Trần Duệ vừa với khôi phục khỏi uy áp khủng bố của Tử Phong, nghe thấy vậy liền giật mình, đây là đang hỏi ta đúng không?
“Đúng rồi, chính là hỏi ngươi đấy, ở đây ngoại trừ ngươi ra thì còn có ai mà ta không biết tên hay không??” Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng Trần Duệ, thanh âm của Tử Phong lại tiếp tục vang lên.
“Thưa trưởng lão, ta tên Trần Duệ.” Trần Duệ có chút thụ sủng nhược kinh hồi đáp.
“Được rồi, vẫn còn may không phải là cái tên nào khác quen thuộc.” Tử Phong âm thầm thở phào một cái, nghe thấy mấy cái tên Tiêu Viêm Ô Thản thành rồi Nạp Lan Yên Nhiên làm hắn nhớ lại một bộ truyện kiếp trước hắn đã từng đọc có tên là Đấu Phá cái gì gì đó.
Sở dĩ hắn vẫn còn nhớ được bộ truyện này chẳng phải vì hắn thích thú gì, ngược lại mỗi lần nghĩ đến cái bộ truyện đó là hắn lại có xúc động muốn chém người. Hắn nhớ rằng một ngày đẹp trời hắn dạo qua các diễn đàn đọc truyện trên mạng, nhìn thấy bàn dân thiên hạ khen nức nở bộ truyện có tên là “Đấu Phá xx” khiến hắn không khỏi tò mò, nghĩ thầm trong đầu được nhiều người khen thế này thì hẳn là truyện hay.
Thực tế chứng minh là bộ truyện đó có cốt truyện và cách dẫn dắt rất hay, dù đã đọc nhiều tiểu thuyết mạng nhưng Tử Phong vẫn phải công nhận điều đó, chỉ là cái tên nhân vật chính chết tiệt trực tiếp khiến hắn quay ngoắt 180 độ ghét luôn cả bộ truyện.
Nhân vật chính của bộ truyện đó cũng có tên là Tiêu Viêm, như bao nhân vật chính khác đều lấy tốc độ cực ngắn quật khởi, vận may nghịch thiên, không mất bao nhiêu năm đã vô địch thiên hạ. Nếu thế thì cũng thôi đi, điều khiến Tử Phong sôi máu nhất đó chính là tính cách tên Tiêu Viêm này cực kỳ thối.
Bản thân Tử Phong chả phải thiện nam tín nữ gì, nhưng hắn cũng tự nhận mình là một nam nhân có trách nhiệm, trong khi đó cái tên Tiêu Viêm kia mở mồm ra là cái gì quân tử đạo nghĩa nhưng đi đến đâu là rắc thính rải bả câu dẫn con gái nhà người ta đến đó, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm niệm chú: “Trong lòng ta chỉ có một người!” sau đó phủi mông bỏ đi.
Con mẹ nó nếu chỉ yêu một người thì đừng có câu dẫn nữ nhân nữa, đã câu dẫn thì cũng phải có tí trách nhiệm, đằng này cái tên Tiêu Viêm kia thậm chí biết rõ nữ nhân có tình cảm với mình nhưng cũng không thèm dứt khoát, cũng không từ chối tình cảm này nọ mà cứ để không đấy. Ngươi trộm mất trái tim con gái nhà người ta xong đến một câu trả lời đàng hoàng cũng không có, cứ thế bỏ chạy không cảm thấy bản thân khốn nạn à?
Không chỉ như vậy, trong truyện còn có cái tình tiết rắm chó được mang đi xào qua xào lại trong vô số bộ tiểu thuyết đó là mô típ nhân vật chính phế vật đột nhiên quật khởi. Tử Phong không lạ lẫm với tình tiết như thế này, nhưng càng đọc hắn càng sôi máu, trong truyện có một nhân vật tên là Nạp Lan Yên Nhiên vốn là đối tượng chỉ phúc vi hôn của Tiêu Viêm, nhưng ngặt một nỗi cái tên Tiêu Viêm lúc đó căn bản chính là rác rưởi, tu luyện mấy năm tu vi không tăng mà chỉ có thụt lùi.
