Một tiếng hít hà vang lên, Vương Hưng Ba hít mạnh một hơi như muốn làm thanh tỉnh đầu óc, hắn nguyên bản chẳng có ý định gì gọi làtìm kiếm ngoại viện cho gia tộc cả, từ nhỏ tới lớn gia gia của hắn thân là người cầm quyền nhưng lại luôn thiên vị biểu muội Vương BảoNhi, điều đó làm cho hắn vô cùng ghen ghét, nhưng cơ nghiệp của tổ tông chỉ truyền nam không truyền nữ, sớm muộn Vương gia cũnglà của hắn, nên hắn cũng coi như không có gì xảy ra.

Nhưng lần này thì khác, chuyện mỏ linh thạch cùng cuộc tỉ thí này quyết định vận mệnh của Vương gia mấy trăm năm tới, ấy vậy mànhiệm vụ quan trọng liên quan tới tồn vong của gia tộc lại được đặt lên người của Vương Bảo Nhi, bảo hắn không khẩn trương sao được,truyền thống là một chuyện, nhưng có cường giả như gia gia hắn chống lưng, lại thêm phụ thân hắn không màng quyền lực, nếu gia giaquyết tâm muốn đẩy Vương Bảo Nhi lên chức vị gia chủ, còn ai ngăn cản được nữa.

Lo thì lo, nhưng lệnh của gia gia hắn đã ra, hắn cũng không có cơ hội để can thiệp vào, nay lại xảy ra xích mích với Tử Phong, là ngoạiviện biểu muội hắn mang về, khiến hắn không thể chịu được nữa, đưa Tô Chấn Hạo đến một mặt là để chứng minh năng lực bản thân,rằng hắn cũng có thể tìm kiếm ngoại viện cường đại, đâu phải chỉ có mình biểu muội của hắn là làm được việc đâu. Một mặt khác, đóchính là mong Tô Chấn Hạo có thể trực tiếp giết chết Tử Phong, kể cả có thực sự giết chết, Vương Hưng Ba cũng chả làm sao cả, chỉ càngchứng minh hắn so với Vương Bảo Nhi có mắt nhìn người hơn mà thôi. Tử Phong chết thì hắn lại càng sảng khoái hơn nữa.

Chỉ là ý tưởng lúc nào cũng tươi đẹp, nhưng thực tế thì luôn phũ phàng, chiến tướng hắn mời đến, tưởng chừng chỉ cần một quyền cóthể đập bẹp Tử Phong, thực lực Tướng cấp vào năm 20 tuổi nào có phải là đùa, không phải ai cũng có thể đạt được, đã là người biểumuội hắn mời đến thì chắc chắn phải tuân theo quy tắc dưới 20 tuổi, thực lực sao có thể đạt tới Tướng cấp chứ. Nhìn Tô Chấn Hạo bịmột chiêu hời hợt của Tử Phong chấn nát thành thịt vụn, Vương Hưng Ba dường như không thể tin vào mắt mình, cái gì đang diễn ra thếnày.

Đồng dạng bất ngờ, đó là Vương Bảo Nhi, nàng biết thực lực của Tử Phong hơn xa cái gì gọi là Tướng cấp nhất phẩm Tô Chấn Hạo, không thấy cửu phẩm Tướng cấp Trương Vĩnh Hạo, thủ lĩnh Huyết lang dong binh đoàn cũng bị hắn ta xé làm hai mảnh như miếng rẻ rách đấy à. Biết là thế, nhưng tràng cảnh trước mắt của nàng quá bắt mắt, kể cả đã không còn gì lạ với phong cách giết người không có máu bắn tung tóe là không chịu được của Tử Phong, nhưng thần kinh của nàng không đủ vững vàng a.

Vương Tề Thiên kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng lấy lịch duyệt của bản thân lão, rất nhanh đã tỉnh lại, lão cảm thấy Tử Phong quá thần bí. Ngoài cái tên ra thì lão chẳng biết gì về hắn cả, tu vi, diện mạo, xuất thân, không một thứ gì cả, mà càng thần bí bao nhiêu, nỗi nghi hoặc trong lòng lão càng lớn, lão không thể để một người như vậy quyết định vận mệnh của gia tộc được.

