Trái ngược với dự đoán của Tử Phong, Lâm gia lúc này vẫn trời yên biển lặng, không hề có động tĩnh lạ thường nào, có thể là Lăng Hư Cung bị tập kích quá bất ngờ nên bên này cũng chưa kịp phản ứng, hoặc là bọn họ đã biết được sự tình xảy ra, hiện tại đang thương nghị đối sách, bất kể như thế nào, đối với Tử Phong cũng đều không có gì khác nhau.

Bề ngoài sơn cốc ngoại trừ có dấu hiệu đã trải qua nhân công sửa chữa, còn lại thì không có mấy khác biệt so với một sơn cốc tự nhiên hình thành, cơ mà đấy chỉ là dưới con mắt bình thường, Tử Phong có thể rõ ràng nhìn thấy một lớp màn chắn mỏng manh như có như không bao trọn lấy toàn bộ Lâm gia vào trong, chỉ cần xuất hiện sự xâm nhập trái phép liền sẽ đánh động đến lực lượng thủ vệ của Lâm gia, thậm chí lớp lá chắn này còn có thể đỡ được một số công kích đến từ bên ngoài, hiển nhiên đây chính là phòng hộ đại trận thường thấy.

Cơ mà đại trận phòng vệ của Lâm gia còn xa mới có thể so sánh với Lăng Hư Cung, Tử Phong có thể trực tiếp coi hộ sơn đại trận của Lăng Hư Cung như tờ giấy mỏng chạm nhẹ cái là thủng, cái thứ rác rưởi trước mặt hắn đến cả cái rắm cũng không bằng.

Tử Phong hít sâu một hơi, sau đó cái bóng dưới chân hắn đột nhiên thực thể hóa, biến thành một đám chất lỏng màu đen bám vào y phục trên người hắn, trong khoảnh khắc nhuộm đen bộ bạch y của hắn hoàn toàn.

Khí tức trên người hắn cũng biến đổi, một giây trước vẫn còn phiêu miểu hư vô, tuy vẫn tỏa ra áp lực nặng nề nhưng cũng chỉ đến thế, vậy mà hiện tại khí tức của hắn trở nên tàn độc bạo ngược đến cực điểm khiến người khác hít thở không thông, dường như không khí trong nháy mắt liền tràn ngập một mùi máu tanh nồng k1ch thích dây thần kinh của mỗi người.

“Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên, tới đây!!” Tử Phong cất tiếng gọi.

Hai người Trần Duệ nghe thấy thế liền vội vàng tiến tới trước mặt Tử Phong, không hiểu sao cả hai người lại cảm thấy sống lưng càng ngày càng trở nên lạnh lẽo khi tới gần sư phụ, dường như cả cơ thể lẫn linh hồn của mình đều đang gào thét trong tuyệt vọng phải tránh xa thân hình trước mắt, trực giác báo hiệu nguy hiểm cận kề không ngừng trở nên rõ ràng.

“Nhìn vào mắt ta!!”

Giọng nói của Tử Phong mang theo uy nghiêm không thể kháng cự khiến cả hai lập tức làm theo, chỉ là ngay khi tiếp xúc với ánh mắt của Tử Phong, con ngươi của cả hai liền giãn ra mất đi tiêu cự, gương mặt trở nên ngốc trệ giống như đã mất đi ý thức của mình.

“Được rồi, đứng qua một bên đi!” Tử Phong nhàn nhạt nói.

Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên dường như hóa thân thành hai đầu khôi lỗi, máy móc gật đầu sau đó ngoan ngoãn đứng lùi sang bên cạnh, hai mắt đến chớp một cái cũng không.

Trông thấy biểu hiện lạ thường của hai huynh muội, mọi người không khỏi giật mình, trong lòng minh bạch đây là một dạng năng lực giống như thôi miên của Tử Phong, chỉ là không rõ ràng tại sao hắn lại muốn làm như thế.

Tử Phong giống như là đoán được nghi hoặc trong lòng mỗi người, hắn không nhìn một ai cả, chỉ quay lưng đi tiến về phía Lâm gia, âm thanh trầm lắng nói

“Tràng cảnh tiếp theo.....không phù hợp với bọn chúng.”

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp

"Các nàng cũng nên biết đến....chân diện mục của ta...."

Mấy câu nói này muốn bao nhiêu ẩn ý thì có bấy nhiêu ẩn ý, hầu hết đều không có ai hiểu được, chỉ có thể nhìn bóng lưng đằng sau của hắn mà nhíu mày suy tư.

Duy nhất Nhạc Tư Kỳ đứng ở phía trước đối diện với Tử Phong, chính diện nhìn thấy nét mặt trở nên lạnh lẽo âm tàn giống như bão tuyết mùa đông của hắn, nàng ngay lập tức liền hiểu được ý nghĩa của mấy câu nói kia, không nhịn được mà phát run, khắp người nổi lên gai ốc.

Tử Phong chậm rãi bước tới, dừng lại trước ranh giới phòng hộ đại trận chỉ có vài chục mét, lúc này một vài thủ vệ canh giữ ở phía ngoài đã nhận ra kỳ lạ, ngày thường nơi này hoàn toàn không có khách nhân vãng lai, hiện tại đột nhiên có người xuất hiện bảo bọn hắn không ngạc nhiên mới lạ.

Nhưng mà ngay sau đó cả một đám liền tiến vào trạng thái báo động, tay nâng lên vũ khí, tâm tình khẩn trương nhìn về phía Tử Phong.

Không phải là mấy tên thủ vệ này cứ nhìn thấy người lạ liền sẽ tỏ ra thù địch, mà là do từ trên người Tử Phong, bọn hắn dường như trông thấy được sự tà ác ma quỷ đến cực hạn trên nhân gian tập hợp lại trên người lạ mặt này, để bất kỳ một ai trên đời này đều cảm thấy lạnh thấu tim gan, cả người xông lên từng trận ác hàn.

Không nên đánh giá một cuốn sách qua vẻ bề ngoài, chỉ là một người có chỉ số thông minh cao hơn một củ khoai đều minh bạch đạo lí này, cơ mà bọn hắn không thể không đối với Tử Phong mà đưa ra kết luận như trên a, bởi vì khí tức trên người hắn tỏa ra giống như đang nói rằng “lão tử tới đây chính là để gây phiền phức” vậy, không khẩn trương mới là gặp quỷ.

Tử Phong đảo mắt nhìn một đám thủ vệ chắn lấy lối vào sơn cốc trước mặt, nhãn thần giống như đang nhìn một đám xác chết, không đúng, xác chết ít nhất còn có giá trị, đem làm phân bón ruộng cũng được, ánh mắt này của hắn giống như đang nhìn một đống rác rưởi hoàn toàn không có ý nghĩa tồn tại trên đời.

Hắn đột nhiên giơ một cánh tay lên, sau đó nhẹ nhàng vung sang ngang một cái.

Những tên thủ vệ trông thấy Tử Phong đột nhiên cử động, áp lực vô hình đến từ tận sâu trong bản năng của chính mình dâng lên khiến ai nấy đều có cảm giác như trái tim của mình đã vọt lên tận cổ, kết quả chỉ thấy đối phương vung nhẹ cánh tay một cách hời hợt, đừng nói là sóng linh lực, đến cả một cơn gió thoảng cũng không xuất hiện.

Gần ba mươi tên thủ vệ lập tức liền buông lỏng, ánh mắt giống như nhìn một tên ngớ ngẩn mà ngó Tử Phong, chỉ là trong một khoảnh khắc đó, cả đám chợt thấy dưới hông tê rần, sau đó tầm nhìn đột nhiên nghiêng ngả.

Gần ba mươi người, toàn bộ đều giống như bị một thanh liêm đao khổng lồ sắc bén chém ngang lưng, phần thân trên rơi xuống đất, chỉ để lại nửa th@n dưới vẫn đang đứng vững, ruột gan nội tạng rơi vãi đầy đất, máu tươi hóa thành từng đạo tia nước bắn lên không trung tạo thành một cơn mưa màu đỏ tươi.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, mặt đất bỗng nhiên chấn động, từng tiếng ầm ầm vang lên khắp không gian, sau đó mấy ngọn núi sừng sững bao xung quanh sơn cốc giống như dao nóng cắt vào bơ, phần đỉnh theo một đường cắt chéo dần dần trượt xuống, hàng triệu tấn đất đá chuyển động cùng lúc tạo thành một tràng cảnh kinh thế hãi tục giống như tận thế hàng lâm.

Trong tầm nhìn của Tử Phong, phòng hộ đại trận của Lâm gia cũng bị cắt thành hai nửa, đồng thời quá nửa kiến trúc từ ngoài vào trong của Lâm gia cũng bị một cái vung tay mang theo không gian pháp tắc của hắn chặt đứt, theo đó cũng chính là vô số bóng người một phân thành hai, đến chết cũng không biết là mình tại sao mà chết.

Động tĩnh lớn như thế này không lí gì một đám cường giả của Lâm gia không biết, chỉ thấy từng đạo linh lực chấn động không gian xuất hiện, sau đó mấy chục, mấy trăm, cuối cùng là hàng ngàn thân ảnh từ sâu bên trong sơn cốc phá không phóng ra ngoài, linh áp tập thể hóa thành thực chất quấy động linh khí thiên địa thành từng vòng xoáy, thanh thế thập phần kinh nhân.

“Kẻ nào lớn mật dám tới giương oai trước Lâ.........” Một trung niên nhân cầm đầu đám người vừa xông ra ngoài đã há miệng gầm lên một tiếng, chỉ để giữa chừng đột nhiên ngậm miệng lại không nói ra được một tiếng nào nữa.

Đám Lâm gia tộc nhân đi theo trung niên nhân kia vốn đang nghi hoặc trước hành động của hắn ta, nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều mang theo một bộ mặt giống như gặp quỷ.

Chỉ thấy Tử Phong đứng đó, hắc y thâm trầm tựa như bóng đêm vĩnh cửu, khí tức thập phần tà ác, nhưng đó không phải là vấn đề, lão nhân khí tức yếu ớt như chỉ mành treo chuông đang nằm rạp dưới chân hắn ta mới là tiêu điểm.

Trung niên nhân kia vốn khí thế hung hăng, vừa mới nhìn thấy lão nhân kia chợt giống như quả bóng xì hơi, hắn chính là gia chủ hiện tại của Lâm gia, Lâm Hành Anh, sở dĩ đột nhiên ỉu xìu như vậy, chính là bởi vì hắn nhận ra lão nhân nửa chết nửa sống kia là ai, đúng hơn phải nói rằng, thân là tộc nhân của Lâm gia, sao có thể không nhận ra diện mạo lão tổ tông nhà mình được.

Chỉ là vị lão tổ tông cao cao tại thượng, mạnh mẽ tựa như thiên nhân của nhà mình hiện tại đến cả nửa điểm khí tức cũng thập phần mỏng manh, nằm rạp tại dưới chân nam nhân hắc y kia như con chó, đám người Lâm gia có thể không kinh hãi hay sao?

“Các hạ là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Lâm Hành Anh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận dò hỏi.

Tử Phong đột nhiên nở một nụ cười hòa nhã, chỉ là khí tức mà hắn tỏa ra hiện tại lại khiến nụ cười này vô cùng kh ủng bố, có thể khiến trẻ em đang khóc phải ngậm miệng câm nín, ở trong mắt đám người Lâm gia, nụ cười này giống như là ma quỷ đòi mạng, tất cả không hẹn mà cùng lùi về sau một bước, mặc dù đối phương không hề phóng xuất một chút uy áp nào.

“Ta là ai ư? Lão tổ tông các ngươi tróc nã ta suốt bảy năm nay, ngươi thử đoán xem ta là ai?” Tử Phong vuốt cằm hời hợt nói.

Lâm gia tuy rằng không ở cùng một chỗ với Lăng Hư Cung, nhưng nói Lâm gia và Lăng Hư Cung là một cũng chẳng sai, cao tầng Lăng Hư Cung có đến quá nửa là xuất thân từ Lâm gia, vậy nên nhất cử nhất động của tông môn đối với gia tộc mà nói thì rõ ràng như chính lòng bàn tay của mình.

Mấy ngàn cường giả Lâm gia, đại đa số chỉ có tu vi Tôn cấp, Vương cấp, chính là tinh anh của gia tộc cùng với một đám võ phu, chính thức cao tầng trưởng lão cũng chỉ có vỏn vẹn bốn mươi hai người, toàn bộ đều là Thánh cấp cường giả.

Những người khác nghe Tử Phong nói không lộ ra phản ứng đặc biệt nào, nhưng bốn mươi hai vị trưởng lão, tính thêm cả Lâm Hành Anh là người thứ bốn mươi ba nghe vào tai lại giống như là tiếng sấm nổ giữa trời quang, sắc mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh khủng.

“Không thể nào!! Ngươi không thể là hắn!! Hắn ta không có đủ thực lực để có thể đối mặt với lão tổ tông!!” Một tên trưởng lão đột nhiên thất thanh hét lên, dường như không tin vào mắt mình.

Lời nói của hắn giống như là cất lên tiếng lòng của tất cả bốn mươi ba vị cường giả Thánh Giai, bởi vì chỉ cần là người ngu nhìn vào tình hình trước mắt đều có thể kết luận rằng lão tổ tông bị đánh thành một đầu cẩu như thế này, thủ phạm không ai khác chính là nam tử hắc y này.

Chỉ là mặc dù sự thật bày ra trước mặt, nhưng không một ai dám tin tưởng rằng lão tổ tông nhà mình có thể thua trong tay một tên mao đầu tiểu tử cách đây bảy năm đến cả Thánh Tôn cũng không phải.

Bảy năm đối với người thường có lẽ rất dài, nhưng với cường giả Thánh Giai như bọn hắn, đại khái ăn một bữa cơm, chui vào phòng nhắm mắt đả tọa một cái rồi mở mắt ra liền đã trôi qua mấy năm, bảy năm chỉ là gấp đôi chỗ thời gian kia mà thôi, hoàn toàn không có chút cảm nhận nào.

Thánh Giai bế quan trăm năm chưa chắc đã đề thăng được một cái tiểu tiểu cảnh giới, vậy mà cái tên quái thai này chỉ dùng có bảy năm, trực tiếp trưởng thành đến đẳng cấp có thể đem lão tổ tông Trác Thánh Phàm đánh thành con chó, nói ra thì ai mà tin cho được.

Nhưng sự thật bày ra đó, bọn hắn không tin cũng phải tin, chỉ là trong nhất thời khó có thể tiếp nhận sự trùng kích này.

Lâm Hành Anh thân là nhất gia chi chủ, đầu óc trong nháy mắt liền thanh tỉnh khỏi cơn chấn kinh, hắn ngay lập tức nhận ra vấn đề, đó chính là đến cả lão tổ tông cũng mất đến nửa cái mạng dưới tay tên quái vật này, vậy thì Lâm gia ngày hôm nay.....hai tai hắn đột ngột ù ù, đôi mắt mờ mịt, đại não nhất thời trống không, một cường giả Thánh Tôn không ngờ lại có dấu hiệu muốn ngất xỉu tại chỗ, có thể nhìn ra được áp lực cự đại trong lòng Lâm Hành Anh.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play