Tử Phong đang lặng người nhìn cái xác khổng lồ của Thổ Hành Địa Long, chợt nghe tiếng nói rụt rè của Lãnh Bâng Băng vang lên:

“Huynh……huynh có phải là nhân loại không??

”“Hử??” Tử Phong nhướn mày quay lại, hơi có chút ngạc nhiên.

“Muội...muội không có ý gì đâu, chỉ là những năng lực của huynh quá kì diệu mà thôi, nó khiến muội có chút thắc mắc...” Lãnh Băng Băng tay nắm chéo áo, hơi ngập ngừng nói.

Nếu bây giờ Tử Phong trả lời là không, chắc hẳn nàng ta cũng sẽ tin mà thôi, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, Tử Phong chợt cảm thấy không muốn lừa dối nàng. Hắn thở dài một tiếng, thôi thì cứ nói thật vậy, như vậy cũng tốt, để cho nàng cắt đứt chút tình cảm với mình âu cũng là một lựa chọn không tồi. Không phải hắn ghét bỏ gì nàng, chỉ là nếu nàng lún quá sâu vào, việc ở bên cạnh hắn sẽ biến nàng thành công địch của toàn đại lục, Thiên Ma không phải là một chủng tộc được hoan nghênh trên thế giới này.

“Không, ta không phải là con người!!” Tử Phong nhàn nhạt nói.

“Vậy huynh...huynh là...” sắc mặt Lãnh Băng Băng chợt tái nhợt.

“Thiên Ma nhất tộc, đó là thân phận thật sự của ta!” Tử Phong ăn ngay nói thật, cùng lắm thì hắn mang Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết rời đi, vòm trời rộng lớn này đâu phải chỉ có ở đây mới có chỗ cho ba người đâu.

“Thiên Ma nhất tộc...chẳng lẽ là...” Lãnh Băng Băng lẩm bẩm cái danh tự xa lạ này, sau đó liền kinh hô một tiếng.

“Biết rồi chứ?? Giờ thì nàng định làm gì?? Nếu nàng muốn báo lại cho chấp sự trong Lăng Hư Cung để thảo phạt ta thì cứ việc, ta không bận tâm lắm đâu.” Tử Phong nhún vai nói.

Lãnh Băng Băng trầm tư, khuôn mặt nhỏ nhắn hết cau lại rồi giãn ra, cho thấy nội tâm của nàng đang đấu tranh vô cùng dữ dội. Tử Phong yên lặng nhìn nàng, không có hành động gì cả, kể cả nếu nàng định tố giác, hắn cũng sẽ không làm gì nàng. Tử Phong hắn mặc dù chắc chắn không phải là người tốt, những ai cản đường hắn thì bất kể nam nữ hắn đều không nương tay, nhưng đồng thời hắn cũng là người tri ân tất báo, Lãnh Băng Băng đã có ơn với hắn, Thánh Thủy quý giá như vậy cũng có thể cho hắn, ơn huệ này hắn không thể không ghi nhận.

Lãnh Băng Băng hít một hơi thật sâu, dường như đã đưa ra quyết định. Nàng chậm rãi bước tới trước mặt hắn, cúi đầu nói nhỏ:

“Nếu muội thật sự báo với chấp sự Lăng Hư Cung, huynh sẽ làm gì??”

“Chẳng làm gì cả, nếu là người khác thì ta sẽ giết ngay lập tức, còn nếu là nàng...meh, bỏ qua đi, ta không xuống tay được.” Tử Phong không chút do dự nói.

Lãnh Băng Băng ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng lúc này trở nên long lanh hơn bao giờ hết, nàng nở một nụ cười tươi rói như trăm hoa đua nở, miệng nói: “Nếu huynh đã nói như vậy, thì muội sao có thể để lộ chuyện này ra chứ!!”.

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên định kia, Tử Phong cười khổ, hắn thua rồi, thật sự thua rồi, không ngờ nữ nhân này lại có ý chí cứng rắn như vậy, xem ra hắn dù muốn cũng khó khiến nàng ngừng có tình cảm với hắn được. Hắn thở dài một tiếng, thôi thì cứ đến đâu thì đến.