Nghĩ là làm, Vương Tề Thiên đứng bật dậy, đột ngột biến mất tại chỗ, nửa tích tắc sau đã xuất hiện bên cạnh Tử Phong, linh lực toàn thân cuộn trào, nắm đấm của lão ánh lên màu kim sắc, chỉ là vầng sáng này rực rỡ hơn nhiều so với Vương Hưng Ba đã từng thi triển thôi, nhưng nhìn bên ngoài thì giống hệt nhau, hiển nhiên đều là vũ kĩ “Bá Vương quyền”.

Tốc độ của một Vương cấp tam phẩm, bản thân Tử Phong không thể theo kịp, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không phản ứng kịp. Ngay từ lúc Vương Tề Thiên đứng dậy, bản năng của Tử Phong liền báo động nguy hiểm, hắn không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức giơ tay lên đỡ, tất cả chỉ vào cảm giác của hắn.

Xảo diệu thay, bàn tay của hắn giơ lên, trực tiếp đón lấy quyền đầu phát sáng của Vương Tề Thiên, một tiếng nổ lớn vang lên, đất đá xung quanh người Tử Phong vỡ tung ra thành mảnh vụn, một quyền của Vương Tề Thiên mang theo lực phá hoại kinh khủng khiến cánh tay Tử Phong vang lên từng tiếng răng rắc.

Vương Tề Thiên cảm thấy quyền đầu của mình giống như là đấm vào cương thiết vậy, không, cái thứ vừa đỡ lấy nắm đấm của hắn so với cương thiết còn cứng rắn hơn cả trăm lần, lực phản chấn khiến cả cánh tay hắn tê rần. Lão chợt thấy bàn tay Tử Phong co lại, nắm chặt lấy nắm đấm của lão rồi kéo mạnh về phía trước, nghênh tiếp lão là một quyền đầu đang xé rách không khí mà lao tới. Vương Tề Thiên liền ngay lập tức trả đòn, nắm đấm hai người va vào nhau tạo ra một tiếng nổ lớn nữa, nhất thời hai người liền tách nhau ra lui về sau.

Cảm nhận từng cơn run rẩy chạy dọc cánh tay của mình, Vương Tề Thiên không khỏi kinh hãi, chuyện gì đây, Bá Vương quyền thập nhất trọng thiên, chỉ thiếu chút nữa đã đạt tới thập nhị trọng thiên đại viên mãn của hắn, vậy mà về mặt lực lượng lại không chiếm thượng phong một chút nào trước Tử Phong, rốt cuộc thanh niên này có tu vi như thế nào. Phải biết nếu so sánh thuần túy lực lượng, Bá Vương quyền của lão thừa sức đập bẹp cả các lão tổ của hai nhà Lâm-Lăng a, chẳng lẽ thanh niên này thật sự là Vương cấp cường giả?

Tử Phong đặt chân xuống đất, hơi lắc lư một chút rồi đứng vững, hai ống tay áo của hắn dưới áp lực cường đại đã biến thành những mảnh vụn nhỏ rơi lả tả trên mặt đất, chỉ thấy hai cánh tay của hắn được cuồn đầy băng vải màu trắng, lúc này đã trở nên rách rưới không chịu được, đang dần rơi xuống mặt đất, để lộ ra làn da của hắn. Sau khi lớp băng vải rách nát biến mất, cánh tay của Tử Phong liền lộ ra, chỉ thấy một lớp vật chất màu trắng giống như là xương cốt bao trùm lấy cánh tay của hắn từ trên xuống dưới, đến cả ngón tay cũng không ngoại lệ, năm ngón tay giống như năm lợi trảo cong cong, nhìn thế nào cũng không giống ngón tay người cho lắm. Từ sau khi trở thành Thuần Huyết Thiên Ma, Tử Phong luôn ở trong trạng thái “bọc giáp” như thế này, cả hai cánh tay của hắn đều được bọc giáp giống như cánh tay trái trước kia, chỉ có điều kích cỡ của cánh tay không có quá khổ như xưa, mà chỉ lớn hơn bình thường chút xíu, chỉ cần quấn băng vải vào là có thể che giấu bình thường. Chỉ khi nào sử dụng Thiên Ma hóa thân thì cả cơ thể hắn mới được bọc giáp cốt hoàn chỉnh mà thôi.

