Tử Phong mấy hôm nay hễ nhìn thấy bóng dáng Hồ Tâm Nguyệt liền giống như gặp quỷ mà trực tiếp vắt chân lên cổ chạy, hiện tại nói hắn sợ ai nhất thì chính là nàng chứ không còn ai khác nữa.

Cũng không thể trách hắn được, kể từ cái đêm kì quặc đó, Hồ Tâm Nguyệt giống như biến thành một con người khác, hoàn toàn không thể thấy được một chút lạnh lùng cao ngạo của nàng, thay vào đó nàng giống như biến thành một vị tỷ tỷ ôn nhu mềm mại, hiền hòa đến cực điểm, hơn nữa lại vô cùng quan tâm đến hắn.

Buổi sáng Hồ Tâm Nguyệt đích thân gọi hắn dậy, chuẩn bị bữa sáng cho hắn, không nói một lời nào mà ngồi xuống bên cạnh nhìn Tử Phong ăn hết một cách dịu dàng rồi mới dọn đi.

Buổi trưa hắn muốn uống trà, còn chưa đứng dậy thì đã thấy nàng bưng trà mang tới, vị đạo hay độ đậm nhạt và cả nhiệt độ đều thập phần hợp khẩu vị của hắn.

Buổi chiều rồi đến buổi tối cũng tương tự, Hồ Tâm Nguyệt giống như mặt trăng quay xung quanh trái đất, liên tục hiện hữu xung quanh hắn, chăm sóc cho hắn đến từng chút một, nói quá đáng một chút thì Tử Phong cảm thấy mình như một đứa con trai đang được mẫu thân chăm sóc vậy, mặc dù hắn chưa từng được hưởng thụ cảm giác này.

Vốn đã quen với việc Hồ Tâm Nguyệt nhìn mình không vừa mắt, tuy về sau thái độ có chút tốt hơn nhưng vẫn giữ nguyên bộ dáng cao lãnh “người sống chớ gần”, Tử Phong sao có thể chịu nổi một Hồ Tâm Nguyệt ôn nhu dịu dàng không ngừng chăm sóc mình như thế này được, thà nàng cầm dao chọc hắn mấy cái khéo Tử Phong còn thấy dễ chấp nhận hơn.

Tử Phong tự nhận bản thân không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ, giờ thì hắn có thêm một nỗi sợ khác mang tên Hồ Tâm Nguyệt, chỉ cần thấy bóng dáng của nàng hơi hiện lên một cái là hắn liền trực tiếp kích hoạt Ngụy Trang, coi như bản thân mình không tồn tại.

Hắn cũng cảm thấy kỳ quặc, không hiểu Hồ Tâm Nguyệt tại sao lại đột nhiên trở thành như vậy, nếu không phải hắn sở hữu một cặp nhãn đồng trâu bò như là Tà Vương Chân Nhãn, khéo hắn còn tưởng nàng đã bị đại năng nào đó đoạt xá.

Tuy nói là như vậy, nhưng hắn cũng không có quá mức tận lực tránh mặt Hồ Tâm Nguyệt, chỉ cần không phải là đơn độc gặp gỡ, nàng vẫn không có biểu hiện gì quá mức thân cận, chỉ là so với mọi khi thì ôn nhu hơn rất nhiều mà thôi.

Cuộc sống thanh nhàn của hắn vẫn cứ trôi qua từng ngày một, cơ mà cũng chỉ được một thời gian ngắn mà thôi, bởi vì trong lúc nhàn hạ như thế này, hắn mới có thì giờ để chỉnh đốn lại bản thân, cũng như an bài người xung quanh, dù sao hắn cũng không phải là một thân một mình độc lai độc vãng, nữ nhân của mình coi như xong, Tử Phong lúc này mới nghĩ tới hai tên đồ đệ tiện nghi của mình.

Mục đích ban đầu của Tử Phong khi thu nhận Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên chẳng qua là bởi vì ngẫu hứng trông thấy hai “khí vận chi tử” ở ngay trước mặt, hơn nữa cả hai không hề có quan hệ gì với hắn, lại đang trong thời kỳ phát triển ban đầu.

