Ở một bên, Trần Duệ tuy bị hai đầu Đại Địa Chi Hùng đè ép nhưng cũng không phải là bị áp chế hoàn toàn, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, dù sao thì thân là khí vận chi tử điển hình, những năm gần đây xông pha giang hồ không ít, trên người cũng có được vài thủ đoạn áp đáy hòm, vả lại mặc dù hắn cảm thấy bực bội vì không một ai giúp đỡ mình, nhưng hắn không phải là người ngu, lấy thân phận của hắn cùng với quan hệ với mọi người, chắc chắn sẽ không tùy tiện trơ mắt ra nhìn hắn cực nhọc đối địch như thế này mà không có trợ giúp, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó ẩn đằng sau.

Nghĩ đi nghĩ lại, có thể khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả Diệp sư nương nghe lời đến như vậy, ngoại trừ vị sư tôn đáng kính kia của mình thì không còn một ai khác cả.

Thông qua Tần Như Ngọc, Trần Duệ cũng minh bạch được thân phận chân chính của sư tôn mình, khi biết sư tôn mình không chỉ là Thiên Ma thông thường, mà còn chính là Hoàng Tộc Thiên Ma năm xưa thiếu chút nữa liền đem cả cái đại lục lật úp, đồng thời cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến Tần Như Ngọc bỏ mạng, Trần Duệ thiếu chút nữa lên cơn nhồi máu cơ tim mà bất tỉnh, dù sao tin tức này cũng quá mức kinh khủng, khiến não bộ của hắn trong lúc nhất thời quên mất cả khả năng hoạt động.

Cơ mà nếu đã biết sư tôn của mình năm xưa từng dùng một chưởng đem “Chí Tôn cường giả” Tần Như Ngọc đập đến hấp hối, Trần Duệ cũng thêm một bước nữa hiểu rõ hơn về vị sư phụ thần bí này của mình, chẳng trách nào sư phụ khi nhìn thấy tu vi của mình cũng chỉ nói hai chữ không tệ, nguyên bản hắn rất là hài lòng, thậm chí có chút hãnh diện về tu vi tiến cảnh của mình, bị sư tôn không mặn không nhạt nói một câu như thế còn có chút tâm tình không phục, chỉ là lúc này tất cả bất mãn liền lập tức bị quét sạch sành sanh.

Tần tiền bối là Chí Tôn siêu cấp cường giả còn không chịu một nửa chiêu của sư tôn, đủ để biết rằng năm xưa sư phụ mạnh mẽ đến mức nào, kể cả hiện tại tu vi không hiểu vì lí do gì mà suy giảm, vẫn chưa thể khôi phục đỉnh phong, nhưng so với mình vẫn có cách biệt như trời với đất, một Bát Bộ Thiên Tôn sư phụ còn không để vào mắt, nói chi đến một con kiến Tôn cấp bát phẩm như hắn, mà đến quá nửa chỗ tu vi này của hắn cũng là nhờ sư phụ cưỡng ép quán đỉnh truyền công tăng lên, lão nhân gia không cảm thấy thất vọng vì tốc độ tu luyện của mình đã không tệ rồi.

Trần Duệ thiên phú bất phàm, thân là xuyên việt giả bất kể là tri thức hay kinh nghiệm sống đều không phải là kém cỏi, rất nhanh liền đoán được dụng ý của Tử Phong, không phải là muốn hắn phải chiến đấu để kích phát tiềm lực, đề thăng tu vi tiến cảnh sao, hắn làm theo là được, dù gì cũng chẳng phải là chuyện gì khó.

Nghĩ thông suốt, Trần Duệ liền không cợt nhả nữa, đem toàn bộ tinh khí thần tập trung vào trận chiến trước mắt, một thân thực lực bùng phát không giữ lại chút gì.

Hai đầu Đại Địa Chi Hùng lâm vào trong cuồng bạo, thực lực có thể so sánh với Tôn cấp cửu phẩm đỉnh phong, hơn nữa thân là yêu thú có ưu thế tiên thiên về mặt lực lượng cùng phòng ngự, đồng dạng Tôn cấp cửu phẩm thông thường rất khó có thể thắng được, nhưng đối với Trần Duệ mà nói thì vẫn không phải là chuyện gì quá mức khó khăn.

