Tử Phong và Ngọc Lân đứng lặng người nhìn nhau một lúc, sau đó không hề có chút nào báo trước, cả hai cùng động, thân thể hóa thành hai đạo bóng mờ xé rách không gian va chạm vào nhau, một thanh lôi thương chém vào một thanh kiếm đen tuyền ánh lên hào quang tử sắc, phát ra một tiếng oanh minh vang vọng đất trời.

Ngọc Lân đảo tay triệu hồi thêm một thanh lôi thương, nhắm thẳng vào cổ họng Tử Phong đâm tới.

Tử Phong không tránh không né, vươn cánh tay còn lại của mình ra trực tiếp nắm lấy mũi thương đang đâm tới, lôi điện lực cuồng mãnh chớp nhoáng như sét đánh ngang bầu trời.

Sáu khe hở trên mũ trụ của Tử Phong lóe lên, Yên Diệt Ma Đồng một lần nữa phóng ra, Ngọc Lân cũng không kém cạnh, há miệng liền nhổ ra một khối lôi cầu tràn ngập tính hủy diệt.

Hai đạo công kích đâm vào nhau giữa không trung, trong nháy mắt bành trướng thành một vụ nổ cực đại không khác gì bom nguyên tử kích phát, liệt diễm ngập trời kèm theo lôi điện phóng xuất khắp nơi thôn phệ lấy một khoảng không gian bán kính cả chục dặm chìm trong sự diệt vong.

Chiến trường lúc này không còn giới hạn ở lân cận khu vực chủ phong Lăng Hư Cung nữa, mà đã kéo dài sang mấy vạn dặm xung quanh, Tử Phong triệt tiêu phần lớn Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng của mình, chỉ giữ lại một phần để nhốt lấy đám người của Lăng Hư Cung, không phải vì hắn tiết kiệm sức lực, mà là không cần thiết nữa.

Ngọc Lân hóa thân lôi chi pháp tắc đã vượt quá năng lực cấm đoán ngăn cách của Sâm La Vạn Tượng, nếu không thu hồi thì đừng nói là cản trở đối phương câu thông với thiên địa chi lực bên ngoài, đến cả chính lôi chi pháp tắc bên trong Lĩnh Vực cũng có thể bị Ngọc Lân cưỡng ép điều khiển mà quay ra cắn ngược Tử Phong, hơn nữa công kích của Sâm La Vạn Tượng tuy mãnh liệt nhưng cấp bậc vẫn dừng lại ở Cửu Bộ Thiên Tôn, đối với Ngọc Lân lúc này chính là vô dụng, chẳng bằng thu lại tránh phân tâm đi điều khiển.

Ngọc Lân bị vụ nổ vừa rồi ép lui về sau một đoạn lớn, chưa kịp định thần đã thấy Tử Phong áp sát, Tài Quyết Chi Nhận vung lên chém tới, hắn vội vàng hoành ngang lôi thương, chặn lấy một kiếm kia, nhưng lực lượng bài sơn đào hải đằng sau một kiếm đó thì lại không có cách nào triệt tiêu, cả người bị thổi bay về sau, đập thẳng vào một dãy núi ở gần đó, trực tiếp khiến một ngọn núi cao gần hai ngàn mét đổ sụp xuống, đất cát bụi bặm tung bay mù mịt.

Tử Phong phi thân xông tới, chợt thấy một đạo lôi thương từ bên trong khói bụi phóng thẳng ra bên ngoài với tốc độ kinh hoàng, lấy phản xạ của hắn cũng không kịp tránh né, chỉ kịp nghiêng qua một bên, tránh cho một thương kia trực tiếp xuyên thủng đầu mình.

Cơ mà hắn vẫn không thể tránh né được toàn bộ, lôi thương phá không lao tới đâm vào một bên mặt của hắn, sinh sinh đem hắn bắn ngược về phía sau như diều đứt dây, từ trên không trung ngàn mét rơi xuống mặt đất.

"Ầm!!"

Ngọc Lân từ bên trong đám khói bụi bay ra, tuy nói cơ thể của hắn không có huyết nhục, chỉ có lôi điện lực thuần túy, nhưng một kiếm kia của Tử Phong cũng chẳng phải là lực lượng cơ bắp bình thường mà ẩn chứa pháp tắc chi lực công kích thập phần cường đại, đối với cơ thể nguyên tố của hắn cũng tạo thành phá hư không nhỏ.