Tử Phong không nói gì, chỉ quay đầu đi, triệu hồi Phá Lôi Thương đã văng đi đâu đó hồi nãy trở về, sau đó tung mình nhảy lên xác Thổ Hành Địa Long. Thấy Tử Phong không tỏ thái độ, Lãnh Băng Băng hơi thất vọng một chút nhưng liền nhanh chóng bình thường trở lại, nàng cũng đã quen với tính cách lạnh lùng của hắn, và nàng cũng không cần gì nhiều, được ở cạnh hắn là đã đủ rồi. Nghĩ thông suốt, nàng liền cảm thấy nhẹ nhõm, thấy Tử Phong bỏ đi liền theo sau hắn.

Đứng ở trên ngực của Thổ Hành Địa Long, Tử Phong cầm lấy Phá Lôi Thương đâm mạnh xuống, lúc này hắn tuy không có thương thế nhưng linh lực thì cạn kiệt, cú đâm này thuần túy là lực lượng nhục thân của hắn. Cũng may là sau vụ nổ như bom nguyên tử kia, lớp vảy và da thịt của Thổ Hành Địa Long đã biến thành than cốc giòn xốp, dễ dàng bị mũi thương phá vỡ để lộ ra bên trong cơ thể nó.

Tử Phong nhìn ngó một chút sau đó nhảy xuống lồng ngực Thổ Hành Địa Long, chốc lát liền nhảy ngược lên, trong tay nhiều hơn một viên cầu nho nhỏ bằng nắm tay. Nhìn viên cầu đang tỏa ra quang mang màu nâu đất, hắn cười cười, không ngờ yêu đan của Thổ Hành Địa Long lại chỉ lớn cỡ này, so với cơ thể khủng bố của nó thật không ra làm sao cả.

Thông báo của hệ thống đúng lúc này lại vang lên:

- Diệt sát Thổ Hành Địa Long, đạt được thành tựu Đồ Long, thưởng một level, năng lực mới.

- Sức mạnh Long tộc (mới)(chủ động): Linh lực dư thừa có thể chuyển thành Kết Tinh, tối đa hai Kết Tinh có thể sở hữu cùng một lúc, mỗi Kết Tinh có sức chứa tương đương với mức linh lực tối đa của võ giả trong trạng thái bình thường, sử dụng Kết Tinh sẽ hồi phục ngay lập tức một lượng linh lực mà Kết Tinh đang chứa.

Sắc mặt Tử Phong chợt có chút cổ quái, thành tựu Đồ Long ư, thôi thì cũng mặc kệ, cũng không phải lần đầu hệ thống thông báo hắn hoàn thành, thưởng một level là phần thưởng lớn, nhưng cũng đồng thời không phải lần đầu, nhưng cái kĩ năng mới này, có chút...quen thuộc. Kết Tinh hay là Sức mạnh Long tộc cái quỷ gì chứ, thứ này có khác gì bình hồi mana trong máy game phiêu lưu hắn đã chơi kiếp trước đâu, hết mana thì dùng để hồi phục rồi làm gì thì làm.

Chặc lưỡi một cái, Tử Phong không khỏi vui mừng, kĩ năng mới này khá là đơn giản, nhưng thực tế công dụng của nó thì vô cùng lớn. Tu vi hắn càng tăng cao, thì tầm quan trọng của linh lực trong chiến đấu càng hiển lộ rõ ràng, xác thực rằng lực lượng nhục thể của hắn vẫn chiếm một vị trí không nhỏ, nhưng những kĩ năng ngày càng mạnh lên của hắn muốn sử dụng thì phải có linh lực a, hắn cũng không thể nào chỉ sử dụng cơ thể mình để đấm đá được. Kĩ năng mới này tuyệt đối là một kĩ năng dực kì hữu dụng, thử tưởng tượng xem, Tử Phong hắn đang trong một cuộc sinh tử đấu, hai người sức mạnh đều ngang nhau, đánh tới khi cả hai cùng kiệt sức, hắn bất ngờ sử dụng một Kết Tinh, hồi phục một lượng lớn linh lực, lúc đó thì ai thắng ai thua không cần phải nói cũng biết.

