Trời tối, Tử Phong trở về từ tẩm cung của Triệu Thanh Thanh, hắn đã thông báo cho nàng về chuyến đi này của mình, chỉ là không hề nói rõ chi tiết, chỉ nói rằng mình sẽ đi một chuyến để diệt Lăng Hư Cung.

Triệu Thanh Thanh nghe Tử Phong nói diệt một siêu nhất lưu thế lực mà giống như là đang nói sẽ đi dạo một lát mà không khỏi câm nín.

Tuy một siêu nhất lưu thế lực so với Triệu gia thì không là cái gì, nhưng tốt xấu gì cũng là bá chủ một phương, nếu dễ dàng diệt vong như vậy thì bọn hắn đã chẳng thể tồn tại lâu đến như vậy.

Huyền Linh đại lục có quy tắc bất thành văn, giống như Thánh cấp sẽ không chủ động ra tay với võ giả dưới Thánh Giai, thì những siêu cấp thế lực sẽ không ngẫu nhiên đem thế lực yếu hơn diệt môn.

Siêu cấp thế lực, nhất lưu thế lực hay nhị lưu tam lưu gì gì đó, không có tiêu chuẩn chung được phổ biến trên toàn đại lục mà giống như là phân chia theo từng vùng miền.

Chẳng hạn như ở khu vực của Xuất Vân đế quốc và Càn Nguyên đế quốc, tổng thể thực lực giống như Lăng Hư Cung sẽ là đỉnh cấp thế lực, trong khi đó một nhất lưu thế lực sẽ được gắn cho những tông môn có Thánh Hoàng hoặc Thánh Tôn cường giả.

Cơ mà đấy chỉ là ở khu vực đó mà thôi, chân chính quyết định một thế lực có đẳng cấp như nào phụ thuộc vào những siêu cấp thế lực thống trị đại lục, đó là Tam Thánh Nhị Viện Nhất Hung Chí Tôn Điện.

Tam Thánh chính là ba đại Thánh Địa bao gồm Thái Diễn Thánh Địa, Thần Kiếm Sơn Trang và Thôn Thiên Ma Tông, mỗi thế lực này đều sở hữu Bán Thần Cảnh cường giả tọa trấn, số lượng không thể dùng ngón tay để đếm hết được.

Thái Diễn Thánh Địa đứng thế trung lập, trong khi đó thì Thần Kiếm Sơn Trang và Thôn Thiên Ma Tông chia làm hai phe chính tà vẫn luôn nhìn nhau không hợp nhãn.

Thái Diễn Thánh Địa cũng không thật sự là trung lập, có thể nói là gió chiều nào xoay chiều ấy, miễn là có đủ lợi ích thì đến cả Ma Môn cũng có thể hợp tác.

Đứng ở thế trung lập chân chính phải nói đến Nhị Viện, cũng là hai đại học viện lớn nhất của Huyền Linh đại lục, phân biệt là Thánh Quang Học Viện và Già Lam Học Viện, không chỉ bồi dưỡng võ giả mà còn có cả văn nhân, thậm chí thiên tài dùng văn nhập đạo cũng có không ít.

Nhất Hung chính là chỉ Yêu Thú Sâm Lâm, đúng hơn đó là Hắc Dạ Yêu Thành nằm ở trung tâm Yêu Thú Sâm Lâm, là nơi tồn tại những yêu thú có thực lực kinh khủng nhất trên đời, bát giai, cửu giai thậm chí cả thập giai yêu thú cũng có một đám lớn.

Sáu thế lực trên về mặt thực lực đều sàn sàn như nhau, Hắc Dạ Yêu Thành nhỉnh hơn một chút với số lượng cường giả đỉnh tiêm nhiều hơn và lợi thế sân nhà của mình.

Nhưng chân chính vượt lên toàn bộ sáu đại thế lực đó chính là Chí Tôn Kim Điện, nếu sáu thế lực kia có đủ loại võ giả từ thấp nhất cho đến cao nhất, vậy thì Chí Tôn Kim Điện chỉ có Chí Tôn mới có thể tiến nhập.

