Một tiếng lôi minh vang lên, sau đó là hằng hà sa số hắc lôi từ bên dưới mặt đất bốc lên sau đó lan rộng ra xung quanh, đi đến đâu liền lật tung đại địa, nghiền nát cây cối đến đó, thanh thế vang dội khó gì sánh bằng.

Khói bụi mù mịt che lấp quang cảnh chiến trường, bỗng nhiên từ trong làn khói, một thân ảnh mặc giáp phóng vụt ra ngoài.

Tử Phong đặt chân xuống đất, cả người lùi lại phía sau một đoạn dài, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn vào bên trong đám khói bụi.

Chỉ thấy một làn gió thổi qua xua tan bụi mù, một thân ảnh thần bí mặc áo choàng rộng che kín cả người đến cả khuôn mặt cũng không lộ ra đang đứng đó, trên người y vẫn còn hắc lôi lập loè, trong khi đó thì Tứ Tí Thạch Hầu ở đằng sau chỉ dính dư ba của hắc lôi, tuy vẫn hấp hối nhưng hiển nhiên là chưa chết được.

“Mong vị đại nhân này hãy nương tay…” thần bí nhân mở miệng, một giọng nói khàn đục giống như lão già gần đát xa trời vang lên, tuy vậy nhưng cũng không đến nỗi khó nghe lắm, chỉ là cách phát âm từ ngữ thì có vẻ hơi lạ.

“Đột nhiên xuất hiện rồi kêu ta hạ thủ lưu tình? Xin lỗi chứ ta không quen bị người khác sai khiến, càng đặc biệt không thích một yêu thú như ngươi sai khiến!” Tử Phong thu hồi thủ thế, đứng thẳng người lên cười lạnh.

Bờ vai của thần bí nhân khẽ rung lên một cái rất nhỏ rồi sau đó ổn định lại, nếu không phải thực sự chú ý thì sẽ không có ai nhận ra được cử chỉ nhỏ bé đó.

“Ngài nhận ra thân phận của ta ư?” thần bí nhân trầm giọng nói.

Cất tiếng cười mỉa mai, Tử Phong vung tay lên một cái, không khí dưới áp lực từ cú vung tay của hắn hoá thành một luồng gió mạnh thổi thẳng về phía đối phương.

Thần bí nhân không tránh không né, bởi vì đây không phải là công kích, chỉ thuần tuý là một làn gió mạnh mẽ mà thôi.

Luồng gió thổi bay mũ trùm đầu của thần bí nhân, để lộ khuôn mặt ẩn giấu phía sau lớp vải.

Chỉ thấy đó là một khuôn mặt có phần giống nhân loại, nhưng nước da lại hơi vàng, xương quai hàm có hình thù kỳ lạ, dưới cằm là một lớp râu….không đúng, là một lớp lông tơ màu vàng nâu kéo dài lên tận mang tai.

Cái mũi của hắn không giống với nhân loại bình thường mà giống với mũi của hươu nai gì đó, chỉ có điều là nó dẹt hơn và không nhô ra ngoài.

Một đôi mắt với đồng tử màu vàng to hơn người bình thường, trên trán là mấy vết bớt trông có vẻ giống như hình ngôi sao, mái tóc bạc trắng cùng với nước da nhăn nheo hiển nhiên không ít tuổi..

Nhưng đó không phải là những điều thật sự đặc biệt, thứ khiến người ta chú ý đó là phía trên đầu hắn là một cặp sừng nhô lên từ xương sọ, xuyên thẳng qua da thịt, có điều cặp sừng này chỉ kéo dài chưa đến hai đốt ngón tay, ở trên vẫn còn vết tích giống như bị ngoại lực bẻ gãy nham nhở.

“Không biết một thất giai cao cấp yêu thú như quý ngài Thiên Cự Lộc đây không ở bên trong Yêu Thú Sâm Lâm mà lại xông ra tận ngoài này để làm gì?” Tử Phong dường như không bất ngờ trước diện mạo của đối phương, cười nhạt nói.

Thần bí nhân mặc áo choàng không ngờ lại có thân phận thật sự là Thiên Cự Lộc, đây vốn là một loại yêu thú cổ xưa, kể từ sau chiến tranh Thiên Ma thì số lượng còn lại rất ít, chỉ có ở sâu bên trong Yêu Thú Sâm Lâm mới có thể may mắn gặp được.