Chống kiếm từ trên mặt đất đứng dậy, Tử Phong lúc này cũng không có khá khẩm hơn đối phương là bao, một đạo lôi thương vừa rồi có sát thương quá kinh khủng, trực tiếp thổi bay quá nửa chiếc mũ trụ của hắn, tuy phần đầu bên trong không bị đục thủng, nhưng tổn thương là khó có thể tránh khỏi, chỉ thấy một nửa khuôn mặt của hắn lộ ra, bên trên trán là một con mắt, bên dưới mí mắt cũng là một con mắt nữa, nếu đối chiếu với bên kia thì lúc này hắn chính là có đến sáu con mắt, ứng với sáu khe hở trên mũ trụ trông cực kỳ quỷ dị.

Cơ mà Ngọc Lân cũng không có mở miệng ra nói đối phương là một ma vật nữa, bản thân hắn lúc này cũng chẳng khác quái vật là bao, trận chiến này đã không còn là trừ ma vệ đạo nữa, mà là chân chính quái vật đánh với quái vật, chỉ có một phương có thể sống sót rời khỏi.

Đưa tay lên vuốt nhẹ một cái, hắc vụ lập tức xuất hiện bao trùm lấy đầu của Tử Phong, tái tạo lại chiếc mũ trụ, hắn khẽ động một cái, cơ thể trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét tiếp cận lấy Ngọc Lân, Tài Quyết Chi Nhận vung lên, lưỡi kiếm xuất hiện một đạo năng lượng chảy dài sền sệt tựa như chất lỏng.

"Trảm Nguyệt Lục Thức - Nguyệt Sát Trảm!!"

Tài Quyết Chi Nhận cách không chém xuống, một đạo kiếm quang màu đen tuyền phóng ra trực tiếp đập thẳng lên người Ngọc Lân, trong nháy mắt bành trướng thành một đạo năng lượng phô thiên cái địa xuyên thẳng qua không trung mà phóng ra mấy vạn mét, uy lực kinh khủng khiến không gian bị cắt đứt, mặt đất bên dưới chân cách xa mấy ngàn trượng cũng không chịu được mà tách ra thành một cái rãnh sâu hoắm.

"Cút!!!"

Một tiếng quát lạnh vang lên, sau đó là vô số lôi điện oanh minh, Ngọc Lân dùng lực lượng vô thượng của mình cưỡng ép phá tan một đạo kiếm chiêu kia, thân hình hóa thành lôi điện trong tích tắc áp sát Tử Phong, lôi thương giống như một thanh trường côn đập xuống đầu Tử Phong.

"Keng!!"

Tử Phong lấy sống kiếm vung lên chặn đứng thế công của Ngọc Lân, lực lượng bùng nổ chấn ngược đối phương sau đó thừa thắng xông lên, Tài Quyết Chi Nhận hóa thành từng đạo tàn ảnh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm tới.

"Trảm Nguyệt Ngũ Thức - Đoạn Không Trảm!!"

Ngọc Lân tay cầm hai thanh lôi thương múa lên liên hồi, chuẩn xác chặn đứng từng đạo kiếm đang đâm tới, không ngừng tìm kiếm khe hở phản công.

Hai người công tới công lui, đánh nhau một đường từ trên trời xuống dưới đất, từ trong lòng đất vọt lên không trung, khoảng không trong bán kính mấy ngàn dặm bị cày nát bét không còn ra cái hình thù gì nữa, năng lượng cuồng bạo bộc phát liên miên, lôi điện cương mãnh oanh kích không ngừng nghỉ, mặt đất bị lật tung lên không biết bao nhiêu lần, không gian bị chém đứt đoạn chưa kịp hồi phục đã lại bị xé mở thêm lần nữa.

