Chúng nữ sau phút giây trùng phùng liền đi theo Tử Phong trở về kinh thành, trên đường đi hắn đem những gì mình đã làm trong hơn 7 năm qua kể lại một lượt, đương nhiên là bỏ qua hoàn toàn sự tồn tại của hệ thống cũng như là việc mình trải qua sự giày vò giống như địa ngục suốt hàng vạn năm, hắn chỉ đơn giản tóm gọn lại rằng mình bị thương nặng, sau khi thoát thân liền tìm một nơi bí ẩn để dưỡng thương và tu luyện.

Tử Phong hiện tại khó mà có thể hoàn toàn tin tưởng một ai, đương nhiên chúng nữ chính là tất cả của bản thân, hắn sẽ không giấu diếm những thứ như là tu vi hay một vài năng lực của mình.

Đúng như sở liệu của hắn, mọi người khi biết rằng tu vi hiện tại của hắn chính là Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong đều không tránh khỏi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ trong chốc lát, ai cũng đều biết “thân phận thật sự” của hắn là Tam Hoàng Tử của Thiên Ma Nhất Tộc, tu vi tăng nhanh như vậy chẳng bằng nói rằng hắn đang khôi phục lại thực lực vốn có.

Đối với vấn đề này Tử Phong từ chối cho ý kiến, nếu bọn họ nghĩ như vậy thì hắn cũng vui vẻ chấp nhận, dù sao thì chỉ trong vòng bảy năm từ Thánh Hoàng trung giai một mạch vươn lên Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong cũng quá mức phi thực tế, nói như vậy cũng tiện cho bản thân hắn đỡ phải giải thích nhiều.

Hoàng cung không phải là nơi dễ dàng ra ra vào vào như vậy, nhất là lãnh cung vốn nằm sâu bên trong, nhưng đối với Tử Phong thì chỉ là chuyện nhỏ, vốn dĩ với năng lực của hắn thì chỉ cần trực tiếp tàng hình sau đó nghênh ngang đi thẳng vào từ cửa chính là được, kể cả hiện tại phải mang theo tận năm người thì cũng không thành vấn đề.

Bởi vì chiếu cố đến chúng nữ nên trên đường đi hắn cố tình thả chậm lại tốc độ, khi về đến kinh thành thì trời đã tối, hắn trực tiếp sử dụng Bá Vương Bóng Đêm, dùng bóng tối che lấp sự hiện diện của mọi người sau đó tiến vào.

Đã được Tử Phong giải thích từ trước nên chúng nữ cũng không bất ngờ mấy khi tiến vào hoàng cung của Thiên Hành đế quốc, nhưng khiến mọi người phải ngạc nhiên đó là sự chênh lệch về mặt bằng chung thực lực khi so sánh với Lăng Hư Cung.

Lăng Hư Cung ở Càn Nguyên đế quốc đã là thế lực đỉnh tiêm, cường giả như mây, cao giai võ giả tùy tiện cũng có thể nhìn thấy, nhưng so sánh với kinh thành Thiên Hành đế quốc thì kém xa.

Chỉ thoáng cảm nhận qua cũng có thể dễ dàng nhận ra hàng chục hơi thở cấp bậc Thánh Giai quanh quẩn khắp đế đô, ở trong hoàng cung thì khỏi phải bàn, số lượng lên đến cả trăm, mà đấy chỉ là những người không cố ý che giấu khí tức của bản thân, lực lượng ẩn giấu không biết sâu đến nhường nào.

Tử Phong khi nhắc tới Triệu gia cũng đã giới thiệu qua về sự cường đại của gia tộc này, Lăng Hư Cung so sánh với Triệu gia thì chẳng khác nào đom đóm trước ánh trăng, yếu ớt đến mức đáng thương.

Tử Phong cùng với chúng nữ ẩn thân vào bóng tối một đường tìm đến lãnh cung, khiến hắn phải nhíu mày đó là phòng của hắn lúc này lại thắp đèn sáng chưng, mặc dù lúc trước khi hắn rời khỏi đã dặn dò Nhiếp Tiểu Thiến không được thắp đèn để tránh người khác chú ý đến.