Thiên Tôn đại năng có danh hiệu Tôn Giả, Linh Đế có danh hiệu Đế Quân, còn Bán Thần Cảnh cường giả bất kể là Lập Địa Cảnh hay là Thương Hải Cảnh, đều được gọi chung bằng một chữ Chí Tôn, biểu hiện sự cường đại đỉnh phong trên thế giới này của bọn họ.

Chí Tôn Kim Điện có thành viên không nhiều, nhưng toàn bộ đều là Chí Tôn Bán Thần Cảnh cường giả, bọn hắn nếu thật sự xuất lực thì có thể nhất cử đem cả tam đại Thánh Địa, nhị đại Học Viện cùng với Yêu Thú Sâm Lâm quét sạch sẽ.

Cũng may đó là Chí Tôn Kim Điện không nhúng tay vào sự vụ của Huyền Linh đại lục, bọn hắn chỉ một mực muốn tu hành, tìm ra được con đường phi thăng đã đoạn tuyệt suốt mấy vạn năm nay, trừ khi là tai họa diệt thế hoặc là chiến tranh thế giới nổ ra, bọn họ sẽ không quan tâm.

Còn một thế lực nữa cũng tương đương với những thế lực kia đó chính là Long Đảo thuộc về Long Tộc, nhưng bọn chúng về cơ bản là mặc kệ Huyền Linh đại lục hay là Yêu Thú Sâm Lâm, chỉ biết đến bản thân.

Bảy đại thế lực kia mới là thế lực cấp bá chủ chân chính, nếu tính toán chi li thì Triệu gia cũng có thể miễn cưỡng xếp vào cấp bá chủ, bởi bọn họ cũng có Bán Thần Cảnh tọa trấn, chỉ là vị Bán Thần Cảnh duy nhất này lại là Long Tộc, không phải bản tộc Triệu gia nên bọn họ chỉ có thể được coi là đỉnh tiêm thế lực, tương đương với những đỉnh tiêm thế lực khác có Linh Đế cường giả tọa trấn.

Lăng Hư Cung có một vị Phá Quân Tôn Giả, cũng có nghĩa bọn họ được xếp vào hàng ngũ siêu nhất lưu thế lực, còn nhất lưu thế lực bình thường đương nhiên thuộc về những thế lực có Thánh Giai, bất kể là Thánh Giả hay Thánh Quân, tất cả đều là thế lực nhất lưu.

Một cường giả Linh Đế đơn độc có thể đem toàn bộ siêu nhất lưu và nhất lưu thế lực trên thiên hạ toàn diệt, nhưng đại lục cũng có quy tắc, trừ khi là những thế lực thấp kém này chủ động đắc tội trước, bằng không một khi Linh Đế cường giả trở lên ra tay sẽ ngay lập tức bị các thế lực cấp bá chủ tiêu diệt, còn nếu nghiêm trọng đến mức có Bán Thần Cảnh nhúng tay, Chí Tôn Kim Điện sẽ lập tức dùng thủ đoạn thiết huyết trấn áp.

Huyền Linh đại lục kể từ sau Thiên Ma Chi Chiến bị tổn thất nặng nề, sở dĩ như vậy mới có cái luật bất thành văn như trên, chủ yếu là để giữ cho thiên hạ yên ổn, không xảy ra chiến hỏa dẫn tới diệt vong.

Trong lịch sử cũng có vài trường hợp vi phạm luật lệ, chỉ là trong nhất thời gây oanh động giang hồ nhưng rất nhanh liền bị bóp chết một cách tàn khốc, căn bản không tạo ra được động tĩnh lớn nào.

Chính vì như vậy cho nên một siêu nhất lưu thế lực như Lăng Hư Cung mới có thể quang minh chính đại thống trị cả một đế quốc khổng lồ mà không bị thế lực đỉnh tiêm nào khác thôn phệ, thứ nhất là bởi vì thiết luật, thứ hai là những thế lực đỉnh tiêm đó sẽ không làm ra chuyện tự đánh mất mặt mũi như là bắt nạt một siêu nhất lưu thế lực, bất kể là chính đạo tông môn hay là tà giáo đều không làm ra hành động mất mặt như vậy.

