Sự kiện này là một trong những sự kiện được mong mỏi nhất đối với đệ tử của Lăng Hư Cung.

Với đệ tử tham gia thì đây là một cơ hội để thể hiện bản thân, nhất là với những đệ tử nội môn không phải chân truyền, chỉ cần thể hiện bản thân đúng cách thì địa vị cũng theo vậy mà tiến lên, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của vị trưởng lão nội môn nào đó thì đấy chính là cơ hội ngàn năm có một.

Cũng không phải chỉ những đệ tử tham dự mới có được lợi ích, những đệ tử có tu vi yếu kém hơn, hoặc chỉ đơn giản là mới gia nhập Lăng Hư Cung cũng có thể thông qua kì tỉ thí này mà có được thêm kinh nghiệm chiến đấu thông qua quan sát, và quan trọng hơn đó là hiểu được phân tầng các thế lực trong tông môn.

Nội bộ Lăng Hư Cung cũng chia làm rất nhiều thế lực nhỏ, những đệ tử có tu vi mạnh mẽ nhất thường xây dựng một tiểu thế lực cho riêng bản thân, bên dưới là rất nhiều đệ tử yếu hơn đi theo, chuyện như vậy không phải là thứ gì hiếm lạ cho lắm.

Chính vì như vậy nên số lượng khán giả quan chiến cũng đông một cách kỷ lục, nếu không phải nơi diễn ra cuộc tỉ thí thực sự rất rộng rãi thì căn bản không đủ chỗ để cho mọi người quan sát.

Sau một bài diễn văn dài lê thê của tông chủ Lăng Hư Cung Lâm Chấn Hạo, vòng đầu tiên là hỗn chiến ngay lập tức bắt đầu.

Khoảnh khắc toàn bộ đệ tử tham gia tỉ thí xuất hiện trên lôi đài cỡ lớn của mỗi sơn phong, khán giả bên dưới đồng loạt nổ tung lên, những tràng reo hò cổ vũ, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, ai nấy đều mang theo cặp mắt sùng bái mà nhìn những đệ tử trên đài.

Những đệ tử này đều là tinh anh trẻ tuổi nhất của Lăng Hư Cung, mang trên mình trọng trách chấn hưng tông môn trong tương lai, so với đệ tử nội môn thông thường khác cao hơn rất nhiều.

Nhiệm vụ làm trọng tài được giao cho các trưởng lão ngoại môn, trưởng lão nội môn không được phép tham dự để đảm bảo tính công bằng, tránh thiên vị cho đệ tử của mình.

Với quy định đó thì Tử Phong không thể trở thành trọng tài kiểm soát trận đấu được, mà trên thực tế nếu có ai kêu hắn làm thì hắn cũng trực tiếp từ chối, ai rảnh rỗi mà đi làm cái công việc nhàm chán đó cơ chứ.

Các trưởng lão ngoại môn hay còn gọi là cung phụng trưởng lão cũng đều là cường giả Thánh cấp, vậy nên tính an toàn cũng như công bằng của mỗi trận đấu đều được đảm bảo.

Vì vòng đầu tiên là hỗn chiến nên ở mỗi lôi đài lớn của bốn sơn phong có tổng cộng tám vị cung phụng trưởng lão chia làm tám hướng quan chiến.

“Thập thất trưởng lão, nghe nói hai đệ tử ngài mới thu nhận cũng tham gia đúng không?”

Người vừa mới mở miệng đó là thập tam trưởng lão Thanh Long phong – Hàn Nhất Nguyên, cũng là người ngày trước đã tiến vào Sinh Hồn Bí Cảnh cùng với Tử Phong, là một trong số ít người có quan hệ khá là hữu hảo với hắn ở trong Lăng Hư Cung.

Lúc này toàn bộ trưởng lão nội môn của bốn phong đều đang lơ lửng trên không trung khoảng chừng mấy chục mét gì đó, vô cùng nhàn nhã dẫm trên hư không mà quan sát đệ tử bên dưới tham chiến.

Tử Phong cũng không ngoại lệ, hắn đang âm thầm đánh giá các đệ tử tham gia thi đấu thì đột nhiên nghe thấy Hàn Nhất Nguyên bắt chuyện.

“Đúng vậy, nếu ngài nhìn kỹ một chút thì sẽ thấy hai tên đệ tử kém cỏi của ta đang lẩn trốn ở giữa đám đông kia kìa.” Tử Phong gật đầu, ngón tay chỉ về một hướng nói.

Hàn Nhất Nguyên nhìn xuống mấy chục đệ tử đang đứng lung tung trên võ đài thuộc về Thanh Long phong, một hồi lâu sau mới nhìn thấy hai người mà Tử Phong đang chỉ, đôi mày kiếm của hắn nhíu lại.

Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên mặc y phục thường thấy của đệ tử nội môn, khí tức toàn thân thu liễm, liên tục di chuyển một cách nhẹ nhàng giữa các đệ tử khác giống như một bóng ma, hoàn toàn không có chút nổi bật nào.

Sở dĩ Hàn Nhất Nguyên nhíu mày là bởi vì người ta vẫn hay có câu thầy nào trò nấy, cái thể loại thích làm loạn như Tử Phong mà lại có hai đệ tử không chút nổi bật như thế này thực sự là rất quái lạ.

Trong tưởng tượng của hắn thì đệ tử của Tử Phong tám phần mười sẽ xuất hiện vô cùng hoành tráng, không thì ít nhất cũng thể hiện rõ thân phận của bản thân là đệ tử của thập thất trưởng lão Thanh Long phong nổi tiếng gần xa chứ không phải như thế này.

“Sao vậy, có chuyện gì không ổn à?” Tử Phong thấy Hàn Nhất Nguyên nhíu mày liền hỏi.

“À không có gì, hai đệ tử của ngài ẩn thân quá tốt, ta phải mất một lúc mới nhìn ra được.” Hàn Nhất Nguyên cười nói.

Tử Phong đang định mở miệng ra nói thì có một bàn tay vỗ lên vai hắn, kèm theo đó là một giọng nói sang sảng như chuông đồng

“Thập thất, thấy đệ tử của ta thế nào?”

Khẽ thở dài một tiếng, Tử Phong quay ra đằng sau, người vỗ vai hắn chính là phong chủ Thanh Long phong Bạch Nghiệp, đứng bên cạnh hắn chính là phó phong chủ Tần Giác.

“Phong chủ à, ngài hỏi không đầu không đuôi như vậy thì bảo ta phải trả lời kiểu gì?" Tử Phong lắc đầu nói.

“Ý ta là thấy thiên phú của hắn như thế nào, có xứng đáng làm đệ tử chân truyền của phong chủ là ta hay không?” Bạch Nghiệp vô cùng hứng thú nói.

Tử Phong nghe vậy liền hướng mắt nhìn xuống võ đài, đệ tử thân truyền của Bạch Nghiệp là một nam thanh niên trẻ tuổi, thân hình dong dỏng cao, trái ngược với thể loại “não cơ bắp” như Bạch Nghiệp lại có một chút thư sinh, gương mặt anh tuấn lúc nào cũng nở một nụ cười mỉm, trông hắn giống như là đệ tử của Tiếu Diện Công Tử Tần Giác hơn là đệ tử của Bạch Nghiệp.

“Vũ Long, năm nay 24 tuổi, đột phá Tôn cấp nhất phẩm năm 23 tuổi, một năm sau tu vi đã đạt tới Tôn cấp nhất phẩm trung giai, cảnh giới vô cùng ổn định.

Tuổi trẻ mà có thành tựu như vậy chứng tỏ căn cơ rất tốt, tuyệt đối là thiên tài đỉnh cấp trong số hàng vạn thiên tài, so với đệ tử ta hiện tại thì mạnh hơn nhiều!” Tử Phong gật đầu nói.

Bạch Nghiệp nghe thế liền cười toe toét, gương mặt vô cùng vui sướng, trong lòng thầm nghĩ lão tử đánh không lại ngươi, nhưng ít nhất thì đệ tử của ta vẫn mạnh hơn đệ tử của ngươi nhiều lắm.

Chỉ có Tần Giác ở một bên thấy sư huynh của mình vui sướng mà không khỏi cười ảo não, hai mươi ba tuổi Tôn cấp nhất phẩm chắc chắn là thiên tài, nhưng mà đừng quên ở đây còn có một tên quái thai 20 tuổi đã là Thánh Giả, 27 tuổi có thực lực đủ để đánh Thánh Hoàng đỉnh phong như đánh chó, không biết sư huynh của mình tự hào ở cái chỗ nào nữa.

Vả lại Tần Giác cũng tinh ý nhận ra Tử Phong nói rằng đệ tử của Bạch Nghiệp chỉ mạnh hơn đệ tử của hắn ở thời điểm “hiện tại”, tức là hắn ta cực kỳ tự tin trong tương lai đệ tử của hắn sẽ vượt xa Vũ Long.

Đương nhiên những chuyện này Tần Giác nhận ra nhưng không để lộ, dù sao thì vẫn phải giữ mặt mũi cho Bạch Nghiệp, không thể đả kích lòng tự tôn của sư huynh hắn được.

Theo hiệu lệnh của trọng tài, trận hỗn chiến bên dưới ngay lập tức liền bắt đầu, toàn bộ quảng trường rộng lớn đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, đến cả một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.

Một phút trước đều là người một nhà với nhau, nhưng khi trận hỗn chiến diễn ra, trên lôi đài chỉ còn lại địch nhân với nhau, không khí cực kỳ căng thẳng, bất kỳ ai động thủ trước sẽ giống như ném một hòn đá xuống mặt nước tĩnh lặng, đợi chờ sau đó là bão tổ nổi lên.

Bốn tên đệ tử có tu vi Tôn cấp của Thanh Long phong thì cực kỳ nhàn nhã, ở đây ngoại trừ bọn hắn thì còn lại chỉ toàn là Vương cấp võ giả, về cơ bản thì đã cầm chắc trong tay vị trí ở trong thập cường, căn bản không cần phải động thủ, tin rằng cũng không có tên nào ngu ngốc nhắm vào bọn hắn cả.

Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên lại càng không có hứng thú động thủ, cả hai trải qua nhiều ngày bị tẩy não bởi lối chiến đấu vô liêm sỉ của Tử Phong nên cũng hiểu rõ việc trong hỗn chiến như thế này, càng nóng nảy thì càng dễ bại trận, trừ khi ngươi có thực lực trấn áp tất cả, còn không thì chim đầu đàn sẽ luôn là con bị hạ đầu tiên, cả hai tận lực thu liễm khí tức, khiến bản thân trở nên vô hại nhất có thể.

Nhưng cứ như vậy thì sẽ chẳng đi đến đâu hết, khi bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm, một tên đệ tử dường như đã đạt đến giới hạn của mình, thân hình khẽ động liền áp sát một tên đệ tử khác, linh lực trong người cuộn trào, vũ kỹ trong nháy mắt được tung ra.

Hành động vừa rồi chẳng khác nào đổ một thùng dầu vào lửa, trong chớp mắt liền nhóm lên ngọn lửa chiến đấu điên cuồng lan toả ra khắp nơi, một tràng chiến đấu cực kỳ hỗn loạn diễn ra.

Y như tính toán ban đầu, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên dựa sát vào nhau, tận lực né tránh chiến đấu, không hề chủ động công kích mà chỉ phản công nếu có ai tiếp cận, để mặc cho mọi người hỗn chiến tự tiêu hao lực lượng lẫn nhau.

Những đệ tử có thể tham dự tỉ thí đều là tinh anh, không có ai là ngu ngốc hết, có vài người tinh ý đã nhận ra hành động mờ ám của hai người Trần Duệ, đồng thời cũng nhận ra thân phận của hai người.

“Vũ sư đệ, nhìn kìa, đó là đệ tử của thập thất trưởng lão!” Một trong số bốn đệ tử Tôn cấp vốn nhàn hạ từ đầu đến giờ vỗ lên vai Vũ Long, miệng nói.

Nghe thấy danh tự “thập thất”, sự chú ý của Vũ Long ngay lập tức bị lôi kéo, danh tiếng của Tử Phong ở trong Lăng Hư Cung cực kỳ lớn, bản thân hắn đối với vị trưởng lão gần như đi vào huyền thoại này cũng tồn tại cảm xúc vô cùng phức tạp.

Tâm sùng bái cường giả thì ai cũng có, Vũ Long cũng không ngoại lệ, Tử Phong giống như là thần tượng của hắn vậy.

Nhưng mà đồng thời, vị thấp thất trưởng lão này cũng giống như là một ngọn núi lướn đè nặng lên vai hắn.

Bản thân Vũ Long mang danh thiên tài tuyệt đối không phải là hư ảo, một thân tu vi Tôn cấp nhất phẩm ở tuổi 23 chính là dựa vào sự cố gắng kiên trì của chính hắn mà thành, không hề có sự trợ giúp từ ngoại lực.

Nhưng mà dù có cố gắng như thế nào, Vũ Long vẫn không tự chủ được mà so sánh bản thân mình với Tử Phong, cái danh thiên tài của hắn được mọi người công nhận, chỉ là trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy trống rỗng, không có chút thành tựu nào cả.

Vũ Long mang theo tâm tình phức tạp mà quan sát Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, ánh mắt không khỏi loé lên

“Che giấu rất tốt nhưng mà vẫn chưa đủ, Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn, xem ra thập thất trưởng lão đã thu được hai đồ đệ tốt!” tên đệ tử có tu vi cao nhất ở đây là Tôn cấp tam phẩm xoa cằm nói.

Tất cả nghe vậy liền giật mình, nghe nói thời điểm thập thất trưởng lão thu nhận đệ tử mới chỉ cách đây hơn nửa năm, lúc đó hai người Trần Duệ đến cả Tướng cấp võ giả cũng không phải, vậy mà bây giờ đã là Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn, tốc độ đề thăng tu vi này không khỏi quá nhanh đi.

“Ài, sao tự nhiên ta lại có cảm giác bị đả kích lòng tự tin một cách trầm trọng như thế này, thập thất trưởng lão thì cũng thôi đi, ta cũng biết bản thân mình không thể so sánh với ngài ấy, nhưng mà còn hai người này là sao chứ, đúng thật là ba thầy trò biến thái như nhau.” Tên đệ tử Tôn cấp nhị phẩm cười khổ nói.

Trong lúc bốn người dồn sự chú ý vào đồ đệ của Tử Phong, ở bên kia Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cũng đang phải chiến đấu cật lực.

Hỗn chiến đã diễn ra được một lúc, càng ngày càng có nhiều người bị loại, những người còn lại ai cũng muốn có một vị trí trong thập cường, trong đó có không ít người đặt mục tiêu lên người Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên trông có vẻ yếu ớt nhất.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play