Từ nửa năm trước bọn họ ở chung, Phó Mặc mất ngủ rất nghiêm trọng, thỉnh thoảng tâm tình rất tệ, nhìn qua không có tinh thần, nhưng cũng không khiến người ta thấy đến mức khác thường. Cố Chu Triệt hơi hồi tưởng, liền có thể phát giác rất nhiều lần như vậy, khi đó cậu luôn cho rằng Phó Mặc mệt mỏi, hoặc là tâm tình không tốt, dù sao hắn bình thường cũng không thích nói chuyện. Kỳ thật lúc đó hắn đã rất khó chịu rồi, thế nhưng nội tâm vô thức bài xích không muốn Cố Chu Triệt phát hiện, cho nên mỗi lần đều phản xạ có điều kiện đem hết thảy phản ứng đè nén đến mức thấp nhất. Nhưng mà bệnh trạng xuất hiện không cách nào khống chế, hắn chịu đựng vô số lần lúc Cố Chu Triệt ngủ say, chịu đựng rất nhiều lần ở chung ngắn ngủi, cũng chỉ là may mắn. Sau lại bị lão Ngụy phát hiện, nhưng cũng không phải là lần nghiêm trọng nhất.
Sau khi không được phép dùng bất cứ thuốc men gì, phản ứng của Phó Mặc rất nhanh được bộc lộ. Phản ứng trực quan nhất là khi hắn không còn cách nào kiềm nén nữa, mất ngủ trở nên càng nghiêm trọng hơn. Hắn ngủ không được, Cố Chu Triệt cũng không muốn ngủ. Nhưng ban ngày cậu phải đi học, hơn nữa sắp đối mặt với cuối kỳ, sức khỏe và tinh thần đều không chịu nổi. Phó Mặc vì lo cho cậu, ngủ không được cũng cố gắng nhắm mắt nằm, hoặc là rời giường tìm một chút chuyện làm. Mẹ Cố lần trước gửi canh an thần tới một lần nữa được lôi ra, mỗi ngày nấu một chén, tìm hiệu quả tâm lý.
Cùng lúc đó, cảm xúc Phó Mặc trở nên có phần nóng nảy. Loại nóng nảy này kỳ thật không dễ phát giác, bản thân hắn là người trầm lặng, lại ít nổi giận, nhưng sự kiên nhẫn của hắn bắt đầu trở nên không kiềm chế được nữa. Có đôi khi làm một việc, hắn bỗng nhiên dừng lại, qua mấy giây mới làm tiếp. Có đôi khi cầm một quyển sách trong tay, hoặc là cầm điện thoại, duy trì sự thất thần rất rõ ràng, phải mất một lúc lâu mới có thể đem lực chú ý kéo trở về. Đây đều là hiện tượng từ trước đến nay chưa từng thấy ở trên người hắn.
Có đôi khi hắn ngồi một chỗ, Cố Chu Triệt gọi hắn vài tiếng hắn mới đáp lại, không phải không nghe được, mà là phản ứng trở nên rất chậm chạp, độ nhạy bén giác quan trở nên suy yếu.
Hắn càng ngày càng có khuynh hướng thích ở một mình.
Có một buổi trưa, Phó Mặc sau khi ăn cơm xong ở sân thượng cắt tỉa chậu bạc hà kia, cắt cắt tỉa tỉa không biết vì sao cắt mất một mảng nhỏ. Lúc Cố Chu Triệt phát hiện, hắn đã tự dọn xong lá nát, ở sân thượng ngồi mấy giờ. Đóng kín cửa, mãi cho đến đêm khuya chưa từng bước vào.
Nửa đêm sương bắt đầu rơi, hắn mới trở lại phòng ngủ, Cố Chu Triệt ôm gối nửa gục vào trên gối đầu của hắn, trên tay còn cầm sách ôn tập, vẹo đầu ngủ. Phó Mặc rút cuốn sách đi, tắt đèn, leo lên giường, đem cậu ôm vào trong lòng. Cố Chu Triệt tỉnh, khẽ ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn hắn mấy giây, như là xác nhận hắn không bị tổn hại gì, nói: “Ngủ sao?”
