“Ngươi là ai??!” Lý Khinh Vân quát lớn một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, không hiểu sao lão ẩn ẩn có cảm giác cực kỳ e ngại đối với bạch y nam tử trước mắt, đây hoàn toàn không quan hệ gì với sự xuất hiện quỷ dị của đối phương mà là trực giác của lão đang cảnh báo như thế.

Tử Phong không trả lời mà chỉ cười nhạt, kế hoạch của hắn đã hoạt động một cách hoàn hảo.

Để nói thêm về chủ ý mà hắn nghĩ ra, rất đơn giản, đó là tìm cách dụ Lý Khinh Vân và Mạnh Thiên Quân ra khỏi nhà mình, đúng hơn là rời khỏi kinh thành.

Việc này nói dễ thì dễ mà nói khó thì khó, dễ là bởi vì nếu chỉ đơn thuần như vậy, Triệu Thanh Thanh có thể đưa ra một đạo mệnh lệnh, ngụy tạo một cái lí do để khiến hai người này ra khỏi kinh thành là chuyện đơn giản.

Vấn đề ở chỗ đó là làm như vậy thì sẽ khiến hai đối tượng này cảnh giác, hơn nữa lại “đánh rắn động cỏ”, tương đương với công khai với các thế lực khác, Triệu gia căn bản không hề có ý định muốn trở mặt thành thù với tất cả thế lực trong kinh thành.

Mạnh Thiên Quân thì khá dễ dàng, Tử Phong chỉ đơn giản yêu cầu Triệu Thanh Thanh triệu tập mấy tên nội gián có địa vị khá cao trong Mạnh gia, sau đó trực tiếp sưu hồn bọn chúng thu được thông tin, còn bản thân thì tạo ra mấy phân thân lừa gạt đối phương.

Còn bí pháp độc môn mà Mạnh Thiên Quân đặt lên người mấy tên nội gián đó, các xử lí lại càng đơn giản hơn, Tử Phong trực tiếp để “bóng” của mình nuốt chửng lấy bốn tên kia là được.

Nghe thì có vẻ tàn nhẫn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả, sưu hồn là thủ đoạn thường thấy cũng không có gì hiếm lạ, nhưng dùng xong đa phần đều khiến đối tượng trở nên ngu ngốc, sống như vậy hay là bị “bóng” của hắn nhai sống cũng không khác gì nhau cả, vả lại cũng chỉ là bốn nhân mạng nho nhỏ, đối với hắn cũng chỉ như bốn con giun, chết thì thôi.

Lý Khinh Vân thì khó khăn hơn một chút, nếu Mạnh Thiên Quân còn có quân cờ Mạnh Kinh Hà để tạo động lực thì Lý Khinh Vân dường như không có lí do gì để đi ra ngoài hết.

Cơ mà Tử Phong lại suy nghĩ theo một góc nhìn khác, nếu như thay vì dụ đối phương ra ngoài, hắn ép đối phương phải tự nguyện đi ra thì sao? Chủ ý ban đầu như vậy nên mới có màn “ám sát” bất thành, rồi cố tình chọc tức đối phương năm lần bảy lượt, ép Lý Khinh Vân không còn lựa chọn nào khác ngoài bị dắt mũi.

Đây chỉ đơn thuần là một kế sách thô thiển nhắm vào tâm lý tự mãn của mấy tên siêu cấp cường giả địa vị cao ngút trời này, tuy thô nhưng hiệu quả, đối với Tử Phong thì vậy đã đủ rồi.

Sự xuất hiện của Mạnh Kim Lương khiến Tử Phong hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng không để trong lòng, một Lục Bộ Thiên Tôn đặt ở trong Thiên Hành đế quốc cũng thuộc dạng siêu cấp đại lão không ai muốn tùy tiện đắc tội kể cả Triệu gia, nhưng trong mắt hắn thì chỉ gọi là một võ giả hơi mạnh một chút mà thôi.

Nghe Lý Khinh Vân quát hỏi, Tử Phong vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, chậm rãi thở ra một hơi, miệng nói

“Các ngươi không cần biết ta là ai đâu, chỉ cần biết ngày hôm nay không ai có thể về nhà được thôi!!”

Ba người Mạnh Thiên Quân, Lý Khinh Vân chỉ cảm giác có một hơi thở lạnh lẽo đến tận xương tủy khiến người khác rùng mình phả ra, ngay sau đó thì thấy bạch y nam tử trước mặt chậm rãi mở hai mắt của mình ra.

Trong một sát na cặp mắt đó hoàn toàn xuất hiện, không gian xung quanh cả bọn vặn vẹo sau đó trực tiếp tối sầm xuống, toàn bộ ánh sáng bị diệt tuyệt không còn chút vết tích, hàng ngàn hàng vạn con mắt màu tử sắc xuất hiện ở khắp tứ phương tám hướng liên tục chuyển động trông vô cùng kinh dị.

Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương cảm thấy đầu óc đau như búa bổ, một áp lực kinh khủng như núi cao ức vạn trượng đè ép tinh thần của cả hai một cách kịch liệt, lông tóc trên cơ thể hai người dựng đứng hết cả lên giống như đang đối mặt với một đầu viễn cổ hung thú cuồng bạo khát máu đến cực điểm, chỉ trong một cái chớp mắt mà cả hai đã cảm giác khí huyết trong thể nội nhộn nhạo, cổ họng ngòn ngọt muốn phun máu.

Hai vị siêu cấp cường giả Thiên Tôn trở nên như vậy chỉ trong nửa cái hô hấp, khỏi phải nói Mạnh Thiên Quân vốn chỉ có tu vi Thánh Quân lúc này cảm thấy thế nào.

Thứ duy nhất Mạnh Thiên Quân nhìn thấy đó là cảnh tượng hàng vạn con mắt vô cùng kinh dị kia nhìn thẳng về phía mình, sau đó thì tầm nhìn của hắn tối sầm lại, tinh thần thức hải bị chấn động nặng nề mà tổn thương trầm trọng, lục phủ ngũ tạng nứt vỡ, linh lực trong cơ thể mất kiểm soát mà cuồng bạo xông phá kinh mạch, da thịt xuất hiện nhưng vết rách chằng chịt phún xuất máu tươi, ngay lập tức liền ngã xuống đất bất tỉnh, cơ thể trọng thương co giật trong vô thức, hai mắt trợn trừng trắng dã, khóe miệng chảy ra hỗn hợp máu tươi pha lẫn với bọt mép.

Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương dẫu sao cũng là cường giả thành danh lâu năm, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc đã bị đối phương ép đến mức nội thương một cách đơn giản, nhưng nội thương như vậy với bọn hắn cũng không phải quá mức nghiêm trọng, cả hai đều hiểu rõ rằng đây là thủ đoạn công kích tinh thần, chỉ cần tìm cách phá giải thì không cần phải lo lắng nhiều nữa, dù sao thì khí thế mà bạch y nhân kia tỏa ra cũng chỉ đại khái ở khoảng Nhất Bộ Thiên Tôn tới Nhị Bộ Thiên Tôn, chẳng qua thủ đoạn có chút quỷ dị mà thôi.

Lý Khinh Vân lấy ra một cái chuông kim loại cũ kỹ xỉn màu tung lên không trung, hai tay chập lại niệm chú quyết, chiếc chuông to bằng nắm tay bỗng trở nên to lớn gấp hàng chục lần, bề mặt tỏa ra kim quang chói lọi sau đó hóa thành một đạo quang màng bao bọc xung quanh cơ thể lão, tầm nhìn của lão tuy không khôi phục được hoàn toàn, những con mắt quỷ dị đó vẫn lơ lửng trên không trung nhưng ít nhất màn đêm tăm tối xung quanh đã biến mất, áp lực giảm đi tới mức lão có thể ứng phó được.

Trong khi đó Mạnh Kim Lương trực tiếp hơn, lão không thèm sử dụng đạo cụ trợ giúp mà lấy hai ngón tay chọc lên thiên linh cái của mình, đầu ngón tay của lão xuất hiện từng đạo pháp tắc chi lực cường hãn, trực tiếp tạo thành một vòng bảo hộ đối với tinh thần thức hải của lão, điển hình chính là dùng tu vi thông thiên của mình ngạnh kháng công kích tinh thần của đối phương.

Tử Phong cũng không cho rằng Tà Vương Chân Nhãn với ba thành sức lực có thể làm gì đối phương, hắn chỉ đơn thuần làm vậy vì nó có lợi cho mình mà thôi, trước hết phải khiến hành động của kẻ địch chậm hơn bản thân một nhịp đã thì mới ổn.

Sở dĩ phải làm như vậy là vì nếu để cho Lý Khinh Vân hay Mạnh Kim Lương ra tay trước, lấy khí tức của bản thân hắn biểu thị ra ngoài ở cấp bậc Thiên Tôn, hai người đó sẽ không khinh thường mà sẽ động thủ toàn lực.

Một khi Thiên Tôn cường giả toàn lực giao chiến, dù chỉ là một chiêu thôi cũng có thể khiến không gian sụp đổ, kình khí động thiên, đại đạo pháp tắc dao động kịch liệt, đến lúc đó thì người ở kinh thành sẽ biết hết, công sức dụ dỗ đối phương ra ngoài này trực tiếp đổ sông đổ biển.

Nhưng nói vậy cũng có cảm giác hơi miễn cưỡng, Tử Phong nếu muốn chế trụ hai người này thì chắc chắn phải bộc lộ sức mạnh của bản thân, đó cũng là sức mạnh ở cấp bậc Thiên Tôn, sao có thể đạt thành hiệu quả che giấu được.

Vấn đề chính là Tử Phong chỉ cần môt khoảnh khắc đối phương bị kiềm chế để thi triển thủ đoạn của mình mà thôi.

Tử Phong không nhắm mắt lại, cũng không tăng cường sức mạnh của Tà Vương Chân Nhãn, hắn chỉ nhẹ nhàng giơ lên một ngón tay, miệng lẩm bẩm

“Lĩnh Vực – Sâm La Vạn Tượng!!!”

Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương vừa mới thoát khỏi sự áp chế của Tà Vương Chân Nhãn, đang tính phản kích thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên khiến cả hai ngẩn người ra.

Chỉ thấy không gian xung quanh vặn vẹo sau đó lấy Tử Phong làm trung tâm, cơ thể của hắn tan biến rồi hóa thành một lớp màng chắn đủ loại màu sắc lấy một tốc độ không thể tưởng tượng được bành trướng ra khắp nơi.

Quang cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi, vốn dĩ là địa hình đồi núi và đồng cỏ kèm theo ít cây cối cỡ trung nay đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là dung nham nóng bỏng tràn ngập đại địa, nhiệt lượng hừng hực phun trào khiến không gian vặn vẹo, khắp nơi là vô vàn hỏa chủng đang thiêu đốt mọi thứ bọn chúng chạm vào.

Ở ngay bên cạnh khung cảnh giống như luyện ngục hỏa diễm đó lại là băng nguyên lạnh buốt tứ phương tám hướng đều là tuyết trắng lóa mắt, băng đá rải rác khắp nơi.

Liền kề băng nguyên đó lại là khung cảnh hải dương dậy sóng rộng lớn vô tận trải dài ngàn vạn dặm với chim chóc bay lượn trên bầu trời, tôm cá bơi lội tung tăng dưới mặt nước, chốc chốc còn thấy kình ngư khổng lồ phóng mình lên không trung rồi hạ xuống biển khiến nước bắn lên trời.

Hàng loạt khung cảnh cùng địa hình xuất hiện liên tục không ngừng nghỉ, sa mạc khô nóng, rừng cây ẩm ướt, núi cao ức vạn trượng, thảo nguyên xanh tươi, lôi trì khủng bố như thiên phạt, thâm uyên sâu không thấy đáy,…..ngẩng đầu lên bầu trời có thể thấy được vũ trụ tinh không vô vàn ánh sao lập lòe vô cùng huyền bí.

Khung cảnh giống như ảo mộng này hiện ra một cách vô cùng chân thực, luyện ngục hỏa diễm ở ngay bên cạnh băng nguyên, biển cả dậy sóng xếp ngang sa mạc khô nóng, rừng cây ẩm ướt chồng lên trên thâm uyên vạn trượng…mọi khung cảnh đều giống như nhưng hình khối độc lập được đặt sát vào với nhau, vừa là một thể vừa tách rời không liên quan chút nào, một chú chim hải âu từ khung cảnh biển khơi bay sang sa mạc liền hóa thành hùng ưng sa mạc uy vũ, nhưng cũng cùng một chú chim đó từ trong sa mạc bay sang băng nguyên liền biến thành một con cú trắng, khi tiến vào thảo nguyên thì biến thành kền kền ăn xác thối.

Cảnh tượng trước mắt giống như bức tranh thu nhỏ của toàn bộ thế giới được đặt vào cùng một chỗ, đến cả sự tồn tại của vũ trụ tinh không vô cùng vô tận cũng xuất hiện, Sâm La Vạn Tượng, mọi vật chất, mọi sự vật, mọi sinh vật, mọi hiện tượng trong vũ trụ tất cả đều thực thể hóa ở trong chiều không gian này, chân thực mà hư ảo, hư ảo nhưng cũng chân thực, đại đạo diễn hóa vô cùng vô tận không có điểm dừng.

Ở trong không gian hệ thống, Tiểu Linh mỉm cười, ánh mắt giống như xuyên thấu không gian mà nhìn ra bên ngoài, miệng lẩm bẩm nói

“Ai nói rằng ngộ tính của công tử là yếu? Dù không dựa vào hệ thống thì ngộ tính của công tử cũng không phải phàm vật.”

Đúng như Tiểu Linh nói, đây chính là Lĩnh Vực chân chính, hàng thật giá thật, mười phần vẹn mười, tất cả từ đầu tới cuối đều do một mình Tử Phong lĩnh ngộ ra, không hề có sự trợ giúp của hệ thống, cũng không có sự chỉ điểm của Tiểu Linh, chỉ có một mình hắn cùng với tâm trí của chính mình, chìm trong sự đày đọa hàng vạn năm ở Vạn Quỷ Quật, tạo ra Lĩnh Vực này.

Thời điểm Tiểu Linh nhìn thấy Lĩnh Vực này của Tử Phong, nàng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, bởi vì đây không phải là Ngụy Vực của cường giả ở Huyền Linh đại lục vẫn hay sử dụng nữa, thứ này đã nhảy ra khỏi phạm trù Ngụy Vực của phàm nhân, đã chân chính chạm đến một sợi da lông của Lĩnh Vực chân chính thuộc về Thần Linh rồi.

Chính xác, Lĩnh Vực của Thần Linh, chứ không phải Lĩnh Vực của Thần cấp, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau, mặc dù chỉ gọi là hơi chút chạm vào một sợi da lông của Lĩnh Vực chân chính, nhưng Tiểu Linh có thể khẳng định, về mặt “chất” thì Sâm La Vạn Tượng của Tử Phong đã vượt xa bất kỳ Lĩnh Vực cùng cấp nào khác, kể cả so với Lĩnh Vực của Thần cấp cũng không có ngoại lệ, cái danh vô địch cùng cấp cũng không ngoa.

Vậy thì chuẩn xác mà nói, Sâm La Vạn Tượng có năng lực gì? Nếu trả lời thực lòng, Sâm La Vạn Tượng không có năng lực, cũng đồng thời sở hữu ức vạn năng lực.

Tử Phong nhục thân hóa vạn tượng, tinh thần hóa sâm la, bản thân chính là đại biểu cho ức vạn hiện tượng trong vũ trụ, kim loại, mộc chất, băng giá, thủy tiễn, hỏa cầu, lôi điện, phong nhận…..

chỉ cần hắn vẫn còn đủ lực lượng để chèo chống, ở trong Lĩnh Vực này hắn muốn diễn hóa ra thứ gì cũng được.