Chỉ số lực lượng của Tử Phong nếu không ở trong trạng thái Thiên Ma hóa thân thì đích thực không thể nào bằng được so với một Vương cấp tam phẩm như Vương Tề Thiên cả. Nhưng đó chỉ là lực lượng đơn thuần của cơ thể hắn, đừng quên rằng cánh tay trái của hắn ngày trước có được lực lượng siêu việt hoàn toàn so với những gì chỉ số của hắn có thể làm được, điều đó cũng tương tự xảy ra đối với hai cánh tay của hắn hiện tại, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

Vương Tề Thiên còn đang ngạc nhiên trước hình dạng kì lạ của Tử Phong, chợt nghe thấy mấy tiếng răng rắc, sau đó thì………..

“Bùng!!!!”

Một luồng sát khí kinh thiên động địa chợt bộc phát, Vương Tề Thiên cảm thấy thiên địa giống như chợt biến sắc trước sát khí kinh khủng này, đúng lúc này, mục tiêu trước mắt lão đã biến mất. Trước khi lão kịp tỏa ra thần thức xác định vị trí của Tử Phong, hắn đã xuất hiện trước mặt lão, nắm đấm tỏa ra sát khí bức người nện ra.

Nhưng Vương cấp thì vẫn là Vương cấp, Vương Tề Thiên phản ứng cực nhanh, nháy mắt liền đan chéo hai tay lại, nắm đấm của Tử Phong liền nện lên đó. Không có tiếng nổ, cũng không có cả tiếng va chạm, chỉ thấy nắm đấm Tử Phong chạm vào hai cẳng tay của Vương Tề Thiên.

Hai người cứ giữ nguyên tư thế đó trong vài giây, cho đến khi……….”Ầm!! Rắc!!”, mặt đất dưới chân Vương Tề Thiên rung lên mãnh liệt, sau đó toàn bộ khoảng không phía sau lão chợt vặn vẹo, lấy chỗ lão đang đứng, toàn bộ mảnh sân sau lưng lão theo hình chữ V mà nổ tung, chữ V ngày càng kéo dài, cho đến khi thổi sập cả một khoảng của dãy nhà phía sau lưng mới dừng lại.

Vương Tề Thiên khóe miệng chảy xuống một ít máu, mặc dù đã dùng công phu tá lực đả lực, hầu hết lực lượng của Tử Phong đã được lão chuyển hết ra sau lưng, nhưng nội phủ của hắn cũng vẫn bị chấn động một hồi, hai cánh tay đau nhức, xương tay giống như là đã bị nứt vỡ vài chỗ.

Bất ngờ, Tử Phong thu tay về, sát khí giống như ngưng thành thực chất chợt biến mất vô ảnh vô tung, sau đó quay người lững thững bỏ đi, miệng nói: “Ta đi dạo một chút, hi vọng đến lúc ta quay trở lại thì chúng ta có thể nói chuyện tử tế.”

“Gia gia, ngài có sao không?” Vương Bảo Nhi vội vàng chạy tới, nhìn thấy khóe miệng Vương Tề Thiên dính máu liền hốt hoảng hỏi.

Thở hắt ra một tiếng, Vương Tề Thiên xoa xoa hai cẳng tay đau nhức của mình, miệng nói: “Tên này…..rất mạnh!! Ta có thể cảm nhận được hắn vẫn còn bài tẩy, nếu thực sự đánh nhau sống chết thì ai thắng ai thua vẫn chưa chắc được.”