Còn viên yêu đan của Thổ Hành Địa Long thì sao? Cái thứ này vốn chẳng dùng để luyện đan được, may ra vào tay một luyện khí sư cao cấp thì có thể trở thành nguyên liệu chế khí, nhưng hắn cũng không có ý định dùng thứ này để luyện khí. Yêu thú có thể thôn phệ yêu đan của nhau để nâng cao thực lực, bất kể thuộc tính khác nhau, Tử Phong hắn không có việc gì dùng đến thứ này, nhưng Hồ Phi Nguyệt thì có a. Nghĩ đến lần này lăn lộn trong di tích lại có thể mang về nhiều món quà quý giá như vậy cho hồ ly tinh ở nhà, hắn không khỏi mỉm cười mãn nguyện.

Một bóng người từ trên không trung đáp xuống, nhìn xung quanh một cái sau đó sửng sốt hô lên: "Trời ạ, là ai đã giết được đầu yêu thú này vậy, đây là lục giai yêu thú a!!" Người mới đến, dĩ nhiên là Lâm Nguyệt Đồng.

Nói xong, ánh mắt của nàng không tự chủ được nhìn về phía hai người Tử Phong và Lãnh Băng Băng đang đứng đó, thấy Lãnh Băng Băng cười cười giơ một ngón tay chỉ vào cái tên đang đứng mân mê viên yêu đan trong tay, nàng liền bật thốt: "Đừng nói là cái tên Tử Phong này làm nhé, rốt cuộc tu vi thật sự của ngươi là gì vậy hả tên quái thai kia, đừng có trả lời ta là Vương cấp nhất phẩm, có chết ta cũng không tin đâu!!" Dường như quá sốc trước sự thật này, Lâm Nguyệt Đồng nói năng có chút hỗn loạn.

Nhét viên yêu đan vào không gian hệ thống, Tử Phong lúc này tâm tình vô cùng vui sướng, liền chiều theo ý của Lâm Nguyệt Đồng, giải trừ kĩ năng Liễm tức vốn kích hoạt 24/7 của mình. Trong chốc lát, uy áp của hắn bộc phát ra ngập trời, ép nhị nữ phải lùi lại mấy bước, phải biết rằng hiện tại hắn mới chỉ là level 26, tức tương đương Vương cấp lục phẩm, nhưng thực lực của hắn thì vượt xa lắc cái cảnh giới này, lẽ dĩ nhiên uy áp của hắn phải khác biệt rồi. Hơn nữa, tuy hắn vừa bị trọng thương, nhưng mọi hiệu ứng gia trì sức mạnh từ Thiên Ma Hóa Thân đến Song trọng đột phá cực hạn vẫn còn nguyên chưa được hắn giải trừ, thành ra khí tức của hắn lúc này mênh mông vô bờ, ép đến hai nữ nhân có cảm giác khó thở.

"Được rồi được rồi, thu hồi uy áp của ngươi đi, khó thở quá!!" Lâm Nguyệt Đồng xua tay khó khăn nói.

Liễm tức được kích hoạt trở lại, uy áp của Tử Phong liền lập tức biến mất vô ảnh vô tung khiến nhị nữ hơi giật mình, có thể đạt đến cảnh giới thu phóng tự nhiên như thế này, tên này thật sự là một siêu cấp thiên tài a, hai nàng nào có biết được sự huyền diệu của hệ thống đâu, tất cả công lao đều quy lên đầu Tử Phong hết.

"Vậy hiện giờ chúng ta làm gì??" Lãnh Băng Băng nói.

"Trước hết thì phải để ta khôi phục linh lực, bằng không thì với thực lực hai người, rất khó để di chuyển lung tung mà không gặp nguy hiểm, nếu ta kịp khôi phục linh lực trước khi thời gian tiến vào di tích kết thúc thì chúng ta sẽ tiếp tục đi sâu vào bên trong hơn, hi vọng tìm được thứ gì đó tốt, còn không thì chúng ta sẽ trở về, tin rằng với thu hoạch của chúng ta mấy ngày nay cũng đã đủ để thỏa mãn rồi." Tử Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