Vẫn nói Thiên Tôn cường giả nếu buông tay mà chiến thì có thể nhấn chìm cả một mảnh đại lục, vậy Linh Đế thì sao? Không cần phải tưởng tượng, chỉ cần nhìn vào tràng cảnh thiên băng địa liệt, trời đất sụp đổ trước mắt do Tử Phong và Ngọc Lân tạo ra cũng đủ để biết, phương viên mấy ngàn dặm tuyệt đối không còn thứ gì lành lặn, hết thảy bị san thành bình địa, thứ duy nhất vẫn còn tồn tại đó là đám người của Lăng Hư Cung bị kẹt bên trong Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng, không ngờ lúc này lại trở thành bích chướng tự nhiên bảo hộ lấy bọn hắn khỏi dư chấn chiến đấu kinh thiên động địa kia.

Cả hai giống như phát điên, căn bản không hề quan tâm tới xung quanh cũng như là chính bản thân mình, lấy thương đổi thương, từng đạo công kích lăng lệ như muốn đồng quy vu tận với nhau, chiến giáp trên người Tử Phong chỗ thì cháy thành tro bụi, chỗ thì bị vạch phá, khoang bụng có một lỗ thủng xuyên ra tận đằng sau vẫn chưa khép lại, một chân bị tiện đứt đến tận đầu gối, áo choàng sau lưng tàn tạ như miếng giẻ rách, khắp người tràn ngập lôi điện lực li ti như linh xà quấn quanh.

Trong khi đó Ngọc Lân trông có vẻ như không hề hấn gì, trên thực tế bởi vì thân hình hắn đang ở thể nguyên tố nên dù có mất tay mất chân cũng có thể nháy mắt mọc trở lại, chỉ là nhìn quang mang ảm đạm trên người hắn cũng có thể thấy được tình trạng của hắn cũng chẳng khá khẩm hơn Tử Phong là bao.

"Aaaaaarrrghhhh!!!"

Tử Phong trường khiếu một tiếng kinh thiên động địa, linh lực bùng nổ như hồng thủy vỡ đê, hai tay hắn nắm chặt lấy Tài Quyết Chi Nhận, nhằm thẳng đầu Ngọc Lân bổ xuống.

"Thế Giới!!!"

Thực tế thì Lĩnh Vực - Thế Giới của Tử Phong không hề có tác dụng dừng thời gian như hắn vẫn nghĩ, khi cảnh giới của hắn tăng lên, hệ thống mở khóa toàn bộ sức mạnh, năng lực nhận biết của hắn trở nên cường đại, hắn mới chân chính hiểu được Lĩnh Vực - Thế Giới chính là thứ gì.

Thế Giới ban đầu được tạo ra, vốn dĩ chỉ là một khoảng không gian chẳng có khái niệm về thời gian, chính bản thân hắn đã ngộ ra một tia da lông của thời gian pháp tắc, từ đó Thế Giới của hắn mới có được bộ dạng như ngày hôm nay.

Đó vốn là con đường mà bất kỳ một ai muốn đột phá Thương Hải Cảnh để tiến đến Luân Hồi Cảnh phải trải qua, không có thời gian vận chuyển thì lấy đâu ra luân hồi?

Ít nhất đấy là theo thuyết pháp của tu luyện giả tại Huyền Linh đại lục, còn theo quá trình tu luyện chính tông mà Tiểu Linh nói với Tử Phong, lĩnh ngộ được một tia nhỏ thời gian pháp tắc chính là điều kiện tiên quyết để từ Bán Thần Cảnh đột phá thành Hư Thần Cảnh.

Trùng hợp một chỗ đó là như tu luyện giả tại Huyền Linh đại lục vẫn nói, tiến vào Luân Hồi Cảnh liền nắm chắc trăm phần trăm đột phá Hư Thần Cảnh, kể ra thì chính là trăm sông đổ về một biển, kết quả vẫn như nhau.

Tạm thời bỏ qua suy xét đâu mới là con đường tu luyện đúng, việc Tử Phong đã đạt tới một bước này là không giả, vậy thì theo lí mà nói những cường giả khác trong lịch sử dài dằng dặc của Huyền Linh đại lục, những người đã từng đạt tới Luân Hồi Cảnh hẳn cũng phải sở hữu năng lực điều khiển thời gian tương tự như hắn, phải không?

Hoàn toàn sai, lĩnh ngộ là một chuyện, có đủ lực lượng để thôi động một tia pháp tắc đó để ảnh hưởng tới ngoại giới hay không là chuyện khác.