“Ngủ đi.” Phó Mặc ở đỉnh đầu hôn cậu một cái. Trên cằm của hắn mọc râu lởm chởm, đã thành một mảnh xanh đen. Cố Chu Triệt ở trong ngực hắn cọ cọ, hàm hồ nói: “Hôm qua mẹ gởi đường hoa quế, ngày mai làm bánh mật hoa quế cho cậu ăn.”
“Được.” Cằm Phó Mặc đặt lên tóc cậu, nhắm mắt lại.
Cố Chu Triệt kỳ thật hiểu rõ, đây không chỉ là phản ứng sau khi dừng thuốc, mà quan trọng hơn là hắn rốt cục không cần chú ý tới ánh mắt của người khác nữa. Trước kia Phó Mặc tiêu tốn rất nhiều tinh lực để cân nhắc cảm thụ của cậu, chuyện này với cậu mà nói dằn vặt gấp bội, cho nên bây giờ hắn muốn ở một mình, Cố Chu Triệt sẽ để hắn một mình. Hắn không muốn nói chuyện, không muốn bị làm phiền, cậu sẽ tận lực không quấy rầy hắn. Cậu sẽ chỉ ở thời điểm thích hợp xuất hiện, ở trước mặt hắn tạo ra cảm giác tồn tại, cho hắn biết, cậu không đi, cậu vẫn ở nơi này.
Làm cho Phó Mặc có thể “an tâm đau khổ”, điều này nghe qua thật tàn nhẫn, nhưng đối với với kết quả mà nói cực kỳ quan trọng, là bức bình phong không có cách nào xem nhẹ.
Bất ngờ nhất là, trong quá trình này, tâm thái Cố Chu Triệt trước sau rất bình ổn, không có sụp đổ, không có tích tụ uất ức, bác sĩ trị liệu trước đó lo lắng cậu là người nhà có thể sẽ vì giúp chữa trị mà bị ảnh hưởng tâm trạng, tất cả đều không có xuất hiện. Lúc Phó Mặc không cần cậu, cậu liền vừa chú ý tình hình của hắn, vừa ôn bài. Trừ việc đó ra thời gian rỗi rãnh, cậu nghiên cứu thực đơn, các loại thuốc thang, lên mạng giao lưu với người nhà có bệnh nhân bị trầm cảm, định kỳ báo cáo tình hình với bác sĩ. Lúc Phó Mặc ổn một tí sẽ cùng cậu nói chuyện phiếm, tản bộ, cùng nhau đi học, xem phim, có đôi khi cậu sẽ kể vài sự việc liên quan tới trầm cảm cho hắn nghe, phân tích với hắn một số thời điểm đối mặt tình huống khẩn cấp phải xử lý như thế nào.
Mỗi việc làm đều mang lại cho Phó Mặc một sự bảo đảm: Kẻ thù của bọn họ không phải là bản thân, bọn họ là đang cùng bệnh ma chiến đấu. Bọn họ bây giờ đứng cùng một chiến tuyến, hắn có thể thể hiện tất cả tâm tình, mà không cần phải sợ hãi mất đi thứ gì.
Mặc kệ tình huống có tệ đến thế nào, niềm tin cùng sự kiên trì của cậu cũng sẽ không dao động. Phần lòng tin này, làm cho mọi thứ đều trở nên kiên cố bảo đảm hơn.
Chỉ là thỉnh thoảng, Phó Mặc bỗng nhiên từ phía sau lưng ôm lấy cậu, hoặc là ngồi một nơi nào đó lâu nhìn cậu chằm chằm, phần áy náy cùng ỷ lại im lặng kia sẽ làm lòng cậu bỗng nhiên dâng lên cảm giác vô lực.