Thiên Cự Lộc là một trong số ít những loại yêu thú có huyết mạch cao giai, khi trưởng thành có thể dễ dàng đạt đến thất giai trung cấp, thực lực có thể so sánh với Bán Thánh Tôn, một số ít có thể đạt tới thất giai cao cấp thậm chí đặc cấp.

Chưa dừng lại tại đó, bản thể của Thiên Cự Lộc là một con hươu khổng lồ cao tới cả ngàn mét, móng guốc của nó dẫm xuống có thể tạo ra vết tích đủ để làm một cái hồ nước nhỏ, cơ thể tràn ngập hoa văn kỳ dị có phần giống như những vì tinh tú trên bầu trời, đôi sừng lớn vươn cao có thể chạm đến mây bay trên trời cao, vì thế nó mới có tên là Thiên Cự Lộc.

Thiên Cự Lộc bản tính ôn hoà nhưng bản chất vẫn là yêu thú, nếu chọc đến nó thì chính là một hồi đại hoạ, không nói đâu xa nhưng thử ví dụ có một đầu Thiên Cự Lộc hiển lộ bản thể rồi lao thẳng về phía Lăng Hư Cung, ngoại trừ mấy vị Thánh Quân siêu cấp cường giả thì đến cả Thánh Tôn cũng phải đau đầu với nó.

Yêu thú thực lực mạnh mẽ như vậy mà xuất hiện ở phía rìa ngoài Yêu Thú Sâm Lâm đã là chuyện lạ trăm năm có một, nay lại trực tiếp xông ra tận Ngoạ Long Sơn Mạch vốn còn chẳng phải thuộc về Yêu Thú Sâm Lâm, nói ra thì thà người ta tin lợn biết bay chứ chẳng ai tin vào cái tin vịt như thế này cả.

Ấy vậy mà trước mặt Tử Phong hiện tại chính là một đầu Thiên Cự Lộc hoá hình hàng thật giá thật, hắn dù có không muốn cũng phải tin.

Cơ mà Tử Phong cũng không sợ, tuy trước mặt chính là một Thiên Cự Lộc thất giai cao cấp tức tương đương với Thánh Tôn cường giả, nhưng hắn đã tinh tường nhận ra nó đang bị thương rất nặng, thực lực còn lại chưa đến một thành, đại khái thì có thể đánh ngang tay với hắn lúc toàn thịnh, đã như vậy thì hắn còn sợ cái rắm.

“Ta còn chưa muốn nhắc đến việc tại sao ngươi lại muốn bảo vệ cho mấy con yêu thú ngu xuẩn này, bọn ngươi còn chẳng phải là đồng loại?” Tử Phong tiếp tục nói.

“Khụ khụ….Thực sự mà nói thì lão hủ cũng không muốn xuất hiện ở đây làm gì, dù sao thì quê hương của ta cũng là ở sâu bên trong những cánh rừng kia, nhưng mà thời thế thay đổi, ta không thể không đi nơi khác để sinh sống, nếu còn quý cái mạng già này.

Mấy đứa trẻ này cũng giống như ta thôi, đều cùng phận luân lạc phải dựa vào nhau để sống, mong các hạ thông cảm.” Lão già Thiên Cự Lộc ho lục khục mấy tiếng, sau đó mới chậm rãi nói, thânh âm có chút tiêu điều khổ nhọc.

Tử Phong hơi nhíu mày, vốn dĩ với bản tính của hắn thì dù thiên hạ có đại loạn nhưng lửa chưa cháy đến hậu hoa viên nhà mình thì hắn vẫn mặc kệ, chuyện của Yêu Thú Sâm Lâm hắn toàn hoàn không quan tâm.

Nhưng mà vẫn có một chuyện canh cánh trong lòng hắn biết bao năm nay, đó là chuyện của Hồ Phi Nguyệt.

Hắn vẫn nhớ như in khoảnh khắc hắn gặp nàng lần đầu tiên, nàng bị kẻ thù truy đuổi, bị thương nặng tới mức gần như mất mạng.

Hồ Phi Nguyệt cũng từng kể rằng bản thân nàng thuộc về một bộ tộc hồ ly ở sâu trong Yêu Thú Sâm Lâm tên là Nguyệt Ảnh Hồ Tộc, thuộc về huyết mạch Thiên Hồ nhất tộc.

Cường giả nhân loại căn bản không bao giờ dám đi vào sâu bên trong Yêu Thú Sâm Lâm, mà nếu đã có đủ thực lực để đi vào đến tận đó thì Hồ Phi Nguyệt với tu vi Thánh Hoàng không có cơ hội để mà chạy trốn chứ đừng nói là bị thương.

Xét đi xét lại thì cũng chỉ có thể đoán rằng kẻ thù của nàng chính là yêu thú trong Yêu Thú Sâm Lâm, chỉ có như vậy mới hợp lý.

Nhưng mà trước kia thực lực của Tử Phong yếu nên những chuyện này hắn có nghĩ đến nhưng không thể làm gì, kể cả với thực lực hiện tại của hắn cũng chẳng đủ để có thể thâm nhập vào bên trong Yêu Thú Sâm Lâm điều tra tin tức, nhưng mà hiện tại tự nhiên trước mặt lại xuất hiện cơ hội có một không hai, những lời của Thiên Cự Lộc nói ra ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.

“Nhìn vào vết tích trên đầu ngươi, hẳn là ngươi bị kẻ thù đuổi ra khỏi Yêu Thú Sâm Lâm đúng không? Cả mấy đầu thất giai ngu xuẩn kia nữa?” Tử Phong nhíu mày.

“Nói ra thì có chút xấu hổ nhưng lão hủ từng này tuổi rồi cũng không nghĩ có ngày mình lại bị đánh đuổi khỏi chính quê hương của mình.” Thiên Cự Lộc gật đầu nói.

“Lão già ngươi là một Thiên Cự Lộc thất giai cao cấp, về lí mà nói thì hẳn là không có nhiều kẻ có đủ thực lực để có thể đánh ngươi ra nông nỗi này mới phải chứ.” Tử Phong nghi hoặc nói.

Thiên Cự Lộc nghe vậy liền lắc đầu, bàn tay lơ đãng sờ lên vết sừng gãy trên đầu, miệng nói

“Vị đại nhân này nói cũng có phần đúng, nhưng chỉ là có phần đúng mà thôi, tồn tại có thể giết chết ta trong một tích tắc ở trong Yêu Thú Sâm Lâm cũng không phải ít, chỉ là bọn họ hầu như không bao giờ rời khỏi Thánh Địa nên dù có yếu đuối như ta cũng có thể tìm được một nơi sống yên ổn qua ngày.”

Nghe đến đây ánh mắt Tử Phong không khỏi xẹt qua một tia ngạc nhiên, xem ra ở sâu bên trong Yêu Thú Sâm Lâm có rất nhiều yêu thú cao giai mạnh mẽ tới mức một Thiên Cự Lộc thất giai cao cấp như lão già này phải tự nhận là bản thân yếu đuối, cơ mà nếu đã có nhiều yêu thú đại năng như vậy thì tại sao bọn chúng không trực tiếp lao ra ngoài làm thịt hết võ giả nhân loại rồi thống trị thiên hạ? Phải biết rằng chiến lực đỉnh cấp của nhân loại bên ngoài quá lắm cũng chỉ là Thiên Tôn đại năng, hơn nữa số lượng không nhiều, theo lí thì không thể nào có đủ lực để ép đám yêu thú phải sống trong Yêu Thú Sâm Lâm được.

Có lẽ chuyện này có chút liên quan tới cái “Thánh Địa” mà Thiên Cự Lộc vừa nhắc đến, nhưng Tử Phong linh cảm rằng thứ mình muốn biết hẳn không có quan hệ với “Thánh Địa” thần bí.

“Nói như vậy thì chẳng lẽ trong Yêu Thú Sâm Lâm đã xảy ra chuyện lớn gì đó? Hay là cường giả của Thánh Địa xuất hiện?” Tử Phong hỏi thẳng.

“Ngài đoán đúng, quả thực là có chuyện xảy ra, nhưng không liên quan tới Thánh Địa, mà là một bộ tộc yêu thú đang hoành hành ngang dọc, liên tục gây chiến, nghiền nát không biết bao nhiêu yêu tộc khác, chiếm lĩnh địa bàn, hại những yêu thú đơn độc như chúng ta phải bỏ chạy giữ mạng.”

Trọng tâm đây rồi!! Tử Phong âm thầm nghĩ, miệng không tự chủ được hỏi

“Đám yêu thú làm loạn đó là gì?”

Thiên Cự Lộc nghe hỏi cũng không giấu giếm, ngay lập tức trả lời: “Những tín đồ của vầng trăng trên cao, tự xưng là con của Nguyệt Thần, Ngân Nguyệt Lang Tộc!!”

-----------------------------

Đám người Trần Duệ ở xa chỉ nhìn thấy dư uy của Tử Lôi Tứ Kích – Cuồng Lôi Chấn Địa nghiền nát cả một mảng rừng rậm, sau đó thì tuyệt nhiên không còn một chút động tĩnh nào nữa, cả cánh rừng bỗng chốc trở nên yên lặng tới mức đáng ngờ.

Đợi một lúc lâu không thấy có gì chuyển biến, đúng lúc Trần Duệ sốt ruột muốn đi xem sư phụ thế nào rồi thì Tử Phong đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, bất ngờ tới mức doạ Trần Duệ ngã ngồi trên đất.

“Sư…sư phụ!! Ngài không sao chứ?” Trần Duệ có chút lắp bắp nói.

“Trông ta có giống như làm sao không? Yên tâm đi, chỉ là vài ba đầu yêu thú thất giai sơ cấp, chưa đủ khả năng khiến ta phải chú ý đâu.”

Tử Phong lúc này đã khôi phục lại bộ trang phục bạch y trước đó, hời hợt nói, ánh mắt của hắn lúc này mới quét qua đám người Vương Bảo Nhi.

Vương Bảo Nhi là người tỉnh lại nhanh nhất, nhanh chóng tiến lên hành lễ, miệng nói

“Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!”

Tần ca và Lưu ca thấy vậy cũng giật mình, khôi phục lại tỉnh táo sau đó lật đật bước tới hành lễ.

“Như ta đã nói từ trước, cũng chỉ là tiện tay mà thôi.” Tử Phong hời hợt nói, đưa mắt nhìn Vương Bảo Nhi lúc này toàn thân lấm lem bùn đất, nhiều chỗ vẫn còn dấu vết bị thương, cả Tần ca và Lưu ca cũng như vậy, hắn chặc lưỡi một cái sau đó ném ra một chiếc không gian giới chỉ.

“Vương Bảo Nhi, làm tốt lắm, trong cái giới chỉ này có chút đồ lặt vặt coi như là phần thường, cầm lấy rồi tự chia nhau đi!”

Tần ca và Lưu ca nghe vậy liền giật mình, ánh mắt nhìn vào chiếc không gian giới chỉ trong lòng bàn tay Vương Bảo Nhi trở nên nóng bỏng.

Bọn hắn không biết Vương Bảo Nhi làm thế nào lại có quen biết với cường giả cấp bậc như thế này, cũng không rõ vị cường giả đó nói “làm tốt lắm” là có nghĩa ra sao, nhưng người ta chính là cường giả Thánh cấp mạnh mẽ đến cực điểm, “chút đồ lặt vặt” trong mắt người ta đối với bọn hắn chính là bảo bối, không mừng sao được.

“Tiền bối, giờ chúng ta làm gì nữa, có tiếp tục…” Vương Bảo Nhi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng không để bản thân bị chiếc không gian giới chỉ trong tay mê hoặc, nàng vội vàng nói.

“Không cần, chúng ta trở về Tử Tinh Thành, việc của cô tạm coi như là xong rồi.

À không, khi về đến nơi thì đến Dong Binh Công Hội, đem lá thư này giao cho tên hội trưởng, nói rằng Thập Thất của Lăng Hư Cung gửi cho hắn.” Tử Phong đưa cho Vương Bảo Nhi một lá thư, sau đó nghĩ ngợi thế nào lại truyền âm cho nàng.

“Trong giới chỉ này có tài nguyên tu luyện đủ dùng cho vài ba năm gì đó, khoảng thời gian này hãy ở nhà tập trung tu luyện, đừng có tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch, hãy đợi khoảng nửa năm hay một năm gì đó rồi hẵng tính.

Nếu không nghe theo mà mất mạng thì cũng đừng trách ta không báo trước.”

Vương Bảo Nhi nghe truyền âm thì hơi ngẩn người ra, chợt cảm thấy trong túi áo mình xuất hiện một vật nho nhỏ, nàng ngay lập tức nhận ra đấy là cái không gian giới chỉ mà Tử Phong vừa nói đến.

Nàng ngẩng đầu lên định nói lời cảm ơn thì Tử Phong đã quay người đi, kéo theo Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên.

“Sư phụ!!” đang đi trên đường, Nạp Lan Yên Nhiên bất ngờ gọi khẽ.

Tử Phong ngay lập tức điều động không gian lực tạo thành kết giới phong bế âm thanh, chỉ có hắn và hai đệ tử là có thể nghe thấy âm thanh trong kết giới này, hắn không muốn cuộc trò chuyện của ba người bị đám dong binh kia nghe thấy được, bởi vì hắn cũng đại khái đoán được đệ tử mình định nói gì.

“Có vấn đề gì?”

“Sư phụ âm thầm bám theo bọn con suốt từ đầu đúng không?” Nạp Lan Yên Nhiên hỏi.

“Đương nhiên, ta cũng không thể cứ như vậy để cho bọn con chạy lung tung trong rừng mà không có một chút bảo hiểm được.” Tử Phong gật đầu nói.

“Vậy tại sao lúc đó ngài lại không ra tay cứu sống mấy người bọn họ?” Trần Duệ vốn yên lặng nãy giờ, lúc này mới nặng nề nói.

Quả nhiên là chuyện này! Tử Phong lắc đầu, sau đó trầm giọng nói

“Trần Duệ, giả sử như ta và con đều là hai con người bình thường không chút lực lượng, sống trong một ngôi làng.

Người ở làng này muốn có nước để sử dụng thì phải băng qua rừng, tới một dòng suối gần đó để lấy nước đem về.

Con là một người tốt có sức khoẻ, vì nghĩ tới dân làng mà ngày nào cũng đi gánh nước về đổ đầy cái giếng trong làng để cho mọi người sử dụng, được mọi người quý mến.

Nhưng có một hôm con đổ bệnh nặng, không thể đi gánh nước được, dân làng mấy ngày liền không có nước sử dụng liền ngay lập tức oán thán, trách con lười biếng không chịu làm việc.

Đúng lúc đó, ta là một tên du thủ du thực, nói trắng ra là loại du côn đầu đường xó chợ ngày hôm đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi gánh nước về cho dân làng, mọi người ngay lập tức xúm lại ca ngợi ta hết lời, nói rằng từ trước tới nay đã nhìn lầm bản chất của ta, thậm chí thái độ với ta còn tốt hơn so với con lúc bình thường.

Vậy bài học ở đây là gì?”

Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy liền ngẩn người ra, một hồi lâu sau liền lắc đầu.

“Bài học ở đây là nhân tính luôn tham lam, cho rằng những điều mà người tốt làm là điều hiển nhiên mà bọn họ xứng đáng nhận được.

Bài học thứ hai đó là nhân tính luôn tìm cách đổ lỗi cho người khác thay vì tìm cách giải quyết vấn đề của mình.

Dân làng cho rằng Trần Duệ con phải gánh nước cho mọi người, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa chứ không hề nghĩ đến chuyện đó không phải là trách nhiệm của con.

Cũng đám dân làng đó khi không có nước thì ngay lập tức đổ lỗi cho con chứ không tự đứng dậy để đi lấy nước.

Hiền nhân làm một vạn điều tốt không ai để ý, nhưng chỉ cần một chuyện xấu thôi là ô danh muôn đời.

Ác nhân làm đủ mọi chuyện xấu, nhưng chỉ một lần làm chuyện có ích thì lại được mọi người ca ngợi.

Đó chính là thói đời thối nát mà ta ghét cay ghét đắng.

Tính cách của con thiện lương thì cũng tốt, nhưng sự thiện lương không phải là vô hạn, con phải sử dụng sự thiện lương đó với những người thực sự xứng đáng.

Những dong binh đấy đối với ta chính là người lạ, mà đã là người lạ thì ta không có nghĩa vụ phải cứu giúp, cũng như Trần Duệ con trong câu chuyện kể trên không có cái nghĩa vụ phải đi gánh nước.

Ta ấy nhé, ta chỉ lo cho người của ta, ta muốn người của ta phải được an toàn, bảo đảm cho sinh mệnh của họ.

Ta muốn chắc chắn rằng đi theo ta thì họ sẽ không bao giờ phải chịu một kết cục bi thảm bất kể dòng chảy của số mệnh có ra sao.

Nếu như có một ngày xuất hiện loại tình huống nơi sinh mệnh của người trong toàn thiên hạ và sinh mệnh những người thân của ta bị đặt lên bàn cân và ta chỉ có thể được chọn một cái…….”

Nói đến đây, chiếc mặt nạ của Tử Phong biến mất để lộ khuôn mặt của hắn, khoé miệng hắn cong lên thành một nụ cười tà mị đến cực điểm, nhẹ nhàng nói

“Con mẹ nó hãy để người trong toàn thiên hạ chết hết đi!!!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play