Vậy nên khi Triệu Thanh Thanh nghe thấy Tử Phong nói rằng hắn sẽ đem Lăng Hư Cung diệt môn, nàng mới có phản ứng kỳ dị như vậy.

Trong mắt của nàng thì Nguyệt tiền bối chính là một bị Chí Tôn Thương Hải Cảnh đại lão, đừng nói là một cái siêu nhất lưu thế lực, nếu ngài ấy muốn thì đến cả Triệu gia thân là đỉnh cấp thế lực cũng không thể ngăn cản được, tại sao lại tự hạ thấp mình gây sự với Lăng Hư Cung như vậy?

Cơ mà nàng không định ngăn cản Tử Phong, dù sao thì nàng cũng không nghĩ mình có tư cách để điều khiển hành động của hắn, bình thường tiền bối nghe theo mệnh lệnh đã là nể mặt mũi của mình lắm rồi, Triệu Thanh Thanh càng không muốn chỉ vì một cái Lăng Hư Cung mà khiến hắn phật lòng.

Tuy sự việc lần này xảy ra vô cùng bất ngờ, căn bản là nằm ngoài dự đoán của Tử Phong, nhưng hắn cũng không bối rối, một kế hoạch sơ bộ đã hình thành trong đầu hắn.

Nói là như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại, Tử Phong thật sự có hành động ác liệt đối với kẻ địch cũ, bản thân hắn thì không vấn đề gì, nhưng chúng nữ lại đều cảm thấy khẩn trương lo lắng.

Tử Phong không tận lực đi khuyên giải chúng nữ, hắn biết rằng mình càng nói thì mọi người lại càng không nhịn được mà nghĩ nhiều, chẳng bằng cứ tỏ ra như bình thường thì hơn.

Thực tế thì hắn đúng là rất bình thường, căn bản không cần tỏ vẻ, không trực tiếp xông tới Lăng Hư Cung đại náo chẳng qua là vì cẩn thận, cần chuẩn bị thêm một thứ nữa để làm bảo hiểm.

Ngày mai chính là ngày sẽ xuất phát, Tử Phong đêm nay không ngủ, một mình ở trong thư phòng, không ngừng suy tính mọi trường hợp có thể xảy ra và đối sách, tâm tình hắn tĩnh như chỉ thủy, không lo sợ, không bối rối, lại càng không có một chút nóng giận nào.

Cánh cửa thư phòng đột nhiên mở ra, một thân ảnh hắc y lả lướt tiến vào trong, Hồ Tâm Nguyệt không chút câu nệ đi đến trước mặt Tử Phong, đôi mắt đẹp đẽ mị hoặc chúng sinh lặng lẽ quan sát hắn.

Tử Phong trước mặt nàng lúc này vô cùng lạ lẫm, không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày, cũng chẳng có chút cảm xúc nào hiện ra, lặng yên như mặt hồ thu.

Nhưng nàng cũng biết, cái này chỉ là khoảng gió lặng trước khi bão tố nổi lên, hắn càng tỏ ra bình tĩnh thì trong sóng gió trong lòng hắn lại càng mãnh liệt.

"Ngươi vẫn ổn chứ?" Hồ Tâm Nguyệt không rõ ràng tại sao mình lại hỏi câu này, chỉ là nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, nàng không kìm lòng được mà muốn quan tâm một chút.

"Ngươi muốn nói gì thì nói đi, nếu là muốn đi theo ta, vậy thì không thể, đừng mất công thuyết phục ta." Tử Phong không trả lời, trực tiếp nói.

Hồ Tâm Nguyệt vốn có chút mềm lòng muốn an ủi Tử Phong, bị những lời này khiến cho tức giận không nhẹ, lồng ngực sung mãn phập phồng lên xuông, hiển nhiên là nàng đang sinh khí.

"Tên hỗn đản nhà ngươi mở miệng ra không nói được câu tử tế nào hả? Hơn nữa chẳng lẽ chỉ có mình ngươi là biết báo thù, ta lại vô tâm vô phế mặc kệ?"