“Ai bảo gia gia tự nhiên tấn công Tử Phong tiền bối làm gì, Tướng cấp cửu phẩm đại viên mãn còn bị ngài ấy sinh sinh xé ra làm hai ba mảnh như vải vụn, thực lực sao có thể kém được!!” Vương Bảo Nhi sẵng giọng nói.

Chớp mắt nhìn theo hướng Tử Phong bỏ đi, Vương Tề Thiên chợt cảm thấy là lạ, tiểu hồ li trước và sau khi chiến đấu vẫn nằm trên vai TửPhong không di chuyển lấy một tấc, thật là kì lạ, đúng hơn là cả chủ nhân lẫn sủng vật đều thật kì lạ.

Lão nhìn Vương Bảo Nhi, nhỏ giọng: “Ta chỉ là không yên tâm với hắn thôi, hắn quá……..thần bí, ta không thể không đề phòng hắn có ý đồ xấu với gia tộc chúng ta được. Bảo Nhi, con mau đem mọi thứ, từ lúc gặp hắn cho đến bây giờ, tất cả mọi chuyện đều nhất nhất kể lại một lượt cho ta nghe!”

Vương Hưng Ba lúc này vẫn chưa hoàn hồn, hắn lúc này đến tâm muốn chết cũng có, trời ạ, ta định đối đầu với một cường giả có thểđánh cho gia gia của mình hộc máu, chuyện này….tính sao bây giờ.

----------

Tử Phong bỏ đi không phải là không có lí do, mà là cả Tiểu Linh lẫn Hồ Phi Nguyệt đều bảo hắn làm như vậy.

“Chàng không cần phải tiếp tục đánh nữa, chỉ cần chàng chứng tỏ thực lực, thì việc chàng không có ý xấu với Vương gia sẽ rõ như banngày thôi, ta không tin là tên nhóc Vương Tề Thiên kia lại không nhận ra điều đó.” Hồ Phi Nguyệt nói, lấy tuổi của nàng đích thực có thểgọi Vương Tề Thiên là cậu nhóc a.

“Nàng ta nói phải đó chủ nhân, chung quy lại lão già mắc dịch đó ra tay cũng chỉ vì lo lăng người lai lịch bất minh lại có thực lực mạnh mẽ như ngài sẽ gây bất lợi cho Vương gia mà thôi. Giờ ngài đã chứng minh với thực lực của mình, ngài nếu có ý xấu với Vương gia, chỉ cần nghênh ngang đi vào phá tung cả Vương gia lên cũng chẳng có ai làm gì được, chẳng cần phải có âm mưu quỷ kế gì cả!” Tiểu Linh liền tiếp lời.

Nghĩ lại, Tử Phong cũng thấy hai nàng nói đều có lí, với thực lực của hắn, nếu muốn có ý đồ với Vương gia, mấy thứ hoa chiêu là không cần thiết, tin rằng Vương Tề Thiên cũng sẽ nhận ra được điều đó. Cơ mà, lão già đó ra tay cũng nặng thật, nếu không có một đợt luyện tập với Hồ Phi Nguyệt, hắn đã không thể dễ dàng phát huy đầy đủ thực lực bản thân sau khi tiến hóa được, có khi phải sử dụng Thiên Ma Hóa Thân mới ăn lại được lão ta mất.

Cúi đầu nhìn hai cánh tay lúc này đã xuất hiện mấy vết nứt, Tử Phong lẩm bẩm: “Lớp giáp cốt cứng rắn đến cả Huyền khí cũng không thểhư hại này đã hai lần bị vũ kĩ làm hỏng, xem ra ta không thể coi thường võ giả trong thiên hạ như trước kia nữa, hệ thống cũng khôngphải là vạn năng a.”

"Nhưng mà, tại sao dạo này ta lại luôn hành động thiếu suy nghĩ như vậy nhỉ, nói chiến là chiến, không hề đắn đo gì cả, cái này không giống với ta cho lắm......." Tử Phong không khỏi suy ngẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play