Vốn dĩ hắn muốn lợi dụng khí vận của hai người để thu lợi, nhưng bởi vì đã quá quen thuộc với cái sáo lộ của mấy loại khí vận chi tử này, hắn buộc phải đảm bảo cả hai phải trung thành tuyệt đối với mình.

Tử Phong không quá giỏi giang trong chuyện tình cảm, nhưng hắn hiểu rất rõ nhân tính, đối phó với tiểu nữ tử như Nạp Lan Yên Nhiên thực tế rất dễ dàng, dù sao hắn cũng biết rằng bản thân có lực hấp dẫn rất lớn đối với khác phái, chỉ cần thi triển chút thủ đoạn là có thể khiến cho Nạp Lan Yên Nhiên quay mòng mòng như con dế.

Cơ mà với dạng khí vận chi tử siêu thuần túy như Trần Duệ, trừ khi là có công ơn tái tạo, bằng không thì rất khó để có thể thu phục đối phương, chưa kể Trần Duệ lại cũng là xuyên việt giả, loại người như thế này khó mà nói trước được điều gì.

Đó là lí do mà Tử Phong phải hành động như vậy trong quá khứ, công pháp, đan dược cực phẩm, pháp khí cao cấp, trả thù hộ đệ tử, thậm chí đến cả việc truyền công hắn cũng làm, tất cả chỉ để Trần Duệ mang ơn Tử Phong, một ơn huệ khó có thể trả nổi trong trường hợp bình thường.

Kết quả cũng không khiến Tử Phong thất vọng, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không hổ là khí vận chi tử dạng chính phái, một ngày làm thầy cả đời làm cha, đối với hắn vẫn luôn giữ lòng trung thành và tôn kính tuyệt đối.

Cơ mà nghĩ lại thì không hẳn là Tử Phong đang lợi dụng cả hai, mà chính là khí vận của cả hai đã khiến Tử Phong trở thành sư phụ của bọn hắn, không phải kể từ khi bái hắn làm sư phụ, cả hai đều nhận được chỗ tốt không thể tưởng tượng nổi đó sao? Chuyện này thì Tử Phong không dám khẳng định rốt cuộc ai mới là người được lợi, nhưng ít nhất biểu hiện của cả hai cũng đủ để khiến hắn công nhận, quyết định đưa Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên gia nhập đại gia đình của mình.

Vốn dĩ Trần Duệ là “nam nhân vật chính”, nhưng ngoại trừ khí vận của hắn tốt hơn người thường và tư chất thượng thừa ra, hắn không có nhiều “ngón tay vàng” giống như những người khác, ít nhất mấy vị xuyên việt giả thân mang khí vận mà Tử Phong từng gặp ở thế giới này, trên người không có tàn hồn lão nhân gia thì cũng có hệ thống phụ thể, Trần Duệ so sánh ra thì có chút tầm thường.

Nhưng rồi khi gặp lại Trần Duệ, Tử Phong mới hiểu rằng không phải Trần Duệ không có “ngón tay vàng” phụ trợ, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Trần Duệ bị Tử Phong gọi riêng đến thư phòng gặp mặt, hắn có phần bán tín bán nghi, bình thường hắn vẫn luôn cùng với biểu muội Nạp Lan Yên Nhiên tới bái phỏng sư phụ, hiện tại sư phụ lại chỉ cho gọi có một mình hắn, có chút khó hiểu.

Trên thực tế Trần Duệ không nghĩ rằng Tử Phong có ý đồ xấu gì với mình, bất kể là lúc trước hay hiện tại, bởi vì đừng nhìn hắn dùng bảy năm từ Vương cấp cửu phẩm đột phá lên Tôn cấp bát phẩm cực kỳ ngưu bức trâu bò, thuộc hàng kỷ lục trong Lăng Hư Cung, chính là thiên tài trong thiên tài, từng đấy tu vi đứng trước mặt sư phụ hắn cũng chỉ như là con kiến, thổi một hơi cũng đủ khiến hắn xuyên việt thêm lần nữa.

Hơn nữa Trần Duệ cũng biết được sở dĩ mình có thể đột phá nhanh đến như vậy không phải chỉ dựa vào mỗi thiên phú của bản thân là đủ, xác thực thiên phú của hắn rất tốt, ngộ tính phi phàm, Ngũ Hành Thiên Thể tu luyện cực nhanh, nhưng hắn đã tốn rất nhiều thời gian lăn lộn ở một cái tông môn bất nhập lưu là Minh Đạo Tông, đã qua cái thời điểm lí tưởng nhất để đánh vững căn cơ của bản thân, nếu không phải nhờ sư phụ hắn một lần nữa xây dựng lại trụ cột cho hắn, Trần Duệ khó mà có thể đột phá Tôn cấp bát phẩm năm 24 tuổi được.

“Đệ tử tham kiến sư phụ!” Trần Duệ bước vào trong thư phòng của Tử Phong, theo thói quen đóng cửa phòng lại sau đó cung kính thi lễ.

Tử Phong nhàn nhã ngồi trên ghế, một cánh tay chống cằm, hai mắt hơi híp lại nhìn Trần Duệ, trên mặt xuất hiện biểu hiện có chút hứng thú, miệng nói

“Không cần đa lễ, ngươi là đệ tử của ta, không phải là người xa lạ, lễ nghi gì đó nếu không quan trọng thì bỏ qua đi.”

“Đệ tử đã biết, nhưng thứ lỗi cho đệ tử không thể nghe theo lời của sư phụ.

Một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu không có sư phụ thì cũng không có Trần Duệ ngày nay, sư phụ đối với đồ nhi chính là tái sinh phụ mẫu, đồ nhi không dám thất lễ.” Trần Duệ vẫn giữ nguyên thái độ cung kính, lời nói không cao ngạo cũng không siểm nịnh, tất cả đều đúng theo lễ độ.

Trần Duệ không còn là một mao đầu tiểu tử không biết gì như ngày xưa, thế giới này cũng không phải là thế giới văn minh hiện đại như ở kiếp trước, nơi này văn hóa có phần giống như thời phong kiến phương đông ở kiếp trước của hắn, tôn sư trọng đạo là điều cơ bản mà ai cũng nên tuân thủ theo, hơn nữa xác thực trong lòng Trần Duệ cũng vô cùng tôn kính vị sư phụ này, về tình về lí hắn đều không thể thất lễ với Tử Phong được.

Tử Phong cũng không quan trọng mấy cái này, miễn Trần Duệ không phải bạch nhãn lang phản bội hắn là được, còn Trần Duệ muốn làm gì thì làm, Tử Phong chưa từng muốn kiểm soát đồ đệ của mình quá mức.

“Trần Duệ, ngươi có biết ta gọi ngươi đến ngày hôm nay là vì sao không?”

“Thưa sư phụ, đệ tử không biết, xin sư phụ chỉ giáo!” Trần Duệ đứng thẳng, nghiêm túc nói.

“Chắc hẳn ngươi cũng biết ta là con người như thế nào, đúng hơn mà nói thì ta còn chẳng phải là con người, ta chính là Thiên Ma, là kẻ địch chung của đại lục, ngươi cảm thấy chuyện này như thế nào?” Tử Phong không đầu không đuôi hỏi một câu.