Tử Phong đứng dậy, chậm rãi bước tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía nàng, hai tay chắp lại phía sau, nhàn nhạt nói

"Với tu vi của ngươi thì có thể làm được gì? Thánh Quân võ giả ngươi có đánh lại không? Ngươi chịu được một kích của Thiên Tôn cường giả hay không? Thậm chí lần này rất có thể sẽ xuất hiện Linh Đế đại năng, ngươi nói một Thánh Tôn nửa nạc nửa mỡ như ngươi đi cùng thì có thể làm được gì? Ngoại trừ xử lí được một đám pháo hôi bất nhập lưu và làm gánh nặng cho ta, ngươi không mang lại giá trị gì hết.

Ở lại đây!! Việc này không có thương lượng gì nữa!"

Hồ Tâm Nguyệt bị nói đến nghẹn lời, cảm giác như muốn tức điên lên, nàng biết rõ rằng thực lực của mình nói cao thì cao, nói thấp thì cũng thấp, ngoại trừ đẹp đội hình ra thì không chút tác dụng nào đối với chiến cuộc có thể xuất hiện cả Linh Đế đại năng này.

Nhưng mà Hồ Tâm Nguyệt không cam tâm, nàng so với Tử Phong đều không kém chút đau đớn nào đối với cái chết của Hồ Phi Nguyệt, hắn mất đi thê tử, còn nàng lại mất đi muội muội ruột thịt của mình, lại là thân nhân cuối cùng còn lại trên thế gian, nàng sao có thể nhẫn nhịn trốn ở đây mặc kệ Tử Phong một mình xông pha được.

"Ngươi cho rằng ta là một nữ nhân không có bản sự chỉ biết mỗi ngày nháo sự hay sao? Ta biết ta chẳng là gì so với ngươi, so với Lăng Hư Cung, so với Ngân Nguyệt Lang Tộc hay là Thái Diễn Thánh Địa.

Nhưng mà bọn chúng cũng là kẻ thù của ta, giống như ngươi, ta cũng mong muốn tất cả bọn chúng đi chết hết cả một lượt.

Chẳng lẽ ngươi đến cả tư cách được nhìn kẻ thù của mình diệt vong cũng không thể cho ta ư?" Hồ Tâm Nguyệt thở phì phò nói, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

Trông thấy Tử Phong đứng im không nhúc nhích, lại càng không hé răng nói một lời nào, Hồ Tâm Nguyệt lại càng giận dữ hơn, nàng tiến đến sau lưng Tử Phong, gằn giọng nói

"Ta vô dụng, ta yếu đuối, ta không thể giúp ích gì cho ngươi.

Nhưng mà mạng của ta do ta nắm giữ, dù ngươi lúc trước đã cứu ta cũng không có nghĩa là ta sẽ nghe theo ngươi sắp đặt.

Ta mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, Lăng Hư Cung ta chắc chắn sẽ đến!"

"Hay là ngươi sợ rằng bộ mặt giả dối của mình sẽ bị lộ ra, rằng ngươi là một tên hèn nhát chỉ biết trốn chui trốn lủi, có thù cũng không dám báo, phải chờ đến khi người ta khi dễ đến tận đầu mới bắt đầu phản kháng? À không, ta hiểu rồi, ngươi căn bản không quan tâm đến chuyện của Phi Nguyệt, cái ngươi muốn chỉ là đem về hai nữ nhân kia của mình, đồng thời tiện thể báo thù mà thôi." Hồ Tâm Nguyệt chợt cười giễu nói.

Tử Phong quay người lại, khí tức của hắn đột ngột trở nên hung bạo, hắn dùng hai tay nắm chặt lấy vai Hồ Tâm Nguyệt, gằn giọng nói

"Ngươi nói ta sợ? Đúng thế!! Ngươi hỏi ta sợ cái gì? Ta chính là sợ ngươi sẽ chết, sẽ bỏ mạng tại nơi đó!!"