Phải biết rằng Trần Duệ chính là Ngũ Hành Thiên Thể, trời sinh ngũ đại linh căn cực phẩm, lực lượng trong người so với những võ giả đơn hệ linh căn khác phải hơn đến mấy chục, thậm chí cả trăm lần, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng thập phần phong phú, tuyệt đối không phải là dạng hoa trong nhà kính, tuy tu vi chỉ là Tôn cấp bát phẩm nhưng nếu chỉ tính toán đến lực lượng cùng linh lực trong thể nội, so với một số Thánh Giả vừa mới đột phá còn muốn mạnh mẽ hơn, chỉ là khuyết thiếu thủ đoạn liên quan đến pháp tắc chi lực mà thôi.

Trần Duệ một khi nghiêm túc, chiến lực bày ra so với trước đó không cùng một đẳng cấp, hắn không có thiên phú về lực lượng hay sức bền, nhưng đổi lại trời phú cho hắn một cơ thể linh hoạt với tốc độ cùng năng lực phản ứng cực giai, hắn lợi dụng thiên phú của mình tiến hành du đấu với hai đầu Đại Địa Chi Hùng thay vì lấy cứng đối cứng như lúc trước.

Đại Địa Chi Hùng lực lượng cường đại, thân thể bền chắc nhưng không được nhanh nhẹn cho lắm, bị Trần Duệ du đấu chọc cho tức giận ngút trời nhưng lại không thể làm được gì, rất nhanh liền bị vờn cho đến khi sức cùng lực kiệt, bị hắn chém ra hai kiếm bêu đầu.

Trần Duệ thu hồi Cốt Xà Kiếm, trong lòng âm thầm cảm ơn sư phụ của mình, hiện tại tu vi cùng hiểu biết của hắn đã khác xưa, hắn hiểu được cái thanh kiếm kỳ quái được sư phụ tùy tiện ném cho mình có bao nhiêu lợi hại.

Cốt Xà Kiếm vốn là một kiện Đế Khí có thai thể lên tới cấp bậc Địa Giai Thánh Khí, với tu vi hiện tại của Trần Duệ thì nó cũng có thể tăng trưởng tới đẳng cấp Thiên Giai Bảo Khí vô cùng lợi hại, phải biết rằng đến cả Thánh Giai cường giả cũng đại đa số đều không có Thánh Khí để sử dụng, thậm chí đến cả Thiên Giai Bảo Khí cũng không phải ai cũng có, bản thân Trần Duệ hắn đến cả Tôn cấp còn chưa vượt qua được hẳn hoi đã có Thiên Giai Bảo Khí trong tay, đối với chiến lực của hắn tăng cường không ít.

Lại còn Cốt Xà Kiếm là Đế Khí, một khi Trần Duệ đột phá Thánh Giai, đơn giản tế luyện một phen liền có thể để thanh kiếm này trở thành Thánh Khí chân chính, tuy chỉ là Hoàng Giai hạ phẩm Thánh Khí, nhưng Thánh Khí dù có là hạng bét cũng vẫn vượt xa Bảo Khí, hắn nghĩ đến đây liền không khỏi cảm thán, sư phụ thật sự là đối với mình quá tốt, vật quý như thế này cũng có thể đưa tặng.

Thu hồi một chút tâm tư của mình, Trần Duệ đối với những người còn lại lên tiếng

“Yêu thú càng ngày càng mạnh hơn, đoán chừng nếu tiến vào sâu hơn nữa liền có thể gặp được Thất giai yêu thú, chúng ta có nên mạo hiểm hay không?”

“Cũng không tính là mạo hiểm, tiếp tục tiến vào đi thôi, đừng quên là vẫn còn Mị Nhi ở đây, chỉ cần không phải là Bát giai yêu thú, nàng có thể thoải mái đối phó, chúng ta không có lý gì phải sợ hãi cả.” Lãnh Băng Băng ngay lập tức trả lời, trong lòng còn thầm nghĩ, đừng nói là Bát giai yêu thú, kể cả Cửu giai yêu thú hiện thân cũng chưa chắc có thể làm nên trò trống gì a.

Trần Duệ cũng chỉ hỏi lấy lệ mà thôi, dù sao thì trong đoàn người vẫn có mấy người bối phận cao hơn mình, bản thân tùy tiện chỉ huy thì có chút không lễ phép.