Đương nhiên cũng không phải là không có giới hạn, những thứ hắn tạo ra vẫn bị giới hạn ở cấp bậc hiện tại của hắn, Tử Phong không thể tạo ra một thứ vượt quá tu vi bản thân và đại đạo pháp tắc của thế giới bản nguyên nơi hắn đang phụ thuộc vào được, cụ thể ở đây chính là Thế Giới của hắn, tức là dù có muốn hắn cũng không thể trực tiếp thực thể hóa ra một Chúa Tể Hư Không được, bởi vì sự tồn tại của thực thể đó đã vượt quá giới hạn của thế giới bản nguyên.

Thực ra với thực lực của Tử Phong, hắn căn bản không cần phải lằng nhằng tế ra Lĩnh Vực của mình để xử lí mấy người này, điều kiện tiên quyết ở đây chẳng qua là chế phục đối phương mà không gây ra động tĩnh lan tới kinh thành.

Sâm La Vạn Tượng chính là tuyển chọn tốt nhất, hiện tại cả hai người Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương đều đã bị Lĩnh Vực của Tử Phong bao phủ, không gian trong này đã tự hình thành một tiểu thế giới cách biệt với bên ngoài, dù trong này có đánh nhau đến mức diệt thế thì bên ngoài cũng hoàn toàn không có chút động tĩnh nào cả.

Lý Khinh Vân cùng với Mạnh Kim Lương chết lặng đứng đó, đến cả hô hấp cũng quên mất, ánh mắt hai người dại ra như kẻ ngốc, đã là Thiên Tôn cường giả, ai cũng đều đã chứng đạo, mỗi một người đều có đạo của riêng mình, sau đó cụ hiện cái đạo đó ra dưới dạng pháp tắc chi lực, đạt được cộng minh và sự công nhận của thiên địa, chỉ như vậy mới có thể được coi là Thiên Tôn chân chính.

Đạt đến cấp bậc này, bọn hắn đã có thể ẩn ẩn tiếp xúc đến một ít cái gọi là pháp tắc bản nguyên của thế giới, cảnh tượng trước mắt có thể coi là huyễn tượng, nhưng cái cảm giác giống như mình đang đối đầu với cả một thế giới hoàn chỉnh này, tuyệt đối không thể giả được.

Đó cũng là lí do tại sao hai người bọn họ ngẩn người ra đến cả nhúc nhích cũng không làm được, võ giả có mạnh hơn nữa thì chung quy lại cũng chỉ là con người, khó mà chống lại được lực lượng của tự nhiên, Lính Đế hay Bán Thần Cảnh mạnh đấy, nhưng trực tiếp bị một hành tinh đập thẳng vào người, không cần chút pháp tắc chi lực nào cả cũng không chịu nổi.

Thần cấp chưởng toái thiên hà, quyền diệt tinh không, nhưng liệu có thể chống lại được hỗn độn tịch diệt của vũ trụ hay không?

Câu trả lời hiển nhiên là không, Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương chỉ đơn thuần là Thiên Tôn, so với võ giả cấp thấp có thể được ví như thần nhân, nhưng khi đem bọn hắn ra so với một thế giới chân chính, cả hai cũng chỉ như hai con kiến bò dưới mặt đất của một tinh cầu mà thôi, nhỏ bé đến mức đáng thương.

Ánh sáng chói lòa từ trên cửu thiên buông xuống, Tử Phong từ bên trong màn sáng xuất hiện, bạch y tung bay phất phới, khí tức mênh mông vô tận như biển cả rộng lớn, đằng sau lưng là một đôi cánh bằng năng lượng phát ra thất thải quang hoa dang rộng đến vài mét, sự hiện diện của hắn giống như là thiên thần hạ phàm, đang dùng ánh mắt chí cao vô thượng nhìn xuống nhân gian.

Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương bừng tỉnh, mặc dù tận sâu trong tâm khảm đều không có chút chiến ý nào, nhưng cả hai cũng biết được hoàn cảnh của mình đang phải đối đầu với đại địch, sinh tử quan đầu, dù không có chiến ý thì cũng phải cố gắng mà chiến, cả hai đồng thanh hét lớn

“Thiên Tôn Pháp Tướng!!!!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play