Hồ Tâm Nguyệt nghe vậy chợt ngẩn ngơ không biết phải nói sao, hai bàn tay của Tử Phong nắm lấy vai nàng run lên, lực đạo hơi mạnh khiến nàng cảm thấy có chút đau đớn, âm thanh trầm thấp của hắn vang lên.

"Ta......ta đã thất bại trong việc bảo vệ Phi Nguyệt, ngươi là thân nhân duy nhất còn lại của nàng trên đời này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi gặp một chút bất trắc nào.

Nếu chỉ vì một phút bất cẩn của ta mà ngươi vẫn lạc, ta còn mặt mũi nào để gặp lại nàng dưới cửu tuyền, ta phải nói với nàng như thế nào? Nói rằng ta vô dụng, ta bất lực, không thể bảo vệ nàng, cũng chẳng thể bảo vệ ngươi, không thể bảo vệ bất kỳ một ai hết ư?"

"Vì lí do gì mà ta phải khuất nhục lẩn trốn như chó nhà có tang như thế này, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Còn sống là còn có hi vọng, nếu ta chỉ vì sảng khoái nhất thời, thỏa mãn ham muốn báo thù của mình mà tùy tiện hiện thân, ta chắc chắn sẽ chết! Đến lúc đó thì còn nói gì đến báo thù, nói gì đến việc phải cho đám chó chết kia trả giá! Không những ta bỏ mạng, mà sẽ còn liên lụy đến nữ nhân của ta, muội muội của ta, thậm chí cả nữ nhi của ta!! Ngươi nghĩ rằng ta không muốn trực tiếp chém giết một trận lâm ly thống khoái, sau đó mặc kệ sống chết ư?

Ta không thể làm như vậy, ta thực sự không thể! Ta không thể vì hận thù cá nhân của bản thân mà làm ảnh hưởng đến thân nhân của mình được....."

Hồ Tâm Nguyệt phức tạp nhìn Tử Phong, ánh mắt của hắn lúc này tràn ngập sự kích động và hận thù, nhưng ẩn trong đó là sự bất đắc dĩ đến cùng cực, nàng bỗng nhiên nhìn vào hai cánh tay của hắn đang nắm lấy vai mình.

Ống tay áo của hắn bởi vì kích động mà hơi tuột xuống, những vết nứt tràn lan cùng làn da trắng bệch thiếu sức sống của hắn giống hệt như những gì nàng đã nhìn thấy ngày hôm đó, lúc này nhìn gần lại trông càng kinh khủng hơn, tưởng chừng như hắn là một pho tượng đá chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.

Không hiểu sao Hồ Tâm Nguyệt lại thấy trong lòng nhói đau, nàng không thể biết được hắn đã trải qua sự dày vò như thế nào, có lẽ chỉ mình hắn là rõ ràng nhất, nhưng nàng lại có thể hiểu được tâm tình lúc này của hắn.

Nam nhân này nhìn như là đang ở đỉnh phong của nhân sinh, thực lực mạnh mẽ, quyền thế to lớn, kiều thê mỹ thiếp vây quanh, nhưng cuộc đời của hắn lại chẳng có mấy ngày được gọi là hạnh phúc.

Moi son của nàng khẽ mở, nhưng không biết phải nói gì cho phải, những lời của Tử Phong nàng đều hiểu, hắn không hề nói sai, nàng biết điều đó, chỉ là trong lòng vẫn khó chấp nhận được.

Khẽ cựa mình thoát khỏi hai tay hắn, Hồ Tâm Nguyệt mang theo tâm tình phức tạp mà muốn từ bỏ, đột nhiên Tử Phong lại lên tiếng

"Ta biết ngươi cho đến tận giờ phút này vẫn hận ta, hận ta vô năng không thể bảo vệ được Phi Nguyệt, ta minh bạch tất cả, bởi vì ta cũng hận chính mình a.......Thôi được rồi, nếu ngươi muốn đi theo, vậy thì cứ đi theo đi, chỉ là đừng nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì cả, hãy ở xa mà quan sát hết thảy mọi thứ mà thôi."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play