Trần Duệ kể từ khi gặp lại Tử Phong liền biết rằng ngày này chắc chắn sẽ đến, vốn dĩ hắn đã có chuẩn bị tâm lí từ trước, nghe vậy liền trả lời ngay lập tức

“Thưa sư phụ, đệ tử lịch duyệt không đủ, không dám nói mình hiểu được nhân tình thế thái, nhưng đệ tử làm người cũng có ranh giới của chính mình, sư phụ đối với đệ tử ân trọng như núi, bất kể sư phụ có là con người hay không, là kẻ ác hay người tốt, đệ tử chỉ cần biết ngài chính là sư phụ của Trần Duệ này, và Trần Duệ là đệ tử của ngài, đệ tử tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với ngài, điều đó mãi mãi không thay đổi!” Trần Duệ trực tiếp quỳ một chân xuống, vô cùng thành kính mà nói một tràng dài, lời lẽ thấm thía, tràn đầy sự tôn kính cùng với ý chí kiên định, tựa như đang nói ra một lời thề vậy.

Khóe miệng Tử Phong hơi giật giật, hắn cảm giác như cái lời thoại này có chút quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi, cơ mà trong lúc nhất thời hắn cũng không nhớ ra được, chỉ là bỏ qua chuyện đó sang một bên, nghe Trần Duệ nói như vậy, Tử Phong cũng cảm thấy thập phần thoải mái, quả nhiên là xuyên việt giả, đến cả bản lĩnh vỗ mông ngựa cũng lợi hại.

Có điều Tử Phong không gọi Trần Duệ tới đây để thử lòng trung thành của đồ đệ mình, hắn có việc quan trọng khác.

“Lời xuông thì ai cũng nói được, nhưng có chân chính làm được hay không thì lại là chuyện khác a.” Tử Phong nghiền ngẫm nói.

“Sư tôn chứng giám, lời nói của đệ tử hoàn toàn chính là sự thật, nếu có chút giả dối thì xin trời giáng lôi đình, đem đệ tử đánh hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh....” Trần Duệ còn chưa nói xong, đã thấy Tử Phong ngắt lời.

“Vậy ngươi thử giải thích cái giới chỉ ở bên tay trái ngươi đang đeo đi, là chiếc giới chỉ ở trên ngón trỏ của ngươi ấy.”

Trần Duệ ngẩng đầu lên, trông thấy Tử Phong đang cười giống như không cười, dùng một ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn hắn đang đeo ở trên ngón trỏ tay trái, nội tâm không khỏi rùng mình một cái, mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt cả lưng áo.

Thực ra Trần Duệ có một bí mật mà hắn không hề nói với ai cả, vào khoảng 3 năm trước, trong một lần rời khỏi tông môn lịch lãm rèn luyện, hắn bất ngờ tao ngộ yêu thú cường đại truy sát, tình cờ lạc vào trong một cái động phủ cổ xưa.

Động phủ này được trận pháp cao minh che lấp, bình thường khó ai có thể phát hiện ra, không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà Trần Duệ lại may mắn tiến nhập vào.

Ở trong động phủ hắn không tìm được bảo vật gì quá tốt, ngoại trừ một vài kiện Địa giai Bảo Khí không tệ ra thì hắn cũng chỉ nhặt được một chiếc giới chỉ cũ kỹ trông thường thường không có gì lạ.

Nhưng không hiểu là có động lực nào đó thôi thúc, Trần Duệ lại một mực cảm thấy chiếc nhẫn gỉ sét đó có ẩn chứa huyền cơ, khi đeo lên liền dùng linh lực tiến vào thăm dò nhưng không có kết quả.

Chỉ là cảm giác kì lạ trong lòng của hắn càng ngày càng trở nên nồng đậm, cuối cùng sau khi thử hết mọi cách, hắn liền đem hồn lực của mình tiến nhập vào bên trong.

Chuyện kì lạ xảy ra, hồn lực của Trần Duệ tiến vào liền bị một lực lượng cường đại hút lấy như giao long hấp thủy, trong nháy mắt liền đem hồn lực của hắn gần như hút khô, nếu không phải hắn là xuyên việt giả, thần hồn mạnh mẽ hơn người bình thường vài lần thì chắc hẳn đã trực tiếp thân tử đạo tiêu ở trong cái động phủ này rồi.

Khi Trần Duệ gần như sắp muốn ngất xỉu, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn

“Tiểu tử, hiện tại chính là niên đại nào?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play