Thoáng cảm nhận một chút, Tử Phong liền nhận ra người bên trong là ai, hắn hơi mỉm cười, nói với chúng nữ

“Đúng lúc lắm, để ta giới thiệu cho mọi người một nhân vật quan trọng.”

Nói đoạn hắn âm thầm mặc niệm trong đầu

“Sâm La Vạn Tượng!!”

Chúng nữ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy bản thân mình xuất hiện ở trong một căn phòng, lúc này bên trong có một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đang uống trà, kèm theo đó là một tiểu cô nương 14-15 tuổi gì đó đang đả tọa tu luyện trên giường.

Triệu Thanh Thanh đợi nguyên cả ngày nhưng vì trong lòng ngổn ngang trăm mối mà không hề nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thoi đưa, nàng vừa mới cầm chén trà đã nguội lên nhấp một ngụm cho đỡ khô cổ thì chợt thấy trước mặt xuất hiện một đám nữ nhân.

Bất ngờ khiến nàng thiếu chút nữa liền phát sặc, đang định hô hoán thì ánh mắt bắt gặp thân ảnh bạch y quen thuộc, nàng liền gượng ép kìm chế bản thân lại.

“Bệ hạ, ngài đang chờ ta đấy ư? Có chuyện gì gấp sao?” Tử Phong bước lên một bước, hơi cúi đầu coi như hành lễ, nhẹ nhàng nói.

“Nguyệt tiền bối đã trở lại đấy à?! Cũng không có chuyện gì xảy ra đâu, ngài đừng lo, ta nghe nói ngài có việc phải đi ra ngoài nên ở đây chờ thôi.

Còn đây là…..gia quyến của tiền bối?” Triệu Thanh Thanh đứng dậy, tròng mắt khẽ đảo qua mấy nữ nhân trước mặt, ngập ngừng một chút rồi mới nói.

Tử Phong gật đầu sau đó khoát tay nói

“Bọn họ chính là thân nhân của ta, xin giới thiệu với bệ hạ một chút, đây là Lãnh Băng Băng, thê tử của ta, còn đây là Diệp Ngưng Tuyết, muội muội kết nghĩa của ta.

Còn đây là con gái ta, gọi là Tuyết Liên, hai người này.......”

Triệu Thanh Thanh yên lặng nghe Tử Phong giới thiệu từng người một, nàng có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của Tử Phong mặc dù biểu hiện của hắn vẫn lạnh nhạt như thường lệ.

Nàng có cảm giác rằng ngày hôm nay Nguyệt tiền bối dường như tràn ngập sinh khí hơn, nếu nói lúc trước hắn bề ngoài vẫn không có gì khác lạ nhưng nàng có thể tinh tường nhận ra nam nhân này toàn thân tràn ngập tử khí, không phải là tử khí phát ra từ xác chết mà là tâm của Tử Phong dường như đã chết, hắn đang sống mà như không sống, chỉ có hiện tại nàng mới thấy hắn giống như cây cối sau mùa đông lạnh giá đang vươn lên khỏi mặt đất để đón ánh nắng đầu xuân.

Nhận thức được sự thực này, không hiểu sao Triệu Thanh Thanh lại có chút thất lạc cùng bối rối, bởi vì dường như nàng trong mắt hắn không có một chút sức nặng nào, bất kể nàng có tỏ ta thân thiết gần gũi đến mức nào thì cũng không thể làm vơi bớt sự tịch mịch u sầu trong tâm của nam nhân này, những nữ nhân này mới thật sự là tất cả của Nguyệt tiền bối, nàng cũng chỉ hơn người xa lạ một chút mà thôi.

Nếu Tử Phong biết được suy nghĩ của Triệu Thanh Thanh thì chắc hẳn hắn sẽ dùng một ánh mắt cổ quái để nhìn nàng, chẳng phải điều đó là chuyện đương nhiên hay sao, nàng sao có thể sánh với thân nhân của hắn.

Nhưng biết làm sao được, tâm tình của thiếu nuex khi yêu vẫn luôn không nói lí như vậy, nữ nhân nào cũng muốn bản thân trở nên quan trọng trong mắt tình lang của mình.

Tình cảm của Triệu Thanh Thanh đối với Tử Phong chưa hẳn gọi là yêu, nhưng cũng cách đó không quá xa, chỉ là đến chính nàng vẫn chưa nhận ra rằng mình đang càng ngày càng hãm sâu vào hơn mà thôi.

Ở lâu hơn nữa cũng không có chuyện gì để nói, hơn nữa xét đến việc Nguyệt tiền bối đã rất lâu chưa gặp lại thân nhân của mình, Triệu Thanh Thanh nếu cố tình nán lại thì sẽ có chút xấu hổ, vậy nên sau một lúc hàn huyên tán phét linh tinh, nàng liền đứng dậy cáo từ.

Lãnh cung rất rộng lớn lại hoàn toàn không có người, chúng nữ có thể dễ dàng chia ra tìm phòng riêng cho mình để ở, có Tử Phong ở đây cùng với Sâm La Vạn Tượng, các nàng có thể thoải mái sinh hoạt mà không sợ gây ra động tĩnh khiến người khác chú ý.

Nhiếp Tiểu Thiến đã dừng vận công từ lúc Tử Phong trở về, nàng biết rằng hắn rời đi ngày hôm nay là để đón người nhà của mình nên khi thấy một đống nữ nhân xuất hiện thì nàng cũng không thấy kỳ lạ, mặc dù vậy nàng vẫn có chút khiếp đảm mà núp trong góc phòng không dám lên tiếng, tận lực để cho sự tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất có thể.

Tử Phong nhìn tiểu nha đầu đang cực kỳ rụt rè mà không khỏi bật cười, hắn đưa tay vẫy vẫy Nhiếp Tiểu Thiến, ôn hòa nói

“Tiểu Thiến lại đây nào, để ta giới thiệu cho muội nhận biết các vị tỷ tỷ.”

Nghe Tử Phong gọi, Nhiếp Tiểu Thiến mới chậm rãi lại gần hắn, nàng đứng đó mà có chút xoắn xuýt, len lén đưa mắt nhìn mọi người, trong lòng có chút tự ti, mọi người ai nấy đều vô cùng xinh đẹp, hơn nữa khí thế phát ra lại vô cùng cường đại, nàng chỉ là một cô thôn nữ thấp kém, sao dám lên tiếng trong tình huống này.

Diệp Ngưng Tuyết hết nhìn Nhiếp Tiểu Thiến rồi lại quay sang nhìn Tử Phong, sau một hồi liền tự nhiên giơ tay lên vỗ một phát lên người Tử Phong, hờn dỗi nói

“Lại đi lừa tiểu la lỵ, có một muội muội ở đây rồi mà ca vẫn còn cảm thấy chưa đủ à?”

Tử Phong nhún vai không nói gì, thời điểm hắn mang theo Nhiếp Tiểu Thiến cũng không có nghĩ nhiều như vậy, lúc đó hắn chỉ đơn thuần muốn trả ơn chăm sóc lúc bản thân còn đang trong trạng thái “dã nhân”, hơn nữa tiểu nha đầu cũng đáng yêu lại là một hòn ngọc thô tu luyện, hắn cảm thấy cũng không phải là chuyện gì to tát nên mới làm vậy, nào biết được Diệp Ngưng Tuyết lập tức gán cho hắn cái mác “lừa la lỵ”, oan uổng quá a!

“Được rồi Ngưng Tuyết, đừng trêu chọc phu quân nữa.

Vị tiểu muội này gọi là Nhiếp Tiểu Thiến đúng không, muội có thể gọi ta là Lãnh tỷ tỷ hoặc Băng Băng tỷ tùy ý, đã đi theo phu quân thì chúng ta đều là người một nhà cả, đừng ngại.” Lãnh Băng Băng mỉm cười, khẽ vỗ về mái tóc mượt mà của tiểu nha đầu đáng yêu như chim non trước mắt, trong lòng nàng dường như có một tảng đá buông xuống, phu quân xem ra cũng không bị thù hận cùng đau buồn làm mờ mắt, vẫn còn lí trí cùng tình cảm nhất định, đây là chuyện tốt.

Nhiếp Tiểu Thiến hơi ngơ ngác một chút, cảm nhận được thiện ý của mọi người, nàng dần bình tĩnh lại sau đó cúi đầu hành lễ một cách duyên dáng

“Nhiếp Tiểu Thiến ra mắt các vị tỷ tỷ, mong nhận được sự chiếu cố nhiều hơn từ mọi người a.”

Thấy tiểu nha đầu hiểu chuyện lại nhu thuận như vậy, chúng nữ trong nháy mắt liền đến cả tâm cũng mềm xuống, quấn lấy Nhiếp Tiểu Thiến hỏi chuyện không ngừng, cũng là để hóa giải bớt sự căng thẳng của nàng.

Cơ mà có một người hoàn toàn không thèm quan tâm tới một màn ấm áp này, Tuyết Liên trực tiếp phớt lờ xung quanh, rúc vào trong lòng ôm cứng lấy Tử Phong không rời, giống như sợ thả tay ra một cái là hắn sẽ biến mất vậy.

Tuyết Liên thân là linh thụ hóa hình, tuổi đời lên đến cả vạn năm có dư nhưng chân chính có được linh trí cũng chỉ mới mấy chục năm, đại đa số thời gian nàng đều quanh quẩn ở trong Cổ Mộ, không giao lưu với một ai, cũng chẳng có ai để mà làm vậy, chỉ có một thân một mình quanh năm suốt tháng.

Khi Tử Phong tiến vào Cổ Mộ thì đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp gỡ một sinh vật sống đúng nghĩa, hơn nữa khí tức của người này thập phần trùng lặp với người ban đầu đã trồng nàng xuống đất, trời xui đất khiến thế nào mà nàng lại mở miệng muốn nhận đối phương làm phụ thân.

Tuyết Liên có hối hận trước hành động mang đầy tính ngẫu nhiên của mình hay không? Không hề, bỏ qua việc được ăn ngon, ở bên cạnh Tử Phong khiến cuộc sống của nàng từ một màu xám xịt buồn tẻ trở nên sống động muôn màu muôn vẻ, nàng có thể cảm nhận được sự yêu thương dành cho mình, nàng thích cảm giác ấm áp an toàn ở trong lòng Tử Phong, nàng thấy vô cùng hưởng thụ mỗi khi Tử Phong cưng nựng nàng giống như bảo bối.

So với mấy chục năm cô đơn lúc trước thì nàng lại ưa thích thời gian gần đây hơn rất nhiều, chỉ là một biến cố xảy ra khiến nàng mất đi liên lạc với Tử Phong suốt nhiều năm trời, tâm tình có phần non nớt của nàng giống như một cái cây mất đi gốc rễ của mình, cực kỳ bàng hoàng bối rối.

Nàng đã quen với sự hiện diện của vị “phụ thân” tiện nghi này, đến mức chỉ cần nghĩ đến việc không còn có thể được gặp lại Tử Phong cũng khiến nàng đau đớn không chịu được, tuổi tác của nàng có thể lên đến hàng vạn nhưng tâm linh của nàng không khác gì một đứa trẻ cả.

Nếu không phải Nhạc Tư Kỳ và Diệp Mị Nhi khẳng định chắc nịch rằng Tử Phong vẫn còn sống, Tuyết Liên thật sự không biết liệu mình có thể sống tiếp qua những năm này được không, hay là nàng sẽ giống như một cái cây dần dần héo úa rồi lụi tàn.

Nói vậy có chút khoa trương nhưng đó là sự thật, một linh thụ hóa hình như nàng không dễ chết như vậy, nhưng nàng có thể từ bỏ linh tính của mình trở lại làm một đóa tuyết liên bình thường để rồi một ngày nào đó sẽ bị hái đi làm dược tài, không còn linh tính thì “Tuyết Liên” cũng không còn là “Tuyết Liên” nữa, nàng đã chết rồi.