-------------------

Mai Thường Hi rời đi không lâu liền quay lại, giao cho Tử Phong một tập tư liệu sau đó lại bỏ đi ngay lập tức, có vẻ như nàng còn phải an bài một số sự vụ, không rảnh để bồi tiếp hắn.

Tử Phong cũng không có ý kiến, Mai Thường Hi chính là người chỉ huy chiến dịch lần này, hiển nhiên không phải là người rảnh rỗi, hắn liền chăm chú xem xét một chút tư liệu trong tay.

Đây là toàn bộ tư liệu của 15 cỗ thế lực dưới trướng Thái Diễn Thánh Địa xuất hiện lần này, trong đó có đến chín cái siêu nhất lưu, sáu cái đỉnh cấp thế lực, thực lực không phải hạng xoàng, cơ mà Mai Thường Hi cũng biết rằng 15 cỗ thế lực này ở trong mắt Tử Phong chỉ coi như là mấy con côn trùng nhỏ một chưởng cũng có thể chụp chết, vậy nên tư liệu cũng không có quá mức cặn kẽ chi tiết, chỉ đơn giản nói lên thực lực đại khái cùng địa điểm tọa lạc của từng thế lực mà thôi.

Tử Phong cũng chỉ cần có thế, dù sao thì bất kể thế lực này nguồn gốc rồi nội tình ra sao, hắn đều muốn đem cả bọn diệt tận gốc, biết nhiều quá cũng chẳng để làm gì.

Quan sát tư liệu một lúc, Tử Phong liền quyết định rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp động thủ ngay lập tức, lúc này một trận chiến kia đã qua được kha khá thời gian, hẳn là những thế lực này đều đã nhận được tin dữ truyền đến, nhưng theo lẽ thường mà nói, Tử Phong vừa đánh một trận long trời lở đất, hẳn là phải có thời gian tu dưỡng nhất định, bọn hắn hẳn là sẽ có chút thời gian chuẩn bị kỹ càng để đối phó với nguy cơ.

Cơ mà thực tế thì Tử Phong không có cần thiết phải tu dưỡng, một chút thương thế vớ vẩn không thể làm khó được cái thể chất biến thái của hắn, lực lượng tiêu hao lại càng không phải là vấn đề, Bát Tự Thần Hỏa luôn bốc cháy đảm bảo cho hắn có thể khôi phục vô cùng nhanh chóng, hơn nữa lúc trước sử dụng “Tịch Diệt” cũng không có ra bao nhiêu phần sức lực đối phương đã lăn ra chết hết, cơ thể hắn cũng không phải gánh chịu chút áp lực đáng kể nào.

Vả lại Tử Phong cũng có lí do để hành động nhanh chóng, sự xuất hiện của viện binh đến trợ giúp Bạch Hạc Đế Quân chứng tỏ Thái Diễn Thánh Địa, ít nhất là Diễm Quang lão cẩu vật vô cùng coi trọng hắn, rõ ràng lúc trước khi hắn giết chết mấy tên Linh Đế của Thánh Địa phục kích tại Lăng Hư Cung, tu vi của mấy tên đó tối đa cũng chỉ là Tam Tọa Linh Đế, mà còn là loại Tam Tọa Linh Đế không mạnh mẽ quá mức gì cho cam, về lí mà nói một mình Bạch Hạc Đế Quân với tu vi Ngũ Tọa Linh Đế đỉnh phong chính là dư sức, nhưng lão cẩu đó vẫn phái ra thêm ba tên Thất Tọa Linh Đế nữa, hành động giết gà dùng đến dao mổ trâu này cho thấy đối phương quyết ý muốn dồn Tử Phong vào chỗ chết, nếu không phải là không biết nơi tọa lạc của hắn, đồng thời Chí Tôn đại lão là không thể tùy tiện ra tay, dám cá là Tử Phong chỉ cần lộ ra vị trí của mình, chưa tới một canh giờ sau sẽ thấy Diễm Quang lão cẩu tự thân tới đập chết hắn.

Nếu là lúc trước Tử Phong không rõ ràng, hắn sẽ chỉ coi rằng Diễm Quang lão cẩu đơn thuần chính là sang chấn tâm lí bởi Thiên Ma Chi Chiến năm xưa mà quyết tâm muốn diệt trừ hắn, nhưng mà hiện tại hắn lại có một ý nghĩ khác.

Một thế lực cấp bá chủ như Thái Diễn Thánh Địa, trực tiếp thu phục một hai bộ tộc yêu thú làm tùy tùng cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, nhưng mà Tử Phong cảm thấy có gì đó khác thường với Ngân Nguyệt Lang Tộc.

Ngân Nguyệt Lang Tộc là chó ngoan của Thái Diễn Thánh Địa, chi tiết thì không đáng nhắc đến, nhưng hành động của cái tộc đàn này vô cùng kỳ lạ, nếu chỉ đơn thuần trở nên hiếu chiến, muốn diệt trừ Nguyệt Ảnh Hồ Tộc để lấy được bảo vật dâng lên cho Diễm Quang lão cẩu thì cũng thôi đi, đằng này bọn chúng không chỉ nhắm vào một mình bản tộc của Hồ Phi Nguyệt, rất nhiều yêu thú bản địa lân cận cũng bị bọn chúng quét ngang, một là thần phục, hai là diệt tộc, một bộ tư thế muốn xâm chiếm xưng vương xưng bá cả một khu vực rộng lớn của Yêu Thú Sâm Lâm.

Yêu Thú Sâm Lâm tuy được liệt vào Nhất Hung, sánh ngang với Thái Diễn Thánh Địa hay là Thần Kiếm Sơn Trang, nhưng chân chính cái được gọi là Nhất Hung, chính là Hắc Dạ Yêu Thành nằm sâu bên trong Yêu Thú Sâm Lâm.

Bản thân yêu thú cũng có năm bảy loại, huyết mạch cao thấp, trí tuệ phát triển, thực lực cường đại hay không hoàn toàn không liên quan đến nhau, theo lí mà nói, càng là yêu thú có huyết mạch cao giai, khi thực lực trở nên mạnh mẽ hơn thì trí tuệ cũng sẽ phát triển, cơ mà điều này chỉ đúng một cách tương đối mà thôi.

Đến chính con người trời sinh cũng có người đầu óc đần độn, có người lại chính là thiên tài, càng không cần phải nói đến yêu thú có ngàn vạn giống loài khác nhau, yêu thú có thực lực cường đại ở trong Yêu Thú Sâm Lâm rất nhiều, thậm chí còn có phần áp đảo khi mang ra so sánh với mỗi thế lực bá chủ khác, nhưng nếu chỉ có thực lực mạnh mẽ không thì tuyệt đối không thể tiến vào trong Hắc Dạ Yêu Thành được, Yêu Thành có quy củ không thể bị phá vỡ, bất kể huyết mạch ra sao, hai điều kiện tối thiểu để được gia nhập vào đó chính là thực lực hùng mạnh cùng với linh trí cao cấp.

Nói một cách khác, chỉ có tinh anh trong số tinh anh của yêu thú mới có tư cách tiến nhập Hắc Dạ Yêu Thành, còn những yêu thú khác có thực lực cường đại nhưng linh trí kém phát triển? Xin lỗi, nhưng dù mi có là thập giai yêu thú nhưng trí tuệ chỉ so sánh với một đứa trẻ 7-8 tuổi của nhân loại, mi chỉ có thể làm một đầu súc sinh mà thôi.

Bởi vì hai điều kiện này, Hắc Dạ Yêu Thành về lí mà nói thì chính là đơn vị quản lý Yêu Thú Sâm Lâm, nhưng trên thực tế, bọn họ gần như mặc kệ phần lớn yêu thú không thuộc Yêu Thành, chỉ tối đa quan tâm một chút đến khu vực lân cận xung quanh mà thôi, cho nên Ngân Nguyệt Lang Tộc mới dám trắng trợn gây chiến khắp nơi mà không sợ cao giai yêu thú từ trong Yêu Thành đi ra một chưởng đập chết.

Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây, Ngân Nguyệt Lang Tộc chỉ tùy tiện có một đầu Lang Vương Bát Giai đã có thể tung hoành ngang dọc, hiển nhiên lực lượng của đám yêu thú tại rìa ngoài Yêu Thú Sâm Lâm này có chút yếu đuối, căn bản không thu hoạch được bao nhiêu lợi tức, Thái Diễn Thánh Địa gia nghiệp to lớn, chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đến mức tham chút lợi nhỏ này, hiển nhiên là có ý đồ khác.

Lại thêm việc Thái Diễn Thánh Địa âm thầm gieo xuống không biết bao nhiêu là quân cờ bí mật rải khắp đông đại lục, nói không có mục đích đen tối nào đó không tiện lộ ra ngoài thì Tử Phong thà tin rằng Diệp Mị Nhi đột nhiên trở nên thông minh còn có tính chân thực hơn.

Kết hợp những điều này, Tử Phong dám cá rằng nếu hắn không hành động nhanh chóng trước khi Thái Diễn Thánh Địa, đúng hơn là Diễm Quang lão cẩu kịp phản ứng, chờ đợi hắn ở 15 cái thế lực này sẽ là cường giả Linh Đế đỉnh phong, thậm chí rất có thể sẽ xuất hiện Bán Thần Cảnh đại năng.

Nói thì nói như vậy, Tử Phong cũng không có sợ hãi, dù Bán Thần Cảnh có xuất hiện, hắn cũng có thể nắm chắc trăm phần trăm thoát thân an toàn, nhưng như vậy thì sẽ rất phiền toái, hơn nữa còn lãng phí bài tẩy có hạn của mình, có thể có được lựa chọn tốt hơn, Tử Phong chưa có lên cơn tới mức đi con đường khó khăn.

“Được rồi, ta rời đi một lát, Kỳ Nhi, Tâm Nguyệt, hai người nếu muốn có thể quay về hoàng cung trước, dù sao thì ở đây cũng không có chuyện gì.” Tử Phong đứng dậy, đối với Nhạc Tư Kỳ và Hồ Tâm Nguyệt nói.

Nhạc Tư Kỳ vốn định đi theo, nhưng nghĩ lại thì tu vi của mình bất quá mới chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, đặt vào tình huống bình thường thì cũng là cường giả siêu giai mạnh mẽ vô song, nhưng lần này kẻ địch cùi bắp nhất cũng là siêu nhất lưu thế lực, tức là có Thiên Tôn chi cảnh tọa trấn, mà không chỉ là một vị, bản thân mình đi theo ngoại trừ đứng nhìn thì cũng không làm được gì khác, hơn nữa nàng mấy ngày nay cũng cảm thấy có chút không khỏe, tốt nhất là trở về hoàng cung theo lời căn dặn của Tử Phong là tốt nhất.

“Ta muốn đi cùng ngươi!” Trong lúc Nhạc Tư Kỳ còn đang tính toán tới lui, Hồ Tâm Nguyệt đã thẳng thừng nói.

"Nàng đi cùng làm cái gì?" Tử Phong trợn mắt lên nhìn Hồ Tâm Nguyệt.

"Đi mở mang tầm mắt một chút chứ sao, chiêm ngưỡng một chút khí phái của đỉnh cấp tông môn, đỉnh cấp gia tộc." Hồ Tâm Nguyệt nói, chỉ là giọng điệu mười phần qua loa, giống như là tùy tiện tìm lấy cái cớ cho Tử Phong nghe vậy.

Tử Phong hiển nhiên là biết Hồ Tâm Nguyệt đang nói nhảm, nhưng hiện tại hắn đối với nàng gần như là hết cách, chỉ có thể đảo mắt một cái, trực tiếp tuyên bố thất bại mà nói

"Được rồi được rồi, đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian."

Nói đoạn vươn tay ra vung lên một cái, không gian trước mặt hắn giống như một lớp màn che bị lợi khí cắt đứt, lộ ra một cái khe hở không gian tràn ngập khí tức hỗn loạn, Tử Phong kéo lấy cổ tay Hồ Tâm Nguyệt, sau đó bước vào bên trong kẽ nứt không gian đó.

"Chủ nhân thượng lộ bình an.....khục khục khục.....ọe" Nhìn kẽ nứt không gian trước mặt dần dần khép lại, Nhạc Tư Kỳ khẽ lẩm bẩm, bỗng nhiên cổ họng nàng giống như mắc nghẹn thứ gì đó khiến nàng không tự chủ được mà phát ra mấy tiếng ho khan, rồi sau đó là một trận buồn nôn dâng lên khiến nàng hơi choáng váng.

Một lúc sau Nhạc Tư Kỳ mới cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng mà khuôn mặt nàng lúc này không hề biểu lộ ra như vậy, sắc mặt nàng một mảnh tái xám, hai mắt rung động kịch liệt thể hiện tâm tình rất không bình tĩnh của mình lúc này.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play