Cũng không trực tiếp dừng tay, Thiên Lạc xuống tay nhanh lại tàn nhẫn, hung hăng túm đầu Phạm Thiên Cường đập mạnh một cái!

Sức của Thiên Lạc mạnh đến dọa người, lần này trực tiếp khiến Phạm Thiên Cương gãy sống mũi, máu tươi giàn giụa.

Động tác kia cực kì tàn nhẫn, khóe miệng Thiên Lạc còn mang theo ý cười, giọng nói rất nhu hòa, “Hôm nay chúng mày dám làm càn trước mặt tao, đơn giản là cảm thấy tao sẽ không ra tay, chỉ là, hình như chúng mày đã quên, lúc đó Kỷ Uy bị tao đánh tàn phế như thế nào, con người của tao chưa bao giờ đặt quy định vào trong mắt, tao tình nguyện bị trường học khai trừ, cũng muốn làm những người trêu chọc tao phải chết, chúng mày hiểu rõ chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play