Tử Phong tuy không có năng lực đọc tâm, nhưng hắn có thể cảm nhận sự quyến luyến của Tuyết Liên đối với mình, hắn cũng chẳng thể làm gì khác ngoại trừ ôm lấy tiểu la lỵ mà vỗ về, tận lực trấn an tâm linh bé nhỏ bị tổn thương của nàng.

Tuyết Liên khẽ dụi đầu vào lòng Tử Phong, cổ họng phát ra tiếng rên nhè nhẹ như tiếng mèo kêu, cái mũi nhỏ nhắn tham lam hô hấp lấy khí tức trên người hắn, dường như muốn bù lại toàn bộ sau từng đấy năm xa cách, không biết từ lúc nào tiểu nha đầu đã ngủ vùi trong lồng ngực hắn, hai bàn tay nhỏ nhắn vẫn nắm chặt lấy vạt áo của hắn không buông ra.

Nhìn thấy chúng nữ trò chuyện rôm rả, Tử Phong cũng không muốn đánh vỡ tâm tình tốt đẹp của mọi người, hắn khẽ đánh tiếng một cái sau đó đứng dậy bế tiểu bảo bối trong lòng đi sang một căn phòng khác, động linh lực thổi bay toàn bộ bụi bặm trong phòng, hắn lúc này mới đặt Tuyết Liên xuống giường, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh cô bé.

Tuyết Liên ngủ say nhưng vẫn không tự chủ được mà rúc vào trong lòng Tử Phong, ánh mắt hắn khi nhìn thấy hành động đáng yêu này không khỏi trở nên mềm mại, hắn khẽ hôn lên trán của nàng, miệng thì thào nói với nàng mà giống như là đang tự nói với bản thân mình

“Ta sẽ để cho mọi sự bất hạnh trên đời không thể nào đến gần con nửa bước, ta xin thề......”

---------------------

Cùng một thời điểm, tại một tòa thành trì cách đế đô không quá xa, chỉ khoảng vài trăm dặm mà thôi, nơi này vốn là chốn thanh bình, ngoại trừ thi thoảng có một ít yêu thú cấp thấp đi lạc rời khỏi rừng ra ngoài, bằng không thì chẳng mấy khi xảy ra tranh đấu.

Chính vì vậy mà cả tòa thành hơn vạn dân này cũng không có mấy lính canh, nếu không muốn nói là căn bản chẳng có thứ gì gọi là canh gác tồn tại.

Từ trong màn đêm xuất hiện mấy tiếng bước chân gõ trên mặt đất, hai bóng người chậm rãi tiếp cận tòa thành trì yên bình này, cả hai đều mặc một thân hắc y không rõ hình thù, nhưng một người có dáng đi thẳng tắp, nhịp chân đều đặn có lực, hiển nhiên là một người khỏe mạnh, trong khi đó thì người còn lại chống gậy mà đi, cái lưng hơi còng xuống, bước chân nhẹ nhàng phù phiếm, thậm chí còn có thể thấy được một tia run rẩy trong mỗi nhịp chân.

Hai người dừng lại trước cổng thành không xa, hắc y nhân khỏe mạnh lên tiếng

“Phong lão, đây đã là tòa thành trì thứ sáu rồi, chúng ta làm vậy có quá lộ liễu hay không?”

“Hừ, lộ liễu hay không chẳng đến lượt ta quan tâm, vương gia muốn ta hoàn thành công việc được giao thì cũng phải trả giá, ta làm đến như này căn bản chính là để trợ giúp cho kế hoạch của vương gia chứ bản thân ta cũng không được lợi lộc gì cả, tất cả là vì đại kế của vương gia!” Phong lão hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nói.

“Không gian giới chỉ còn đủ không?”

Hắc y nhân kia nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, mở cái bọc trên vai ra rồi kiểm tra, bên trong là hàng trăm chiếc nhẫn đủ mộ hình dáng xếp lộn xộn khắp nơi, y thò tay vào lấy ra khoảng mười mấy cái giới chỉ sau đó gật đầu nói

“Vẫn còn đủ, Phong lão cứ yên tâm.”

“Khặc khặc, vậy thì....động thủ đi!!”.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play