Thử hỏi vốn dĩ ngay từ ban đầu đã không có bao nhiêu tình cảm, hơn nữa lại sống trong cái thế giới cường giả vi tôn, Nạp Lan Yên Nhiên làm sao có thể chịu đựng được vị hôn thê của mình cùi bắp như thế được. Cuối cùng Nạp Lan Yên Nhiên đơn phương từ hôn với Tiêu Viêm, nhưng theo những gì Tử Phong thấy, nàng ta cũng không có nhục nhã Tiêu Viêm, thậm chí còn mời cả trưởng bối trong nhà qua nói chuyện đàng hoàng, tuy có tồn tại một chút ý uy hiếp nhưng thế giới cường giả vi tôn, nắm đấm của ai lớn là người đó có quyền, công khai minh bạch từ hôn phế vật củi mục như Tiêu Viêm đối với Nạp Lan Yên Nhiên vốn là thiên tài đã là nể mặt hắn ta lắm rồi.
Cơ mà tên Tiêu Viêm lại lên cơn, chủ nghĩa đại nam tử bộc phát tuyên bố sẽ trả thù, đương nhiên hắn là nhân vật chính nên đã nói là làm được, về sau còn lấy đủ mọi loại hình thứ nhục nhã tâm linh của Nạp Lan Yên Nhiên, phá huỷ tông môn của nàng, hại cả đời nàng lưu lại bóng ma vĩnh viễn không thể xoá nhoà.
Đọc đến đây mà Tử Phong thiếu chút nữa muốn chạy qua nhà tên tác giả sau đó tháo hắn ra thành mười tám khối, con bà nó ngươi đã mất công viết tiểu thuyết thì cũng nên cho nhân vật chính một bộ óc biết suy nghĩ hộ ta cái, cái thể loại rắm chó này chỉ có mấy thằng nhóc 13 tuổi mới thấy nhân vật chính ngầu quá, riêng Tử Phong thì chỉ thấy đây là một tên óc heo tự cao tự đại chính hiệu.
Hắn thậm chí còn tức tối đến nỗi liên tục đăng bài viết oanh tạc mấy cái diễn đàn đọc truyện trong một tuần lễ, thiếu chút nữa đào cả mả tổ tên tác giả lên để chửi, nếu không phải Lâm Tử Hàm cản hắn lại thì đảm bảo tên tác giả vô lương đó đã bị hắn chôn xuống đất làm bạn với giun rồi.
Kí ức đột nhiên trỗi dậy khiến tâm trạng Tử Phong đột nhiên chuyển biến xấu, vốn dĩ bởi vì chuyện liên quan đến Diệp Ngưng Tuyết, nay lại thêm một tầng kí ức không vui vẻ nữa càng khiến hắn nhìn mấy người Tiêu Viêm trước mắt giống như nhìn mấy cái xác chết, không hề có chút hảo ý nào.
Lão giả Tiêu Gia vốn bị uy áp của Tử Phong ép thành con tôm trên mặt đất bỗng gầm lớn một tiếng, không gian xung quanh người lão vặn vẹo liên hồi, không ngờ lại xuất hiện hàng loạt vết nứt, lão bộc phát ra khí thế không thể tưởng tượng nổi mà bật người đứng dậy, thoát khỏi áp chế của Tử Phong.
“Cường giả Thánh Giai không phải là thứ ngươi muốn khi nhục là khi nhục, đừng tưởng ngươi là trưởng lão của Lăng Hư Cung mà có thể coi thường Tiêu gia ta. Lĩnh Vực – Lôi Đế!!”
Vô số lôi điện xuất hiện xung quanh người lão giả Tiêu gia, bao phủ lấy khoảng không ước chừng mười mét xung quanh người lão, lôi điện dày đặc mang theo khí tức khiến người khác tim đập chân run, một số võ giả Tôn cấp nhìn thấy vậy mà trong lòng kinh hãi, lấy thực lực Tôn cấp của bọn hắn chỉ cần chạm nhẹ vào những tia lôi điện này cũng không tránh khỏi hôi phi yên diệt, quả nhiên là Thánh Giai cường giả, cường hãn đến mức khó tin.