Đối với điều này thì nhị nữ không có dị nghị gì cả, trải qua mấy ngày ở trong di tích, hai nàng thật sự hiểu rõ rằng thực lực của mình chả ra sao cả, nếu không phải là nhờ vào quan hệ và trưởng bối trong sư môn ưu ái thì chưa chắc hai người đã có thể vào đây, và nếu không phải có một tên quái vật như Tử Phong bảo vệ thì chắc hai nàng giờ này cũng chết từ lâu rồi. Nếu hắn đã nói rằng cần khôi phục linh lực, vậy hai nàng có cho vàng cũng không dám rời đi một mình, ngay vừa rồi chỉ là tách nhau ra một chút để nhị nữ tắm rửa thôi cũng suýt chút nữa mất mạng.

Hơn nữa đúng như những gì hắn nói, thu hoạch của hai nàng cho đến giờ cũng thập phần khả quan, ngoài vô số linh thảo thu thập được trên đường đi, Lâm Nguyệt Đồng chiếm được một cây Huyết Linh Chi vạn kim khó cầu, lại được thêm một bình Cố Linh Đan quý giá nữa, mặc dù nàng không thể sử dụng nhưng nếu mang về đưa cho Lâm Tử Hàm, tin rằng nàng cũng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Lãnh Băng Băng thì không được nhiều như thế, nhưng Tử Phong đã hứa sẽ luyện chế Huyền Thủy Đan cho nàng, cũng là một loại đan dược vô cùng trân quý, hơn nữa lúc này trong mắt nàng chỉ còn mỗi tình lang Tử Phong, chuyện luyện đan đã bị nàng ném ra sau đầu từ lâu rồi.

Tử Phong kiếm một chỗ đất bằng sau đó khoanh chân ngồi xuống, Hỗn Độn Quyết cùng Sinh Tử Quyết cấp tốc vận chuyển, một thứ hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành linh lực, một thứ hấp thu tử khí từ xác của Thổ Hành Địa Long mà vừa chuyển thành linh lực, vừa hóa thành điểm kinh nghiệm. Hai bút cùng vẽ, tốc độ khôi phục linh lực của Tử Phong cực nhanh, chỉ trong vòng nửa canh giờ linh lực của hắn đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn hình thành được nửa viên Kết Tinh. Đứng dậy, Tử Phong phun ra mọt ngụm trọc khí, miệng nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục tìm......."

Chữ "kiếm" còn chưa ra khỏi miệng hắn, vầng mặt trời bỗng ánh lên ở đường chân trời, thái dương từ từ hiện lên trên không trung, báo hiệu một đêm đã kết thúc, nếu hắn nhớ không nhầm thì lúc này...

Trên thân thể ba người bỗng nhiên xuất hiện vô số luồng ánh sáng bao phủ, trong chốc lát liền nuốt chửng lấy ba thân ảnh sau đó biến mất. Tử Phong chỉ cảm thấy cơ thể giống như trở nên không trọng lượng, mọi thứ xung quanh tối sầm trong chốc lát.

"Bịch!!"

Chân Tử Phong chạm vào một thứ gì đó phát ra một tiếng kêu, ánh sáng chói lọi ùa vào mắt khiến hắn bất ngờ chưa kịp thích ứng. Chớp mắt vài cái, Tử Phong nhìn thấy khung cảnh trước mắt đã thay đổi, hắn đã trở lại khu rừng lúc trước khi tiến vào di tích. Tử Phong ngoái đầu ra đằng sau, cánh cổng kim loại cao mấy chục mét của di tích vẫn khép hờ như cũ, nhưng mà có lẽ thiếu đi Ngụy Siêu nới lỏng cấm chế, về sau sẽ không ai có thể vào được nữa. Còn đang cảm khái, một thân ảnh mang theo hương thơm ngào ngạt chợt nhào vào trong lồng ngực hắn. Ngửi hương thơm quen thuộc này, tinh thần căng thẳng của hắn mấy ngày qua bất giác mềm xuống, Tử Phong đưa tay ôm lấy thân ảnh đó vào trong lòng, hít một hơi thật sâu, miệng thì thầm: "Phi Nguyệt, ta về rồi đây!!"

"Mừng chàng trở về." Hồ Phi Nguyệt dụi đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng ôn nhu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play