Triệu Kính Tùng, thái thượng hoàng của Thiên Hành đế quốc, ngoại công của đương kim nữ hoàng Triệu Thanh Thanh, trị vì 133 năm, sau khi nhường ngôi liền cưỡng ép đưa cháu gái của mình lên bảo tọa đế vị sau đó lui về bế quan ở ẩn.

Tương truyền năm xưa hắn chính là thiên tài bậc nhất trong số tộc nhân đồng lứa của Triệu gia, mặc dù không phải là chi mạch chủ chốt của dòng chính Triệu gia, nhưng nhờ vào thực lực cùng trí tuệ của mình mà quật khởi, trở thành một đời hoàng đế của Thiên Hành đế quốc.

Võ giả tuổi thọ vượt xa phàm nhân, Thánh Giai cường giả có thể tùy tiện sống ngót nghét ngàn năm, vì vậy với Thiên Hành đế quốc, có một đạo tổ huấn với nội dung cực kỳ rõ ràng, mỗi một đời đế vương không thể trị vì quá 120 năm, bất kể như thế nào, khi đến thời điểm thì nên chuyển giao quyền lực.

Triệu Kính Tùng trị vì 133 năm, vốn đã vượt qua giới hạn của đạo tổ huấn này, nhưng Triệu gia trên dưới đều không có một ai dám dị nghị, đơn giản bởi vì bản thân hắn thực sự quá tài giỏi, Thiên Hành đế quốc kể từ khi được nắm trong tay của hắn đã mở rộng quốc thổ ra gần gấp đôi, mọi khía cạnh từ thực lực tổng thể cho đến kinh tế đều phát triển vô cùng kinh khủng, hơn nữa bất kể là đồng lứa với Triệu Kính Tùng hay là các bậc hậu bối phía sau đều khó có thể tìm ra được nhân tuyển so sánh được với hắn, vậy nên cao tầng Triệu gia cũng liền nhắm một mắt mở một mắt, tin rằng nếu muốn Triệu Kính Tùng có thể trị vì 200 năm cũng không có vấn đề.

Nhưng bản thân Triệu Kính Tùng thì lại có cách nghĩ khác, hắn tự biết rằng bản thân rất thích hợp cho ngôi vị cửu ngũ chí tôn này, nhưng mục tiêu của hắn không phải là quyền lực mà chính là đỉnh cao võ học.

Triệu Kính Tùng thiên phú cao tuyệt, 36 tuổi đột phá Thánh Giai, 94 tuổi đột phá Thiên Tôn, khi hắn nhường ngôi là năm gần 300 tuổi đã nửa bước đặt chân vào Linh Đế chi cảnh, tốc độ tu luyện này ở trong Triệu gia chính là chưa từng xuất hiện.

Triệu Kính Tùng có thể được coi như một tên võ si, nhưng vì gia tộc của mình, hắn không thể không đè nén ham mu.ốn của bản thân mà ngồi lên vương vị, hơn nữa một mực bồi dưỡng hậu nhân để có thể nhanh chóng truyền ngôi.

Chỉ là ghét của nào trời trao của nấy, hắn không ham muố.n quyền lực, nhưng lại chẳng thể rời khỏi cái ngai vàng kia, đơn giản bởi vì không có người kế tục thích hợp, hắn không muốn vì ham mu.ốn cá nhân của mình mà giao cơ nghiệp tổ tông cho một người không xứng đáng.

Chính vì vậy mà phải đến khi Triệu Kính Tùng đã trị vì được 133 năm, hắn mới có thể thoải mái truyền ngôi cho Triệu Thanh Thanh, đơn giản bởi vì nàng có được năng lực, có được đảm lượng khiến hắn thưởng thức, đồng thời nàng lúc này cũng đã đủ trưởng thành, vậy nên bất kể sự phản đối của gia tộc, Triệu Kính Tùng cứng rắn đem vương vị nhét vào trong tay cháu gái mình rồi bỏ đi bế quan.

Đối với vị thái thượng hoàng này, Tử Phong cũng có chút thưởng thức, ở trong cái xã hội cường giả vi tôn, hơn nữa địa vị của nữ nhân có phần thấp kém, Triệu Thanh Thanh ngoại trừ có đầu óc ra thì tu vi cũng chẳng có, thế lực cũng không đủ mạnh mẽ, lại còn là thân nữ tử nhưng vẫn có thể nhận được sự tán thưởng của hắn, không thể không nói người này có được cái nhìn toàn cục tương đối tốt, không vì một chút lễ giáo cùng tư tưởng truyền thống mà bị che mắt.

Nghe nói Triệu Kính Tùng sau khi nhường ngôi liền trực tiếp bế tử quan, không hề cho Triệu Thanh Thanh bất kỳ một chút trợ giúp nào, thậm chí đến cả thế lực mà bản thân đã bồi dưỡng lên trong suốt hơn trăm năm trị vì cũng không bàn giao lại cho nàng, một bộ dáng sống chết mặt bây.

Cũng không phải là Triệu Kính Tùng vô trách nhiệm, mà đây là một đạo khảo nghiệm đối với Triệu Thanh Thanh, ở trong mắt của hắn, đám hậu bối đều thuộc dạng bùn nhão không thể dính được lên tường, nếu Triệu Thanh Thanh đến cả bọn chúng cũng không thể đối phó được thì quá mức phế vật, vương vị có bị cướp đi cũng không oan.

Tuy nói là bế tử quan nhưng hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, hiển nhiên là cũng biết được những biến chuyển trong Triệu gia suốt thời gian gần đây.

Đầu tiên là Triệu Thanh Thanh bị chèn ép, điều này là nằm trong dự liệu, nhưng khiến hắn bất ngờ đó là vị muội muội cùng cha khác mẹ của nàng là Triệu Yển Nhạn, vốn không có gì nổi bật, thậm chí còn mang một cái danh ngu ngốc lại sở hữu trí tuệ vượt xa tuổi tác, trợ giúp không ít cho tỷ tỷ của mình ổn định tình hình.

Sau đó liền xuất hiện tình huống Triệu Thanh Thanh bị ám sát, hắn tuyệt đối không thể tin được bên trong Triệu gia lại có thể xuất hiện việc tày trời như thế này, cơ mà sau đó biết được nàng vẫn bình yên vô sự, hắn liền kiên nhẫn chờ đợi, để xem nàng sẽ xử lí chuyện này như thế nào.

Nhưng nghìn tính vạn tính, Triệu Kính Tùng cũng chẳng thể đoán nổi chuyện xảy ra tiếp theo, Triệu Thanh Thanh sống sót trở về, không những vậy mà còn đem về một vị cung phụng thần bí, bất kể là thân phận hay thực lực đều là một dấu hỏi chấm, hắn đã dùng đủ mọi loại thủ đoạn cũng đều không thể điều tra ra được sâu cạn của vị cung phụng này.

Điều duy nhất mà Triệu Kính Tùng biết được đó là vị cung phụng được gọi là Nguyệt này, không phải là cung phụng đầu nhập Triệu gia, mà chỉ thần phục đối với Triệu Thanh Thanh, hoàn toàn nghe theo lệnh của nàng, còn đâu liền mặc kệ không cần biết Triệu gia tròn méo ra sao, lại càng không bao giờ yêu cầu Triệu gia đưa ra hồi báo hay phần thưởng.

Kể từ khi vị cung phụng thần bí này xuất hiện, kinh thành liên tục trải qua sóng to gió lớn, Mạnh gia và Lý gia vốn là con chó trung thành của Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối bị chèn ép không chút thương tiếc, gia chủ thì mất tích, đến cả nhân vật cấp tổ tông cũng “vô cớ” bốc hơi khỏi nhân gian.

Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối thì bị ép phải làm phản, xong cũng bị chính vị cung phụng kia trấn áp một cách tàn bạo, lâm vào tình cảnh bỏ trốn như chó nhà có tang.

Từ đầu tới cuối Triệu Thanh Thanh đều không vận dụng đến lực lượng nòng cốt của Triệu gia, chỉ sử dụng một phần lực lượng ngoại vi của gia tộc, cụ thể chính là bộ phận tình báo, tất cả đều nhờ vào vị cung phụng kia, có thể nói rằng nàng của hiện tại đã bước đầu có trong tay thế lực của riêng mình, không cần phải dựa hoàn toàn vào Triệu gia để có thể thi triển quyền cước.

Đây là chuyện khiến Triệu Kính Tùng vô cùng thỏa mãn, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy lo lắng, Nguyệt cung phụng kia là một nhân tố bất ổn, tuy rằng người này thực lực mạnh mẽ, hơn nữa đến chính cả lão tổ tông Long Trường Sinh cũng lộ ra vẻ kiêng kỵ với y, nhưng Triệu Kính Tùng vẫn không nhịn được mà nghi ngờ, một cá nhân có lực lượng mạnh mẽ như vậy, vì cớ gì lại nguyện ý phụng Triệu Thanh Thanh làm chủ, nghe theo mệnh lệnh của nàng?

Không phải là Triệu Kính Tùng coi thường cháu gái của mình, nhưng có sao nói vậy, Triệu Thanh Thanh chưa có mặt mũi lớn tới mức có thể khiến một chí cường giả như vậy cam tâm tình nguyện phò tá, hắn có lí do để nghi ngờ mục đích chân chính của Nguyệt cung phụng.

Lúc này ở trong một gian phòng tại lãnh cung, Triệu Kính Tùng đang cùng với cháu gái Triệu Thanh Thanh của mình, ngồi đối diện với vị Nguyệt cung phụng trong truyền thuyết kia, hắn không kìm lòng được mà quan sát đối phương kỹ càng từ đầu tới chân, trong lòng không ngừng tính toán.

Về mặt ngoại hình thì Triệu Kính Tùng không có ý kiến gì nhiều với Tử Phong, hắn nhìn người chưa bao giờ chú ý quá mức tới vẻ bề ngoài, mặc dù hắn phải công nhận một điều, đối phương thực sự rất soái, thậm chí thân là một nam nhân, hắn cũng cảm thấy nhan trị của người đối diện thực sự quá mức ưu tú, thậm chí có phần không chân thực, trên đời có người sở hữu khuôn mặt cùng khí chất hoàn hảo đến mức như thế này ư?

Bản thân Triệu Kính Tùng thiên phú kiệt suất, nhiều năm trị vì tuy bận rộn nhưng không dám buông thả, hậu tích bạc phát, bế tử quan vài tháng liền dễ dàng đột phá, trở thành một vị Linh Đế đại lão hàng thật giá thật.

Nhưng mà lấy tu vi của hắn cũng không thể nhìn ra được bạch y nam tử trước mặt mạnh yếu ra sao, hắn chỉ có cảm giác mơ hồ rằng vị Nguyệt cung phụng này ẩn giấu cực kỳ sâu, tựa như thâm uyên tối tăm không thấy được sâu cạn, nhưng hắn có thể khẳng định, người này thực lực chắc chắn không kém hơn mình.

Trong lúc Triệu Kính Tùng đang quan sát Tử Phong, Tử Phong cũng đồng dạng điều tra vị thái thượng hoàng này một lượt, lấy chênh lệch thực lực cùng với Tà Vương Chân Nhãn, đối phương căn bản không thể che giấu tu vi cùng với thực lực của bản thân, nói có chút khó nghe chứ nếu Tử Phong muốn biết quầ,n lót của đối phương màu gì, hắn cũng có thể điều tra được.

Triệu Kính Tùng năm nay đại khái 300 tuổi có dư, diện mạo trẻ trung chỉ tầm 31 32 tuổi, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì rất khó có thể tin được người này đã là một lão nhân 300 tuổi con cháu đầy nhà, đương nhiên nếu xét đến tuổi thọ của cường giả siêu giai, hắn cũng vẫn có thể coi như là còn trẻ.

Một thân tinh khí thần no đủ đến cực điểm, chứng tỏ căn cơ của người này cực kỳ thâm hậu, tu vi Nhất Tọa Linh Đế rất ổn định, cũng không phải dựa vào đan dược mà đập lên, chiến lực thì không dám phán đoán bừa, nhưng chắc chắn sẽ không yếu đi đâu.

Cơ mà Tử Phong cũng không để ý nhiều đến như vậy, một Nhất Tọa Linh Đế mà thôi, trước khi hắn đột phá còn không để vào mắt, đừng nói là hiện tại, tu vi như Triệu Kính Tùng ở trước mặt hắn không đỡ nổi một chiêu nghiêm túc, hắn không cần thiết phải chú ý quá nhiều.

Thực tế thì ngày hôm nay đối phương tìm đến hắn, lấy lí do là bái phỏng ân nhân cứu mạng của Triệu Thanh Thanh, nhưng Tử Phong thừa biết rằng tạ ơn chỉ là phụ, điều tra thăm dò mới là chính.

Mặc dù không quen biết, nhưng dựa vào thông tin thu thập được, Tử Phong có thể kết luận rằng Triệu Kính Tùng tuyệt đối không phải dạng võ phu hữu dũng vô mưu, ngược lại người này mới chân chính là thiên tài, bất kể là mưu trí hay thiên phú tu luyện đều vô cùng nổi bật, không nảy ra nghi ngờ đối với hắn mới là gặp quỷ.

Nhưng bất kể như thế nào, nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, Tử Phong cây ngay không sợ chết đứng, hắn mặc dù mang theo tâm lý lợi dụng Triệu Thanh Thanh, lợi dụng Triệu gia, nhưng sự lợi dụng này không mang theo nhiều ác ý, tối đa chỉ có thể coi như là trao đổi đồng giá, hắn cung cấp chiến lực, đổi lấy hồi báo từ Triệu gia, Triệu Kính Tùng có thể dò xét ra được thứ gì thì Tử Phong hắn liền phục.

“Đối với kế hoạch của nha đầu Thường Hi, Nguyệt cung phụng cảm thấy như thế nào?” Triệu Kính Tùng nhấp nhẹ ngụm trà, nhàn nhạt hé miệng, trong giọng nói tồn tại một cỗ khí tràng vô hình như có như không vô cùng áp lực.

Tử Phong khẽ nhíu mày nhưng rồi lại giãn ra, đối phương trò chuyện với hắn vẫn giữ đủ lễ nghi, không hề thất thố, nhưng cái phong thái từ trên cao nhìn xuống này khiến hắn có chút ngứa mắt, chỉ là có lẽ là hắn đã trách nhầm đối phương đi, dù sao thì ở trên ngai vàng hơn trăm năm, địa vị cao cả bất kể là ở trong triều đình hay là ở trong gia tộc, tự nhiên cũng sẽ hình thành một cỗ khí tràng thượng vị giả, hẳn là không phải cố ý.

“Ta không có ý kiến, nếu đó là kế hoạch của Mai Thường Hi, hơn nữa bệ hạ đã đồng ý, vậy thì ta cứ như vậy mà làm thôi.

Ngươi cho rằng kế hoạch này không được?” Tử Phong lạnh nhạt nói, không hề bày tỏ chút cảm xúc dư thừa nào.

“Bản đế không cảm thấy kế hoạch này có vấn đề ở đâu, dù sao thì nha đầu Thường Hi cũng vẫn luôn nhanh trí thông tuệ, kế hoạch này đối với Triệu gia chỉ lợi chứ không có hại, chỉ là Nguyệt cung phụng yêu cầu tận bốn danh ngạch tiến vào trong mộ táng, không phải là có chút quá nhiều ư?” Triệu Kính Tùng mân mê chòm râu ngắn của mình, lơ đãng nói.

“Ta ngược lại không nghĩ rằng bốn danh ngạch đã đủ nhiều, phải biết rằng Triệu gia các ngươi lần này chuẩn bị nhân thủ để tiến vào trong mộ táng cũng ngót nghét đến cả trăm người, bốn danh ngạch của ta tuyệt đối không nhiều.

Hơn nữa lần này người mạo hiểm là ta chứ không phải ai khác, ta cho rằng mình ra giá như vậy đã là thập phần dễ nói chuyện.” Tử Phong hơi híp mắt lại.

“Gia gia, Nguyệt tiền bối nói cũng có lí, chuyện này....” ở một bên Triệu Thanh Thanh có phần rụt rè lên tiếng, chỉ là còn chưa nói xong thì nàng đã bị ngắt lời.

“Đại nhân nói chuyện, không có chỗ cho tiểu hài tử như ngươi chen miệng vào!!” Triệu Kính Tùng trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh, miệng khẽ quát, trên người xuất hiện uy áp của thượng vị giả vô cùng kinh khủng.

Triệu Thanh Thanh tuy hiện tại là nữ hoàng, quyền thế không thể so ra kém Triệu Kính Tùng, nhưng ở trước mặt gia gia, nàng tự nhiên có cảm giác yếu thế, không dám phản bác chỉ có thể ủy khuất rụt người lại.

Tử Phong lúc này liền khó chịu, tốt xấu gì hiện tại Triệu Thanh Thanh chính là thượng cấp của hắn, hơn nữa nàng lại là đương kim nữ hoàng của đế quốc, một thái thượng hoàng đã rút lui về hậu trường như ngươi còn muốn lập uy? Thực tế thì hắn cũng hiểu rằng đối phương đây là đang gián tiếp cho hắn một cái hạ mã uy, đại ý chính là bất kể ngươi mạnh mẽ ra sao, ngươi cũng chỉ là thuộc hạ của Triệu Thanh Thanh, mà nàng ở trước mặt ta cũng không lên nổi mặt bàn, cảm phiền ngươi đừng có nghĩ rằng mình lợi hại đến mức nào, tự biết thân biết phận đi!

Nhưng mà hạ mã uy đối với Tử Phong ư? Hắn có thể không để ý đến thứ này, mặt mũi là phải dựa vào thực lực để nói chuyện, hắn chưa từng quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.

Cơ mà Triệu Thanh Thanh về lí mà nói chính là bà chủ của hắn, về tình thì vẫn luôn một mực tôn kính hắn, chưa từng bày ra cái thân phận đế vương của mình để lên mặt, luôn luôn coi bản thân là một vãn bối mà cư xử lễ độ với hắn, ai cũng không thể coi thường nàng trước mặt hắn được!

Triệu Kính Tùng xác thực muốn lập uy một thoáng, nhưng không phải vì để hạ thấp đối phương, mà là để thăm dò sâu cạn của Tử Phong.

Theo như tính toán của hắn, nếu vị Nguyệt cung phụng này thực sự lợi hại như lời đồn đại, tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn chủ tử của mình bị chèn ép, căn bản không thèm để ý đến việc đây chính là ở giữa địa bàn của Triệu gia, chắc chắn sẽ ra tay giáo huấn chính hắn một phen.

Bản thân Triệu Kính Tùng cũng vô cùng tự tin vào thực lực của mình, Nhất Tọa Linh Đế thì cũng là Linh Đế, không phải con chó con mèo để có thể coi nhẹ, hắn có thể thông qua chuyện này để thăm dò thực lực chân chính của đối phương, từ đó tính toán ra được đối sách cần thiết đề phòng bất trắc có thể xảy ra sau này.

Còn nếu như Tử Phong không dám ra mặt, vậy thì chỉ có hai trường hợp, một là đối phương không hề thực sự coi Triệu Thanh Thanh làm chủ tử của mình, vậy thì cần phải xem xét lại mục đích ẩn giấu của hắn, trường hợp còn lại chính là đối phương chỉ được cái mã ngoài, miệng cọp gan thỏ, không hề lợi hại như đồn đãi.

Bất kể như thế nào, mục tiêu của Triệu Kính Tùng đều được hoàn thành, tất cả chỉ chờ phản ứng của Tử Phong mà thôi.

Triệu Kính Tùng trong lòng tính toán đâu ra đấy, hắn tập trung tinh thần để có thể phản ứng trước bất kỳ tình huống nào sẽ diễn ra, chỉ là ngay khi hắn vừa quay đầu lại nhìn Tử Phong, đột nhiên toàn bộ ánh sáng xung quanh hắn biến mất, trước mặt hắn lúc này chỉ có một cặp nhãn đồng màu tử sắc sáng rực lên trong bóng tối, sau đó từ bên trong hư không vô tận, hàng vạn cặp mắt tương tự như vậy cũng liền xuất hiện, vô số đồng tử hướng về phía hắn mà nhìn chằm chằm.

Phản ứng của Triệu Kính Tùng cũng rất nhanh, hắn ngay lập tức liền điều động linh lực toàn thân, sau đó dùng ý niệm câu thông với pháp tắc chi lực trong thiên địa, mặc kệ dị tượng đang xảy ra trước mặt là gì, hắn cũng không sợ hãi.

Chỉ là chưa đến nửa giây sau, cả người Triệu Kính Tùng lạnh ngắt như rơi vào trong hầm băng, cơ bắp trên người co rút lại mất tự chủ, hắn có chút khó tin mà trợn hai mắt lên, bởi vì lúc này linh lực trong người hắn tán loạn mất trật tự, căn bản không thể di chuyển theo ý muốn, pháp tắc chi lực trong thiên địa bỗng nhiên biến mất, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào cũng chẳng thể điều động được một tia lực lượng.

Một cỗ uy áp phô thiên cái địa tưởng chừng như cả bầu trời đang đổ sụp xuống đầu hắn khiến Triệu Kính Tùng đến cả hít một hơi thở cũng khó khăn, hắn dùng hết sức bình sinh vận dụng toàn bộ lực lượng trong cơ thể mình chỉ để đau khổ nhận ra rằng, bản thân mình đứng trước luồng uy áp này chỉ giống như một con kiến đứng trước thái sơn, nhỏ bé đến mức đáng thương cảm.

Một bàn tay vươn ra từ bên trong bóng đêm sâu thẳm kia nắm lấy cổ họng hắn, năm ngón tay cứng rắn tựa như một cái gọng kìm mang theo lực đạo khủng bố siết chặt lại khiến xương cổ hắn vang lên từng tiếng kẽo kẹt, cả người hắn trực tiếp bị nhấc bổng lên giống như đang xách cổ một con gà, bất kể hắn giãy dụa ra sao cũng không thể đả động cánh tay kia mảy may.

Sát khí kinh khủng tràn tới như một cơn sóng thần cao vạn trượng, mang theo áp lực vô thượng ập tới khiến Triệu Kính Tùng toàn thân cứng đờ trong kinh hãi, trong đầu xuất hiện hình ảnh thi sơn huyết hải, mùi máu tanh hôi nồng đậm xông vào trong khoang mũi, tử khí trùng thiên tựa như tận thế hàng lâm.

“Ầm!!”

Cánh cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên phá toái, một vật thể từ bên trong bắn thẳng ra bên ngoài giống như đạn pháo, trực tiếp xuyên thẳng qua mấy chục bức tường, mười mấy gian phòng, ủi sập bốn tòa lầu các, cày thành một cái rãnh sâu trên mặt đất, đem xung quanh phá hủy thành gạch vỡ gỗ vụn rồi mới dừng lại, thanh thế lớn tới kinh người.

Triệu Kính Tùng thân là Linh Đế cường giả, bình thường cầm Bảo Khí chặt lên người còn chưa chắc đã xuất hiện một vết hằn, vậy mà một pha vừa rồi, chỉ là mấy bức tường gạch hơi chút cứng rắn mà hắn đã có cảm giác như xương cốt trong người như muốn vỡ tan, khắp nơi đều cảm thấy đau đớn.

Hắn lảo đảo bò dậy từ trên cái rãnh trên mặt đất, chỉ để hoảng hồn phát hiện ra rằng tầm nhìn của mình vẫn một màu tối đen như mực, xúc giác rõ ràng có thể cảm nhận được sự vật xung quanh nhưng thần thức cùng với thị giác đều giống như tê liệt, hoàn toàn không thể cảm thấy thứ gì.

Cơ mà hắn không kịp nghĩ ngợi nhiều, bởi vì trên đầu hắn liền bị một bàn tay nắm lấy, sau đó trực tiếp đem mặt hắn nện xuống đất mà ma sát, cát sỏi đá vụn chui vào trong miệng bốc ra một chút mùi vị kỳ quái, lực đạo mạnh đến nỗi hắn có thể cảm nhận thấy hình như có mấy mảnh răng trong mồm vỡ thành toái phiến.

Thanh thế to lớn khiến cường giả Triệu gia trong hoàng cung bị đánh động, ngay lập tức liền có mấy chục đạo quang mang xông lên trời sau đó phi tới chỗ này, một đám đại lão cao tầng của Triệu gia vừa mới tới nơi liền trợn mắt há mồm, trông thấy thái thượng hoàng Triệu Kính Tùng đang bị vị cung phụng thần bí kia coi thành bao cát luyện tay, không ngừng dẫm đạp không chút thương tiếc, một thân tu vi Nhất Tọa Linh Đế giống như biến mất, căn bản không hề có lực phản kháng.

Một vài người không nhịn được muốn xông tới ngăn cản, chỉ là bị đồng bạn bên cạnh cản lại, một bên chính là thái thượng hoàng, địa vị siêu nhiên trong gia tộc, đến cả một vài vị thái thượng trưởng lão cũng không dám không nể mặt mũi, một bên là vị cung phụng thực lực kinh khủng khiến lão tổ tông cũng phải kiêng kỵ mà đặc biệt dặn dò không được chọc giận đối phương, thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, xông tới lúc này không khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ a.

Hơn nữa người tinh mắt ở đây đều nhìn ra được, Triệu Kính Tùng bị đánh có phần thê thảm, nhưng mà chỉ đơn thuần là một chút đau đớn thể xác, Nguyệt cung phụng cũng không có ra đòn sát thủ, chiêu thức giống như là giáo huấn nhiều hơn, về cơ bản cũng sẽ không xảy ra chuyện chết người, tối đa liền chỉ có Triệu Kính Tùng bị dày vò một trận mà thôi, không nên chuyện bé xé ra to.

Triệu Thanh Thanh lúc này cũng đã đuổi tới nơi, trông thấy ngoại công của mình đang bị Nguyệt tiền bối tay đấm chân đạp, miệng kêu gào vô cùng thê thảm mà không khỏi có chút ngẩn ngơ, trên mặt treo đầy dấu hỏi chấm, chuyện này là như thế nào, sao tự nhiên tiền bối lại giống như là nổi điên mà ra tay đánh gia gia? Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi mình bị mắng nên ngài ấy mới phản ứng dữ dội như vậy?

Nghĩ đến đây Triệu Thanh Thanh không khỏi có chút ngượng ngùng, tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn như nai con, hồn nhiên quên mất việc gia gia của mình đang bị giày vò kêu gào thảm thiết ở một bên.

Trông thấy trận chiến, nói đúng hơn là một trận đơn phương hành hạ vẫn chưa có dấu hiệu đến hồi kết, một vị thái thượng trưởng lão cùng mạch với Triệu Kính Tùng có chút không nhịn được, bèn cắn răng bay tới gần, miệng nói

“Nguyệt cung phụng, xin hãy dừn......”

“Cút!!!”

Vị thái thượng trưởng lão này chỉ thấy hai mắt tối sầm, một đôi nhãn đồng màu tím giống như muốn xuyên thủng linh hồn nhìn chằm chằm vào lão, khí thế rét lạnh đến mức tột cùng phô thiên cái địa ập tới khiến lông măng trên người lão dựng đứng hết cả lên, lão có thể thề rằng kể từ khi đột phá Linh Đế chi cảnh đến giờ đã mấy trăm năm trôi qua, chưa bao giờ lão có cảm giác gần với tử vong đến như vậy, rõ ràng bản thân có tu vi Tam Tọa Linh Đế, vậy mà đến một cái liếc mắt của đối phương cũng không chịu được mà bại lui, thực lực của người này có bao nhiêu đáng sợ a.

-------------------------

Không biết bao lâu đã trôi qua, Tử Phong lúc này đang nhàn nhã ngồi uống trà trong thư phòng điềm nhiên như không, chỉ là ở đối diện hắn, Triệu Kính Tùng giống như bé ngoan ngồi co rúc một chỗ, mặt mũi sưng vù lên như cái đầu heo, hai con mắt tím bầm híp lại thành sợi chỉ, quần áo trên người rách nát như ăn mày, có thể nhìn thấy được rất nhiều vết thương chồng chất ẩn sau lớp vải rách đó.

Thực tế thì tuy rằng vừa rồi Tử Phong ra tay không nhẹ, nhưng hắn không hề vận dụng toàn lực, thương thế của Triệu Kính Tùng chỉ đơn thuần là một chút ngoại thương, trông có vẻ thê thảm nhưng không phải là chuyện gì lớn, lấy thực lực cấp Linh Đế của hắn, chỉ cần vài hơi thở là có thể khôi phục lại như ban đầu.

Chỉ là ban nãy khi hắn bị Tử Phong xách cổ như xách một con gà rù lôi về đây, vốn muốn điều động linh lực đi chữa trị ngoại thương, lại bị đối phương bắn tới một ánh mắt giết người, hắn không thể làm gì khác ngoại trừ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, tránh cho vị đại lão trước mặt lại ngứa tay.

Nghĩ lại Triệu Kính Tùng không khỏi rùng mình, thân là một võ si, hắn về cơ bản chính là thân kinh bách chiến, bị thua cuộc trước người có cảnh giới cao hơn cũng không chỉ là một lần, thậm chí còn bị trọng thương nặng gấp mấy chục lần như thế này, nhưng mà hắn chưa từng đánh một trận nào biệt khuất như vừa rồi a.

Tri giác bị phong bế, linh lực bị đánh tản, cơ thịt toàn thân bị lực lượng thần bí giam cầm, đừng nói là câu thông thiên địa chi kiều, vận dụng pháp tắc chi lực, đến cả nhấc tay lên hắn cũng không làm được, chỉ có thể biến thành bao cát cho đối phương luyện quyền.

Lúc trước Triệu Kính Tùng vẫn còn khá tự tin vào bản thân, hắn cho rằng vị Nguyệt cung phụng này tu vi chắc chắn không yếu, nhưng cũng không khoa trương như trong lời đồn, bản thân đánh không lại thì chắc cũng có thể tự bảo vệ mình một chút, chỉ là hiện tại hắn đã biết, bản thân đã nhầm, nhầm to là đằng khác.

Chí Tôn Bán Thần Cảnh có thể toàn diện nghiền ép Linh Đế võ giả, nhưng nghiền ép chiến lực là một chuyện, còn hoàn toàn vô hiệu hóa tất cả thủ đoạn của đối phương lại là chuyện khác.

Dù đối mặt với Chí Tôn cường giả, kể cả một Nhất Tọa Linh Đế như Triệu Kính Tùng cũng có thể tung ra chiêu thức cùng thủ đoạn của bản thân, tuy không có tác dụng nhưng ít nhất hắn cũng có thể tung chiêu.

Chỉ là vừa rồi khi đối mặt với Tử Phong, đừng nói là tung chiêu, có thể nhấc được cái tay lên đã là rất khá rồi, đối phương chính là phong tỏa toàn diện đối với chính mình, ngoại trừ một thân nhục thể cấp bậc Linh Đế ra, hắn còn không bằng một đê giai võ giả a, tình cảnh như vậy thực sự là vô cùng biệt khuất, đồng thời cũng lưu lại một bóng ma trong lòng hắn.

Dù không muốn nhưng Triệu Kính Tùng phải thừa nhận, hắn đã đánh giá quá thấp vị cung phụng thần bí này, người ta đến cả nửa chiêu nhất thức cũng không cần thi triển đã trực tiếp treo mình lên đánh thành đầu heo đến cả mẹ hắn cũng không nhận ra.

Không có lửa thì sao có khói, lão tổ tông Long Trường Sinh bày ra vẻ kiêng kỵ với vị cung phụng này cũng không phải là không có lí do, Triệu Kính Tùng không phải người ngu, chỉ là có chút tính toán sai lầm, thực lực của đối phương sâu không thể lường được, có lẽ ngoại trừ lão tổ tông ra, toàn bộ Triệu gia cũng không có một ai có thể chọc đến người này, xem ra một nước cờ này của hắn đã đi nhầm rồi.

Triệu Thanh Thanh nhìn gia gia của mình mất hết cả vẻ cao cao tại thượng, rúm ró bất an ngồi ở một chỗ mà không khỏi nén cười, nếu không phải cân nhắc đến mặt mũi của Triệu Kính Tùng, sợ gia gia thẹn quá hóa giận, chắc chắn nàng đã phá lên cười một tràng rồi.

Cơ mà nàng nén cười cũng đến khổ sở, khuôn mặt tinh xảo vặn vẹo hơi đỏ lên, chỉ là ánh mắt liếc nhìn Nguyệt tiền bối không khỏi có chút mềm mại cùng cảm kích.

Thực tế nàng đối với gia gia của mình cũng có chút bất mãn nho nhỏ, cứng rắn đưa nàng lên vương vị thì cũng thôi đi, Triệu Thanh Thanh đối với ngai vàng cũng không kháng cự, nhưng truyền ngôi cho nàng xong liền trực tiếp chơi trò mất tích, đến cả nửa phần trợ giúp cũng không có, ném cho nàng một cục diện rối rắm tứ bề thọ địch chẳng thèm đoái hoài, nói nàng không khó chịu mới là gặp quỷ.

Cũng may là thủ đoạn của nàng cũng không tệ, vận khí lại tốt, có thể ở trong tuyệt cảnh tìm thấy được Nguyệt tiền bối, âu cũng là phúc trong họa đi, bằng không thì tình cảnh hiện tại của nàng không thể tốt hơn được là bao nhiêu.

Triệu Thanh Thanh không biết rõ trong lòng Tử Phong nghĩ gì, nhưng nàng không nhịn được mà mặc định cho rằng vừa rồi tiền bối ra tay chính là lấy lại công đạo cho mình, càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy trong lòng ấm áp, thầm nhủ bản thân có thể nhận được sự ưu ái từ tiền bối chính là sự việc vô cùng may mắn, là chuyện tốt hiếm thấy trong suốt từng đấy năm tháng cuộc đời mình.

Tử Phong không phải xung động nhất thời muốn ra tay, hắn cũng đã trải qua tính toán kỹ lưỡng rồi mới quyết định động thủ.

Thứ nhất đó là hắn nhìn đối phương rất ngứa mắt, cái thủ đoạn hạ mã uy mà Triệu Kính Tùng sử dụng khiến Tử Phong cảm thấy bất mãn, nhưng nếu chỉ như vậy thì hắn đã có thể nhịn xuống, không đến lúc thì hắn không có ý định muốn lật mặt với Triệu gia.

Nhưng Tử Phong cũng nghĩ lại, địa vị của Triệu Kính Tùng ở trong Triệu gia là vô cùng cao, tuy rằng hiện tại hắn đã thối lui về sau màn, nhưng lời nói của hắn so với Triệu Thanh Thanh vẫn có sức ảnh hưởng cao hơn, nếu Tử Phong có thể thu phục Triệu Kính Tùng, quãng thời gian tiếp theo của hắn sẽ trôi qua yên ổn hơn rất nhiều.

Thứ hai đó là hắn muốn nhân dịp Long Trường Sinh không có mặt tại đây, vô tình cố ý khiêu khích Triệu gia một chút.

Không phải hắn ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện, mà hắn đây là muốn điều tra thực lực ẩn giấu chân chính của Triệu gia, liệu rằng ở gia tộc này có còn nhân vật nào đủ sức tạo thành uy hiếp đối với hắn ngoại trừ con rắn mối Long Trường Sinh kia hay không, vậy nên Triệu Kính Tùng rất không may trở thành quân cờ lợi dụng của hắn.

Sự thật chứng minh, Tử Phong làm vậy là rất có hiệu quả, thời khắc hắn trực tiếp động thủ, ngoại trừ những nhân vật xuất hiện ban nãy ra, hắn có thể cảm nhận được mấy luồng khí tức cực kỳ cường đại ẩn sâu trong Triệu gia đang nhắm tới mình, yếu thì cỡ Lục Tọa Linh Đế, mạnh nhất chính là một đạo khí tức tầm Bát Tọa Linh Đế.

Tử Phong âm thầm gật đầu, Triệu gia không có Long Trường Sinh cũng không phải đèn cạn dầu, Bát Tọa Linh Đế rất mạnh, hơn nữa khí tức của người này thâm trầm như biển sâu, rất có thể đã đặt nửa bước vào Cửu Tọa Linh Đế, tu vi như vậy chính là đỉnh cấp ở dưới Chí Tôn, không thể coi thường.

Cơ mà Tử Phong sau đó cũng thở phào, chỉ là nửa bước Cửu Tọa Linh Đế mà thôi, với thực lực hiện tại của hắn không dám nói là có thể thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không thể không chống lại, vẫn có dư lực chạy trốn, có thể nói rằng Triệu gia hiện tại hắn không sợ, nhưng cũng không nhất thiết phải cứng đối cứng.

Còn một lí do nữa khiến Tử Phong làm vậy đó là từ trước tới nay hắn có phần im hơi lặng tiếng ở trong Triệu gia, tuy rằng bởi vì con rắn mối Long Trường Sinh hiểu lầm hắn là cường giả tuyệt thế khiến trên dưới Triệu gia vô cùng kiêng dè hắn, nhưng nếu quá mức yên lặng cũng không phải là chuyện hay, thực lực của hắn chưa được kiểm chứng, chỉ thông qua lời nói của Long Trường Sinh thì khó tránh khỏi sẽ có người nhạy cảm xuất hiện nghi ngờ.

Hiện tại thì tốt rồi, Triệu Kính Tùng bị đánh tới mức không thể hoàn thủ, tuy chỉ là một Nhất Tọa Linh Đế nhưng với thủ pháp vừa rồi của Tử Phong cũng đủ để tạo thành giả tượng trong mắt cao tầng Triệu gia, bọn họ dù có nghi ngờ cũng sẽ nhanh chóng bị gạt đi.

Không phải là Tử Phong có thể so sánh với Chí Tôn cường giả, nhưng thủ đoạn khống chế người khác của hắn vốn nằm ngoài quy luật thường thức, sẽ không ai có thể nhận ra được rằng vừa rồi Triệu Kính Tùng vốn chẳng bị áp chế chút gì cả, mà chính bản thân hắn lâm vào trong ảo mộng, tự mình cho rằng bản thân không thể điều động linh lực hay pháp tắc.

Để có thể tạo thành hiệu quả như vậy, Tử Phong đã phải kết hợp Mộng Yểm Lĩnh Vực với Hư Không Vô Lượng tiến hành trùng kích tâm thần Triệu Kính Tùng, lại phải dùng đến Sâm La Vạn Tượng che giấu đi một chút dị tượng, ba năng lực thuộc hàng át chủ bài cùng ra, không tin Triệu Kính Tùng không lọt hố.

“Ta chắc rằng không cần nhắc nhở thái độ của ngươi nữa chứ?” Tử Phong lạnh nhạt nói.

“Tiền bối bớt giận, là ta đã quá lỗ mãng, xin được bồi tội với tiền bối!” Triệu Kính Tùng vội vàng hành lễ, hắn là người co được duỗi được, đối với cường giả có thể đè mình xuống đất ma sát, hắn trong lòng liền có tôn kính chi ý, bồi tội thì thế nào, cũng không có mất mặt a.

“Người cần ngươi bồi tội không phải ta, mà là bệ hạ! Cảm phiền ngươi nhớ kỹ thân phận của mình bây giờ, ngươi đã không còn là hoàng đế của Thiên Hành đế quốc nữa, nàng mới là, ngươi cần phải cho nàng đủ sự tôn trọng, đừng nói rằng thân ở trên ngai vàng hơn trăm năm như ngươi, cần phải để một ngoại nhân như ta dạy bảo mấy thứ lông gà vỏ tỏi như thế này chứ?” Tử Phong không chút cảm xúc nói, cơ mà ai cũng có thể nghe được hắn có ý tứ giữ gìn đối với Triệu Thanh Thanh.

“Phải phải, tiền bối nói có đạo lí.” Triệu Kính Tùng gật đầu như giã tỏi, tốt a, nắm tay ai lớn người đó liền đúng, hắn nhận sai còn không được à.

Đúng lúc này, từ bên ngoài cánh cửa ra vào bị thổi bay ban nãy, một cái đầu thò ra nhìn ngó bên trong một hồi, trông thấy ánh mắt nghiêm khắc của Tử Phong liền hơi rụt cổ lại, sau đó đánh bạo bước vào bên trong.

“Chư vị buổi sáng tốt lành a.” Nạp Lan Yên Nhiên tùy tiện hành lễ, thái độ dửng dưng không mặn không nhạt, trong tâm lí của nàng, đối phương có thân phận như thế nào cũng không quan trọng, dù sao có sư phụ lão nhân gia ở đây, nàng chỉ cần không biểu hiện ra quá mức vô lễ làm mất mặt sư phụ liền được, không có gì phải sợ cả.

Nói như vậy nhưng nàng vẫn không quên quay sang Tử Phong cung kính hành lễ, phân biệt đối xử vô cùng rõ ràng.

Triệu Kính Tùng trông thấy một tiểu cô nương còn chưa tới Thánh cấp tùy tiện coi nhẹ mình như vậy, trong lòng có chút bất mãn, chỉ là ngay sau đó trông thấy nàng gọi Tử Phong một tiếng sư phụ, hắn liền đảo tròng mắt một cái, hình như ta vừa bị mất trí nhớ, không nhớ ra nổi chuyện cách đây chưa tới một phút a.

“Yên Nhiên, con tìm ta có chuyện?” Đối với Nạp Lan Yên Nhiên, Tử Phong cũng không thể tỏ ra hung ác, hắn nhẹ nhàng hỏi nàng.

“Sư phụ, con nghe nói sắp có mộ táng của Chí Tôn cường giả mở ra đúng không?” Nạp Lan Yên Nhiên chớp chớp mắt nói.

“Đúng là có chuyện này, nhưng mà như vậy thì làm sao?” Tử Phong gật đầu.

“Sư phụ.......chuyện lớn như vậy sao ngài lại không nói cho ta biết?!” Nạp Lan Yên Nhiên xụ mặt.

“Nói cho con biết để làm gì?” Tử Phong thừa biết trong lòng nàng đánh chủ ý gì, nhưng hắn vẫn cố tình hỏi ngược lại.

“Thì ta muốn tiến vào trong đó tìm kiếm cơ duyên a.”

“Không thể, ta vốn không có ý định cho con tiến vào đó, an tâm ở nhà tu luyện đi!” Tử Phong trực tiếp từ chối.

“Sư phụ à ~~ cho ta tiến vào đi, ta có thể gọi biểu ca đi cùng cũng được mà, ngài không yên tâm về ta nhưng với biểu ca thì ngài chắc sẽ an lòng chứ, ta đảm bảo mình sẽ không náo ra rắc rối a.” Nạp Lan Yên Nhiên trực tiếp ôm lấy cánh tay của Tử Phong làm nũng, giọng nói mềm nhũn ngọt ngào như muốn chảy nước.

Tử Phong nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Yên Nhiên không nói gì, gương mặt lạnh lẽo như khối băng vạn năm không chút cảm xúc, nhìn đến mức nàng cảm thấy tâm thần bất an, ngượng ngùng muốn thối lui, chỉ là nàng vẫn quật cường ôm lấy tay hắn, một bộ dáng sư phụ không đáp ứng ta liền không buông tay.

“Triệu Kính Tùng!” Tử Phong đột nhiên cất tiếng gọi.

“Tiền bối có gì phân phó?” Triệu Kính Tùng vội vàng ứng tiếng.

“Ta không muốn bốn danh ngạch, ta muốn sáu cái!!” Tử Phong dùng một ánh mắc sắc lẹm nhìn đối phương, trong giọng nói mang theo hàm ý không cho cự tuyệt.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play