Cường giả Hư Thần Cảnh mới thật sự có được một thế giới hoàn chỉnh trong thể nội, nhưng pháp tắc bên trong vẫn phải từng bước lĩnh ngộ cùng tích lũy, Luân Hồi Cảnh bình thường thể nội ẩn chứa một mảnh đại địa rộng lớn đã là khá lắm rồi.

Tử Phong thì khác, đừng nói là thế giới hoàn chỉnh, Thế Giới của hắn chính là nguyên một cái tinh cầu, linh mạch tự tạo thành mạng lưới hoàn hảo, pháp tắc thiên địa đầy đủ, có thể nói nội không gian của hắn so với Hư Thần Cảnh bình thường chỉ có hơn chứ không có kém, thậm chí ẩn ẩn còn có thể so sánh được với Hạ Vị Thần, chứng tỏ rằng căn cơ và tiềm lực của hắn tuyệt đối không chỉ dừng lại ở Bán Thần Cảnh như người khác.

Lĩnh Vực - Thế Giới của hắn nói trắng ra chính là đem thể nội không gian phóng xuất ra ngoài, lấy thiên địa của bản thân ghi đè lên thiên địa nguyên bản của Huyền Linh đại lục, tạm thời biến một khu vực trở thành vật sở hữu của Thế Giới.

Ở trong Thế Giới, Tử Phong chính là chúa tể, hắn muốn thời gian ngừng lại thì thời gian ắt phải ngừng lại, bởi hạn chế về mặt thực lực, Tử Phong chỉ có thể tác động tới một khoảng không gian nhất định ở thế giới thực và thời gian tác động cũng không thể quá lâu.

Đó cũng là lí do tại sao Lĩnh Vực - Thế Giới của hắn chỉ có thể lan ra xung quanh có giới hạn, và chỉ có thể dừng thời gian được nửa giây đồng hồ.

Khả năng dừng thời gian là do Tử Phong trong tiềm thức chỉ nghĩ đến năng lực đó mà không tính toán tới những trường hợp khác, vậy nếu hắn nếm thử cảm giác trở thành chúa tể, muốn làm gì thì làm như với Thế Giới của hắn thì sao?

Sâm La Vạn Tượng chính là câu trả lời, nghiêm túc mà nói, Sâm La Vạn Tượng chính là chiếu ảnh Thế Giới của Tử Phong cụ hiện ra ở trong thế giới thực, nếu nghĩ lại thì điều này vô cùng hợp lí, Sâm La Vạn Tượng vốn là tất cả hiện tượng diễn ra trên thế gian này, hợp tất cả lại chẳng phải chính là nhất phương thiên địa hoàn chỉnh hay sao, có thể cho rằng Sâm La Vạn Tượng là Thế Giới nhưng yếu hơn rất nhiều, đổi lại có thể trường kỳ xuất hiện trong không gian thực.

Vậy nếu Tử Phong chân chính cưỡng ép đem Thế Giới khiêng ra bên ngoài thì sẽ như thế nào? Không khoa trương như Sâm La Vạn Tượng về mặt hình thức, nhưng uy lực thì căn bản không thể đánh đồng, hắn vẫn có thể áp dụng thời gian pháp tắc như bình thường, nhưng với cường giả như Linh Đế, tác động sẽ không phải là ngưng đọng thời gian, mà chỉ khiến thời gian trôi chậm hơn trong khoảnh khắc mà thôi, đồng nghĩa với việc trong mắt của Ngọc Lân, tốc độ của Tử Phong đột nhiên biến thành nhanh không thể tưởng tượng được.

Nhưng đồng thời tiêu hao đối với Tử Phong cũng vô cùng lớn, đối tượng áp dụng dù sao cũng là Linh Đế cường giả, loại đại năng lấy thân hợp đạo không phải là đơn giản, hắn cũng không nhất thiết phải dùng một chút lĩnh ngộ ít ỏi của mình đối với thời gian pháp tắc mà cưỡng ép tác động lên thời gian của những mục tiêu khó chơi như này, Thế Giới có thể thực thể hóa chính là át chủ bài của hắn, bởi vì nó đồng nghĩa với việc hắn có thể sử dụng nhất thế chi lực!!.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play