Trong quá khứ, rất nhiều lần thời khắc như vậy, hắn có lẽ cần chỉ là một cái ôm. Nhưng mà khi đó không có bất kỳ ai ở bên cạnh hắn.
Hứa Thanh Ngạn nói mỗi tuần đều sẽ tới nhìn bọn họ một lần, liền thực sự mỗi tuần đều tới một lần, mỗi lần tới đều bao lớn bao nhỏ, bô bô cả ngày. Có đôi khi bởi vì thời gian cùng địa lý thực sự không co1 cách tới, cũng cưỡng ép Phó Mặc cùng Cố Chu Triệt video call với mình, giống như một đứa con trai nghiêm khắc trông coi cha già, ăn chưa uống chưa ngủ chưa, ăn cái gì có ngon hay không nhớ chừa cho tao. La Huân thỉnh thoảng cũng tới, hắn không phải là nói nhiều, nhưng sự hiện hữu của hắn liền trở thành một loại khí tức, cẩn thận tỉ mỉ mà không quá đáng, nhã nhặn gần gũi, có đôi khi hắn sẽ mang một ít sách cho Phó Mặc, đề cử hắn đọc, sau đó giao lưu tâm đắc với hắn.
Phó Mặc cố gắng tiếp thu những ý tốt này, mặc dù hắn từ chối cũng sẽ không có ai trách cứ hắn. Có lần sáng sớm Cố Chu Triệt xuống lầu mua thức ăn, trở về thấy Phó Mặc ngồi trên sofa nhỏ bên cửa sổ, đang đọc một quyển La Huân mang tới ngày trước, ‘Chín chuyện xưa’. Hắn kỳ thật không đọc nỗi sách nữa, hắn không có cách luôn bảo đảm trạng thái cầm đọc, xem xong một quyển sách cần phải hao phí rất nhiều thời gian. Cố Chu Triệt nhìn hắn dừng ở một trang đã gần nửa tiếng đi tới, giúp hắn bóp bóp xương cổ, nói: “Nghỉ đi đừng xem nữa.”
Phó Mặc lắc đầu, kéo tay cậu xuống, xoay nắm ở trong tay. Hắn đang đọc phần cuối của chuyện xưa, dừng ở số trang đếm ngược là ba.
“Chỉ cần có thể ngủ, hắn lại liền có hi vọng trở thành một người khỏe mạnh, thể xác và tinh thần đều hoàn chỉnh.”
Cuối tháng sáu, sau lần kiểm tra lại thứ ba, Phó Mặc mới chậm rãi khôi phục được uống thuốc.
Mất ngủ có phần giảm, thế nhưng bắt đầu giai đoạn ù tai, lúc ấy tình hình đặc biệt nghiêm trọng dẫn đến thị lực mờ nhạt cùng đau đầu. Cố Chu Triệt lúc này rốt cục mới biểu hiện luống cuống. Trong nhà không dám mở rộng cửa sổ, cũng không dám phát ra âm thanh lớn, thậm chí tiếng vang ngoài cửa sổ hay tiếng ve đều sẽ làm cho tim cậu hoảng sợ. Phó Mặc trở nên nóng nảy liên tục, tạp âm cùng ảo giác trong đầu làm cho hắn không còn cách nào yên lòng, đứng ngồi không yên, khó có thể tới gần. Lúc thực sự không cách nào nhịn được nữa, hắn bắt đầu uống thuốc giảm đau. Chỉ có buổi tối triệt để yên tĩnh, bị hành hạ đến mất sức hắn mới có thể phát ra thanh âm yếu ớt nói, Chu Chu, tớ rất khó chịu.
Cố Chu Triệt ôm đầu hắn, cố nén nước mắt phủ tay phía sau lưng hắn vỗ vỗ, mãi cho đến lúc chẳng biết ngủ say lúc nào.
Ngoài cửa sổ ngôi sao sáng rực, đây cũng là mùa hè tràn ngập khổ sở.
Chạy đi chạy lại giữa trường học và nhà, rất nhiều thời điểm bận rộn, Cố Chu Triệt thoạt nhìn giống như bị ép vỡ. Cậu ở nơi Phó Mặc không thấy được khó có thể che dấu mệt mỏi, thậm chí bắt đầu ít nói, nhưng mà chỉ cần vừa về tới nhà, cậu lập tức một lần nữa nhặt lên sự bình tĩnh và ôn hòa, thường xuyên chuẩn bị đầy đủ, tiếp nhận người cần cậu nhất trên đời này.
Có một đêm, Cố Chu Triệt tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có ai. Cậu nhất thời tỉnh táo, vội vã xuống giường đi tìm. WC, phòng khách, nhà bếp đều tắt đèn, cửa thì được khép hờ một cánh. Cố Chu Triệt nhẹ nhàng đẩy ra, phát hiện cửa sổ mở rộng, rèm cửa lay động đung đưa, Phó Mặc đưa lưng về phía cậu, ngồi trên bệ cửa sổ.
Trong nháy mắt, Cố Chu Triệt cảm giác mình mất đi ý thức. Đầu óc cậu trống rỗng, đầu gối như nhũn ra, lúc thị lực rõ ràng gần như muốn xông lên kéo lại, nhưng rất nhanh cậu phát hiện, Phó Mặc dường như chỉ là ngồi ở đó hóng gió. Hắn hơi cúi đầu, bóng lưng hơi cứng lại, hơn nửa người vẫn còn đang ở bên trong cửa sổ, đây là một tư thế an toàn.
Cố Chu Triệt đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích nhìn hắn, không biết đứng bao lâu, cậu không cảm thấy thời gian trôi qua. Cho đến lúc Phó Mặc động đậy, giơ tay đóng cửa sổ lại, xoa xoa huyệt thái dương.
Cố Chu Triệt lặng yên không một tiếng động lui về phòng ngủ, một lần nữa nằm lên giường, dùng chăn đem mình che lại. Không đến mấy phút, cậu nghe tiếng Phó Mặc trở về. Nệm bên cạnh lún xuống một chút, một tay cách chăn xoa xoa cậu, cho là cậu lạnh, ấn điều khiển, đem nhiệt độ máy điều hòa nâng cao lên.
Toàn bộ nửa đêm sau đó, Cố Chu Triệt không ngủ. Cậu ở trong chăn trợn tròn mắt, nước mắt theo khóe mắt thấm ướt cả drap giường.
Hừng đông hôm sau, là thời gian Phó Mặc mỗi tuần đến bác sĩ tâm lý. Vào ngày này sức quan sát cùng độ nhạy bén bỗng nhiên khôi phục một ít, lúc ăn điểm tâm cứ nhìn chằm chằm mặt Cố Chu Triệt, nói: “Mắt sao lại sưng rồi?”
“Thật?” Cố Chu Triệt che mắt: “Chẳng lẽ bị bệnh phù thũng?”
Phó Mặc đứng dậy đi lấy đá lạnh, dùng khăn gói kỹ, kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, đắp mắt cho cậu. Hắn đã thật lâu không chuyên tâm làm một chuyện như vậy rồi. Cố Chu Triệt ngoan ngoãn ngồi tùy ý hắn đắp, một lát liền hỏi: “Còn sưng không?” Tựa hồ rất quan tâm dung mạo của mình.
Phó Mặc hiếm khi mỉm cười, nói: “Đỡ rồi.”
Gà con của con gái chủ tiệm cà phê bị thương, trên cánh quấn một miếng vải xô. Lúc Cố Chu Triệt ngồi chờ ở bên ngoài phát hiện, hỏi chủ tiệm, chủ tiệm nói: “Hôm trước có khách ôm mèo theo, sức con mèo có hơi lớn, cắn nó một cái.”