Thét dài một tiếng, lão giả Tiêu gia trực tiếp hoá thành một đạo lôi quang khủng bố xuyên qua không gian, lấy một tốc độ bất khả tư nghị trực tiếp xuất hiện trước mặt Tử Phong, lôi điện chi lực phóng ra khắp nơi, thanh thế cực kì kinh người, quyền đầu tung ra nhắm thẳng vào ngực Tử Phong đấm tới, miệng khẽ rít lên
“Lôi Đế Ấn!!”
“Bốp!!”
Cơ mà cánh tay của lão còn chưa kịp vươn ra, một bàn tay đã trực tiếp xuất hiện, vô cùng “thân mật” tiếp xúc với mặt lão. Trong một sát na đó, lão giả chỉ cảm thấy mặt mình giống như bị một quả núi đập vào, đầu óc quay cuồng một trận, cơ mặt nhăn nheo co lại, khoé miệng lệch sang hẳn một bên, nước mắt nước mũi nước bọt cùng với máu tươi bắn ra tung toé từ mắt mũi miệng lão.
Mọi người chỉ thấy lão giả Tiêu gia uy thế ngập trời lao đến trước mặt Tử Phong, sau đó thì một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, cả người lão giống như rác rưởi văng sang một bên cắm thẳng đầu xuống mặt đất, Lĩnh Vực vô địch của cường giả Thánh Giai không ngờ dưới một cái tát này bị nghiền nát thành cám vụn, chỉ còn sót lại một ít lôi điện li ti bé tẹo như giun vẫn còn đọng lại trong không gian.
“Chỉ là một con tôm Thánh Giả sơ giai mà thôi, có vọt lên cạn thì cũng chỉ là con tôm, yên lặng thành thật mà nằm yên một chỗ đi, còn cố tình cong đuôi nhảy lên làm cái gì.” Tử Phong vẫn giữ nguyên tư thế bạt tai, hời hợt nói, nói đoạn thu hồi uy áp của mình lại.
Đám võ giả xung quanh vừa mới khôi phục lại khỏi uy áp kinh khủng của hắn nghe vậy liền trực tiếp ngã xuống đất lần nữa, người ta đường đường là Thánh cấp cường giả, có thể bị nói thành con tôm cũng chỉ có ngươi nói được như thế. Mà nghĩ lại thì thực lực của vị Thanh Long thập thất trưởng lão này cũng thật kinh thế hãi tục, cường giả Thánh Giai sử dụng Lĩnh Vực mà chỉ dùng một cái tát đã trực tiếp phá nát Lĩnh Vực, sau đó.....khoan đã, hình như lão giả kia chết rồi thì phải, con mẹ nó bạt tai cũng có thể giết Thánh cấp à?? Mọi người chỉ cảm thấy nhân sinh quan của mình bị đảo lộn tùng phéo hết cả lên, không biết đâu là thật đâu là ảo nữa.
Tiêu Viêm lúc này cũng đứng lên, nhìn vị trưởng lão Thánh Giai của gia tộc mình đang dùng một tư thế trông không khác gì con tôm nằm trên mặt đất mà cả người phát mộng, sao bình thường lão nói rằng thực lực đạt tới Thánh Giai là đã có thể đi ngang thiên hạ rồi cơ mà, sao bây giờ mới ăn một cái bạt tai đã gục tại chỗ như thế?? Khoan đã, hình như khí tức của vị trưởng lão này không còn nữa, lão ta đã….chết rồi?!
“Ngươi….ngươi dám giết trưởng lão Tiêu gia ta??” Tiêu Viêm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngón tay run run chỉ về phía Tử Phong.
“Giết thì giết, ngươi có thể làm gì được ta?” Tử Phong nghiêng đầu, điệu bộ thản nhiên giống như giết một Thánh cấp chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước.
Đừng nói đối phương chỉ là Thánh Giả sơ giai, dù có là Thánh Giả cao giai đỉnh phong trong mắt Tử Phong cũng không có khác biệt gì mấy, cũng chỉ là chênh lệch giữa một cái tát và hai cái tát, cùng lắm thì bồi thêm một quyền nữa là xong hết, đến cả tư cách khiến hắn làm nóng người cũng không có.
“Ngươi cũng đừng có lôi Tiêu gia của Ô Thản thành hay là cái của nợ gì đó ra doạ ta, lời thoại kiểu đó ta nghe đến phát chán rồi.”
Tử Phong cũng không cho đối phương cơ hội nói thêm cái gì nữa, cũng không thấy hắn làm ra hành động gì, Tiêu Viêm cùng với mấy tên tuỳ tùng của mình trực tiếp hoá thành tro bụi sau đó tiêu tán trong không gian, chỉ còn lại mỗi cái xác của lão giả Tiêu gia vẫn nằm trơ trọi trên mặt đất.
Trành cảnh giương cung bạt kiếm trực tiếp biến thành hí kịch khiến mọi người ngây ngất một hồi, đến cả việc tỉ thí lấy danh ngạch trở thành đệ tử Lăng Hư Cung cũng phải dẹp qua một bên, trong lòng mỗi người ở đây đều có chung một cảm nghĩ, đó là làm gì thì làm cũng không được đắc tội với Lăng Hư Cung, chỉ một vị trưởng lão đã mạnh đến mức như vậy, đắc tội với Lăng Hư Cung chính là tự sát, cái xác của một vị cường giả Thánh Giai đang nằm kia là một ví dụ tốt nhất.
“Ngươi đi một chuyến đem Tiêu gia diệt đi!” Tử Phong quay sang nói vào hư không, chỉ thấy không gian ba động nhè nhẹ, sau đó một thân ảnh nữ tính với những đường cong thướt tha bốc lửa xuất hiện quỳ gối ở bên cạnh hắn, thi lễ một cái rồi lại biến mất.
Mọi người xung quanh thấy vậy liền hít một ngụm khí lạnh, một câu này của Tử Phong không ngờ lại đem cả một gia tộc có Thánh cấp toạ trấn trực tiếp tuyên cáo diệt vong, thật là khủng bố. Trưởng bối của mấy tên đệ tử tham gia tuyển chọn ngay lập tức phải kéo lấy người nhà mình dặn dò kĩ càng, tuyệt đối không được gây loạn kẻo kéo theo cả gia tộc chôn cùng thì hỏng bét.
Trần Duệ đứng ở ngay gần Tử Phong chứng kiến tất cả, tuy giới hạn thực lực nên hắn không nhìn rõ Tử Phong ra tay như thế nào, nhưng hắn chỉ biết một điều, mạnh, quá mạnh!! Thân là người xuyên việt hắn biết rất rõ mấy thế giới cường giả vi tôn như thế này luôn tồn tại mấy nhân vật cấp đại lão chưởng trấn biển khơi, quyền đoạn sơn hà, nhưng biết với trực tiếp chứng kiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hắn hiện tại xem như hiểu rõ bản thân mình so với người ta đến cả con kiến cũng không bằng, một chút tâm tư hư vinh của người xuyên việt biến mất vô ảnh vô tung.
“Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên phải không?? Hai người các ngươi cũng không cần phải tham gia khảo hạch đệ tử nữa!!”
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên giống như rơi vào trong hầm băng, thân hình cả hai khẽ run rẩy, một câu nói này của Tử Phong chính là tước đoạt tư cách tham gia khảo hạch của cả hai, đoạn tuyệt khả năng trở thành đệ tử Lăng Hư Cung của hai người, xem ra đành phải khiến mọi người ở Minh Đạo Tông thất vọng rồi.
Cơ mà hai người còn chưa kịp nói lời xin lối tới sự kì vọng của mấy trưởng bối trong Minh Đạo Tông, câu tiếp theo của Tử Phong khiến cả hai thiếu chút nữa ngã ngửa
“Khảo hạch đệ tử đối với hai ngươi không cần thiết nữa, cả hai trực tiếp làm đệ tử của ta là được rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT