“Bốp!!”

“Bịch!!”

“Hự!!”

Hàng loạt tiếng động kỳ quái vang lên không ngừng, Trần Duệ giống như một miếng giẻ rách bay trên không trung một đoạn sau đó lao xuống đất, lăn mấy vòng rồi mới ngừng lại.

Hắn chống tay xuống mặt đất, cố gắng nén đau nhức mà gượng dậy, chỉ là ngay sau đó một ngụm máu dâng lên từ cổ họng, khiến hắn không nhịn được phải há miệng phun ra, cơ thể cũng mất hết lực lượng gục xuống.

Cơ thể hắn lúc này trông vô cùng tàn tạ, y phục trên người rách nát, khắp nơi là những vết bầm tím cùng với da thịt bị cắt đứt đang chảy máu.

Tử Phong nhàn nhã bước tới bên cạnh Trần Duệ đang nằm bẹp trên mặt đất như con gián chết, đưa chân lật người đệ tử của mình lại.

Một luồng ánh sáng màu xanh lục từ trên người Tử Phong xuất hiện, loáng thoáng có thể thấy được hư ảnh một cái cây lớn sau lưng hắn, chùm sáng ngay lập tức bao bọc lấy cơ thể của Trần Duệ, những vết thương rớm máu trên người hắn lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy liền lành lại, trong chốc lát khôi phục một cơ thể bình thường như cũ.

“Đứng dậy đi, đừng có yếu đuối như vậy!” Tử Phong lạnh nhạt nói.

“Sư phụ có thể cho con nghỉ ngơi một chút được không, từ nãy đến giờ đã là lần thứ mười bảy con bị sư phụ suýt giết chết rồi…” Trần Duệ thở dốc nói.

“Suýt giết chết chứ không phải đã giết chết, thương thế của con đã được vi sư chữa lành cả rồi, đứng dậy đi, đứng cũng có thể nghỉ ngơi được, nằm mãi ở trên mặt đất là giun dế nó bò lên người đấy.”

Nghe thấy thế, Trần Duệ cắn răng bật người dậy, cơ thể đúng là không còn đau đớn nữa, nhưng mà tinh thần của hắn lúc này cực kỳ mệt mỏi, dù sao thì liên tục cảm nhận cảm giác suýt chết đến mười bảy lần cũng không phải là thứ gì dễ chịu cho lắm.

“Sư phụ nói rằng sẽ dạy cho con nghệ thuật chiến đấu, nhưng mà từ nãy tới giờ con chỉ thấy ngài toàn có ý định muốn giết con mà thôi.” Trần Duệ mệt mỏi nói.

Tử Phong nghe vậy liền bật cười, hắn xác thực muốn dạy cho Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cách chiến đấu, nhưng mà chiến đấu không thể chỉ dựa vào lý thuyết, hắn cho rằng thực chiến luôn là phương pháp nhanh và hiệu quả nhất.

Kết quả thì chính là Trần Duệ bị Tử Phong đánh cho thừa sống thiếu chết, lúc không chịu nổi thì hắn lại dùng Mộc Chi Lĩnh Vực để chữa trị thương thế sau đó dựng dậy cho ăn đòn tiếp.

Trong khi đó thì Nạp Lan Yên Nhiên ở một bên vô cùng hào hứng ngồi xem biểu ca mình ăn hành.

Khẽ vẫy tay gọi Nạp Lan Yên Nhiên tới gần, Tử Phong nói với Trần Duệ

“Con đã có thể nhớ chi tiết là mình suýt bị giết đến mười bảy lần, vậy thì trong quãng thời gian đó con còn nhớ hay nhận ra được điều gì khác hay không?”

Trần Duệ cúi đầu xuống suy ngẫm một chút, sau đó lắc đầu

“Con không thực sự nhận ra điều gì cả, sư phụ quá mạnh, con gần như không thể phản ứng kịp trước tốc độ của ngài, đến cả đỡ đòn cũng không thể.”

“Vậy vừa rồi trong lúc chiến đấu, ta có dùng thực lực Tướng cấp nhị phẩm để đánh với con hay không?”

“Sức mạnh đó tuyệt đối không phải là sức mạnh của một Tướng cấp, con đoán vừa rồi sư phụ đã dùng thực lực của Vương cấp để đánh với con.” Trần Duệ trầm ngâm nói.

“Chính xác!!! Đó chính là bài học đầu tiên mà vi sư muốn dạy cho các con, trong chiến đấu, đối phương sẽ không vì con là Tướng cấp mà nương tay, ngược lại sẽ ngay lập tức tận dụng ưu thế về chênh lệch thực lực mà miểu sát con ngay lập tức.

Ta muốn các con làm điều tương tự như vậy, khi chiến đấu, quản đối phương có thực lực ra sao, kể cả khi đối thủ của mình chỉ là người thường tay không tấc sắt, các con cũng phải dùng mười thành thực lực của mình để chiến đấu, tuyệt đối không được khinh địch!”

Ngừng lại một lát, Tử Phong mới nói tiếp

“Thực ra cái ta vừa nói chỉ là điều cơ bản rất nhiều người cũng biết, bây giờ đến điều thứ hai.

Ta hỏi một chuyện, hai con khi chiến đấu luôn giữ lại một tuyệt chiêu hoặc một con bài tẩy để đến lúc cuối cùng mới sử dụng đúng không?”

Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên quay sang nhìn nhau sau đó đồng thời gật đầu.

“Đã là võ giả thì nhiều ít đều có những tuyệt chiêu áp đáy hòm của riêng mình, có thể đó là thứ dùng để bảo toàn mạng sống, cũng có thể là thứ dùng để giết chết địch nhân, nhưng không thể phủ nhận những tuyệt chiêu đó luôn mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều, dường như ai cũng có thói quen đó là không phải là lúc nguy cấp thì sẽ không dùng đến.

Giờ thì Nạp Lan Yên Nhiên, con hãy nhắc lại quy tắc đầu tiên khi chiến đấu mà ta vừa mới nói đi.”

“Không được khinh địch, luôn dùng mười thành chiến lực khi chiến đấu bất kể địch nhân là ai.” Nạp Lan Yên Nhiên ngay lập tức trả lời.

“Hãy liên hệ quy tắc đầu tiên đó với cái gọi là tuyệt chiêu áp đáy hòm ta mới nhắc đến, hai con có nhận ra được quy tắc thứ hai mà ta muốn nói hay không.”

Vẫn im lặng từ nãy đến giờ, Trần Duệ đột nhiên giật mình một cái, ngay lập tức lên tiếng

“Ý sư phụ là, dùng mười thành thực lực khi chiến đấu, đánh bại đối thủ của mình trước khi đối phương kịp sử dụng đến lá bài tẩy của mình đúng không?”

“Hoàn toàn chính xác, lá bài tẩy chỉ mạnh mẽ khi nó được sử dụng, còn khi để yên một chỗ thì nó chỉ là một thứ rác rưởi vô dụng, đừng bao giờ để cho đối phương có cơ hội sử dụng tuyệt chiêu của mình.

Ta không nói rằng ngay khi vừa chiến đấu thì con phải dùng tuyệt chiêu của mình để diệt sát đối phương ngay lập tức, nhưng nếu có thể thì hãy áp đảo đối phương, dù chỉ trong chốc lát cũng được, sau đó suy nghĩ đối sách, tìm cách xử lý kẻ thù nhanh nhất có thể trước khi bọn chúng có thể dùng đến bài tẩy.”

“Ví dụ như vừa rồi, khoáng cách chênh lệch thực lực giữa Vương cấp và Tướng cấp là rất lớn, nhưng không phải là không thể bù đắp được, có thể là một loại bí pháp thất truyền nào đó, cũng có thể là phù lục hoặc cấm khí, ta hoàn toàn không biết Trần Duệ con ẩn giấu tuyệt chiêu là cái gì, nhưng mà vừa rồi con có cơ hội để sử dụng nó hay không? Tuyệt nhiên là không! Vậy thì hai quy tắc đầu tiên gộp lại với nhau, hãy nhớ, không được khinh địch, luôn dùng mười thành chiến lực để áp đảo đối phương, không cho đối phương có cơ hội phản công bằng bất kỳ hình thức nào.”

Câu nói cuối cùng chèn thêm một ít tinh thần lực chấn nhiếp, Tử Phong ngừng lại một lát để cho Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên có cơ hội tiêu hoá những điều hắn vừa nói, nhìn khuôn mặt hai người không ngừng biến ảo, hắn âm thầm gật đầu.

Không hổ danh là “nhân vật chính”, chỉ nói một chút thôi đã có thể hiểu được những gì hắn muốn truyền đạt, việc còn lại chỉ là một chút thời gian để cả hai lĩnh ngộ là Tử Phong có thể tiến đến bước tiếp theo.

Đợi một hồi lâu, sau khi đảm bảo rằng cả hai đã hiểu được rõ ràng, Tử Phong lên tiếng

“Trần Duệ! Nghỉ ngơi đủ rồi chứ, chúng ta tiếp tục, ta vẫn còn nhiều thứ để dạy cho con lắm.”

Trần Duệ nghe vậy liền không khỏi thở dài, trong thâm tâm hắn biết rằng đây chính là sư phụ đang truyền đạt lại cho hắn những kinh nghiệm quý báu của bản thân, có thể được một cường giả Thánh Giai rèn luyện chiến đấu chính là thiên đại hảo sự, người khác mong còn chẳng được, chỉ là cách thức rèn luyện của sư phụ hắn quá mức tàn bạo, nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi không thôi.

Nhưng mà lệnh của sư tôn không thể không nghe, Trần Duệ chỉ có thể ngậm ngùi chịu đựng mà thôi, chỉ là ngay khi hắn vào vị trí, không khí xung quanh đột nhiên biến đổi.

Vốn dĩ khí tức của Tử Phong lúc nãy hoàn toàn nội liễm không khác gì người bình thường, nay lại được buông lỏng hoàn toàn, thể hiện rõ ràng thực lực hiện tại ra ngoài.

“Sư phụ…khí tức này..” Trần Duệ nghi hoặc nói.

“Ta sẽ áp chế tu vi xuống Tướng cấp nhất phẩm, thấp hơn con một tiểu cảnh giới, ta cũng sẽ không sử dụng vũ khí, con muốn dùng quyền cước hay đao kiếm cái gì cũng được, chỉ cần khiến ta ngã xuống đất là xong, yên tâm, hiện tại bất kể là tinh thần lực, thần thức hay linh lực cùng với lực lượng nhục thể đều được ta giữ ở mức Tướng cấp nhất phẩm, không ăn gian đâu.” Tử Phong hơi hạ thân mình xuống, tạo một tư thế chuẩn bị ra quyền đơn thuần, nhẹ nhàng nói.

Lẽ đương nhiên Trần Duệ nhận ra tu vi của Tử Phong lúc này đã hạ xuống Tướng cấp nhất phẩm, hắn cũng không cho rằng sư phụ hắn sẽ nói một đằng làm một nẻo, áp chế tu vi nhưng vẫn giữ nguyên tinh thần lực Thánh Giai, nếu sư phụ làm thế thật thì có mà đánh cái rắm, có mười người như hắn cũng không đánh lại được.

Chỉ là nếu như sư phụ hắn đã áp chế tu vi, hơn nữa còn áp chế đến mức thấp hơn hắn một tiểu cảnh giới, Trần Duệ không có lí do gì để sợ, bản thân hắn cũng có chiến lực vượt cảnh giới, hơn nữa tai hoạ ngầm tới từ việc tu luyện không đúng cách trước kia đã không còn, thực lực hiện tại của hắn tuy chỉ có Tướng cấp nhị phẩm nhưng hắn tự tin có thể chiến một trận với Tướng cấp tứ phẩm, chênh lệch ba tiểu cảnh giới, hắn không ngại thử sức với sư phụ một trận.

Chỉ là nếu như Trần Duệ biết Tử Phong năm xưa vào thời điểm Tướng cấp nhất phẩm có thể đè Vương cấp nhị phẩm ra đánh như đánh chó thì hắn sẽ thu hồi toàn bộ tự tin của mình.

Toàn bộ không gian chợt trở nên tĩnh lặng trong chốc lát, nhưng không lâu sau đó, Trần Duệ rút kiếm ra khỏi vỏ, kim loại phản chiếu ánh nắng tạo thành một đường kiếm quang đẹp mắt, trong nháy mắt tiếp cận Tử Phong.

Thanh kiếm này là một kiến Thiên Giai thượng phẩm Huyền Khí mà Tử Phong tiện tay ném cho Trần Duệ, coi như quà đền bù cho thanh phá kiếm đã bị hắn nghiền nát lúc ở Thiên Nguyên Cổ Giáo.

Thiên Giai Huyền Khí trong tay một Tướng cấp, đặt ra bên ngoài thế tục cũng đủ để khiến võ giả cùng giai kiêng kị hết mức, ở trong tay Trần Duệ vốn có chiến lực vượt cấp liền giống như hổ mọc thêm cánh, giúp cho công kích của hắn sắc bén hơn rất nhiều.

Đúng là ngày trước Tử Phong ở tu vi Tướng cấp nhất phẩm có thể chọi được cả Vương cấp, nhưng mà hiện tại hắn đang đóng vai trò sư phụ, lẽ dĩ nhiên hắn sẽ không vô sỉ tới mức áp chế tu vi còn Tướng cấp nhất phẩm theo tiêu chuẩn của bản thân, hiện tại chính xác hắn chỉ ngang với Tướng cấp nhất phẩm thông thường, cùng lắm là nhỉnh hơn một chút.

Thế nhưng mà trước công kích như điện xẹt của Trần Duệ, hắn cũng không hề nao núng, cơ thể khẽ nghiêng một cái liền né được đường kiếm quang chém tới, một bàn tay xoè ra chạm vào mặt thân kiếm sau đó đẩy mạnh, tay còn lại hoá chưởng thành đao chặt mạnh vào cổ tay của Trần Duệ.

Đó là một kiểu phòng ngự phản công khá là điển hình khi đối mặt với vũ khí như đao kiếm, Trần Duệ cũng nhận ra điều này, hắn không hốt hoảng rụt tay lại để dính phải cú chặt cổ tay, thay vào đó hắn thuận thế theo đà đẩy tay của Tử Phong, cả người trượt sang một bên, đồng thời giơ chân lên tung một cú lên gối.

Chuyển động của Trần Duệ vô cùng nhuần nhuyễn giống như mây bay nước chảy, không có sự luyện tập kỹ lưỡng và chăm chỉ qua thời gian là không thể nào làm được, nhưng mà Tử Phong vốn cực kỳ tinh thông các loại võ nghệ, hơn nữa bản thân năng lực cận chiến của hắn cũng thuộc hàng cao thủ trong những cao thủ, một vài đòn như thế này căn bản không đủ để khiến hắn phải quan tâm.

Trên thực tế, trong mắt Tử Phong lúc này đang ánh lên vẻ tán thưởng, hắn không biết là kiếp trước Trần Duệ có cuộc sống ra sao, liệu có liên quan gì đến hoàn cảnh phải chiến đấu với người khác hay không, nhưng chỉ cần nhìn vào công kích trước mắt là hắn có thể nhận ra Trần Duệ không chỉ dựa vào sự may mắn nghịch thiên của nhân vật chính để tu luyện đến ngày hôm nay, tên đệ tử này của hắn đã vô cùng chăm chỉ và kiên trì tập luyện đó!

Nhưng mà chỉ như vậy thì chưa đủ, chuyển động rất nhịp nhàng nhưng mà không hề tính đến một việc cực kỳ quan trọng, đó là nếu Tử Phong có thể phản công thì sao?

Cánh tay đang chặt xuống của Tử Phong đột nhiên dừng lại, khuỷu tay hắn gập lại, cùi chỏ đập thẳng xuống dưới, tiếp lấy cú lên gối của Trần Duệ, ngay trong sát na đó, cánh tay còn lại của hắn nắm lại thành quyền, nhằm vào lúc Trần Duệ bởi chỉ đang đứng một chân bị mất cân bằng chúi người về phía trước, tặng một cú đấm như trời giáng thẳng vào xương ức của Trần Duệ, đẩy ngã hắn xuống mặt đất.

Trần Duệ chỉ cảm thấy lồng ngực ăn một trọng kích, trái tim cùng phổi co thắt kịch liệt khiến hắn không thở nổi, hai mắt trong một thoáng chốc mờ đi, cả người ngã xuống đất.

Tử Phong bước tới dẫm một chân lên người Trần Duệ lúc này vẫn còn đang ngoi ngóp cố gắng hít thở trong khó nhọc, giọng nói mang theo ý cười lạnh lẽo

“Tiếp tục nào!!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play