Gà con lớn chừng một bàn tay đi đứng loạng choà loạng choạng, ở phía dưới giàn nho chạy một hồi, phải dựa vào một chỗ bất động, thoạt nhìn cũng sống không được lâu.
Cô bé ngồi xổm bên cạnh, cằm đặt trên tay nhìn gà con. Cố Chu Triệt cũng ngồi xổm bên cạnh cô bé, hai người ai cũng không nói chuyện.
Buổi tối, Hứa Thanh Ngạn bỗng nhiên gửi tin vào nhóm: “Có đó không! Mời các vị mở TV! Nghe nói phim truyền hình đầu tiên của Thanh Ngạn mấy người đêm nay chiếu, xem xong cho xin đánh giá, cảm ơn!”
Mọi người vội vàng mở TV, cũng không biết là đài nào, lại chạy lên weibo tìm. Hứa Thanh Ngạn hiện tại đã có fanclub, họ update cặn kẽ thời gian kèm đài chiếu, nội dung là phim vườn trường nhiệt huyết thanh xuân, tên vô cùng tầm thường, gọi là ‘Thanh xuân vô địch’. Hứa Thanh Ngạn đóng nhân vật tên Đường Tiểu Tinh, là nam phụ. Weibo fanclub còn update ảnh chibi, viết: “Xin mọi người ủng hộ Tiểu Tinh Tinh của chúng ta nhiều hơn!”
Cố Chu Triệt và Phó Mặc cùng nhau, hai người ngồi nghiêm chỉnh xem xong tập thứ nhất của Thanh xuân vô địch. 80% nội dung đều là đang giảng giải nam chính và nữ chính gặp nhau, Đường Tiểu Tinh là một nhân vật trên đầu cột tóc chỏm vô cùng nhiệt huyết, lấy thân phận là anh em tốt của nam chính xuất hiện vài cảnh, cộng lại có chừng khoảng sáu phút.
La Huân ở trong nhóm vỗ tay: “Thanh Ngạn quá hút ống kính, cả ký túc xá cùng nhau xem, ký túc xá trưởng thành fan rồi.”
Cố Chu Triệt: “Đường Tiểu Tinh đẹp trai như vậy chắc là nhân vật chính!”
Phó Mặc: “Diễn rất khá.”
Hứa Thanh Ngạn: “Kakakakaka thật vậy chăng!!! Tao còn đang quay! Tao không có xem được!! T_T “
Sau đó lại đi up weibo hỏi: “Có Tiểu Tinh Tinh cut không?????” Trong nháy mắt mấy trăm comment ngợp trời.
Vào hè muỗi nhiều lên, chậu bạc hà kia được dời đến phòng khách, hiệu quả có còn hơn không. Sách vở Cố Chu Triệt dùng ôn tập chất đống ở trên bàn trà, cậu bình thường ở đây ôn tập. Lúc này đã thi xong mấy môn, cộng thêm xem TV làm trễ nãi một thời gian, liền dứt khoát dọn hết, không tiếp tục thức đêm nữa.
Phó Mặc cả ngày nay trạng thái không tệ. Hai người lần lượt tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, Cố Chu Triệt lấy đồ cắt móng tay ra, ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn nói: “Giúp cậu cắt móng tay.”
Ngón tay Phó Mặc thon dài, khớp xương rõ ràng, yên ổn bày ra trong lòng bàn tay cậu. Mặt bên ngón tay hắn có một viết xước như ẩn như hiện, Cố Chu Triệt cúi đầu cắt lại hết, rồi đổi để Phó Mặc cắt cho mình.
Phó Mặc nghiêm túc nắm ngón tay của cậu, nhẹ nhàng theo độ cong móng tay chậm rãi cắt. Cố Chu Triệt chờ hắn cắt xong, bỗng nhiên bò lên phía trước vài cái, xoay người nằm ở trên đùi của hắn. Cậu chớp mắt nhìn Phó Mặc ở phía trên, nói: “Phó Mặc, chúng ta trò chuyện chút đi!”
.:.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT