Trên thế giới này, chỉ có thay đổi mới là không thay đổi. Muốn hứa hẹn không thay đổi với một người, ngoại trừ quyết tâm mạnh mẽ, càng cần có can đảm đối mặt với sự thay đổi khác.

Lúc Phó Mặc còn ngủ, Cố Chu Triệt đã ra quyết định. Đây thậm chí không thể xem là một quyết định, bởi vì cậu chỉ tốn mấy giây, mặc kệ Phó Mặc sao lại giấu diếm, không muốn người khác lo cũng được, thiếu hụt cảm giác an toàn cũng được, cảm thấy khó có thể mở miệng, không có ý thức tình huống cụ thể mình nghiêm trọng đến mức nào cũng được, cậu cũng không thể tùy ý để hắn tiếp tục giấu nữa. Mặc kệ Phó Mặc sau khi tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, cậu cũng sẽ không dao động, bởi vì đây là sai lầm.

Cậu không thể nhìn hắn tiếp tục sai.

Nếu như phần đau khổ này cần thời gian mới có thể trị khỏi, thì cho dù bao lâu cậu cũng đồng ý đi cùng hắn. Dù cho Phó Mặc đuổi cậu, chán ghét cậu, cậu cũng không rời khỏi hắn.

Mang theo quyết tâm này, cậu tự nhiên thấy không cần chất vấn nữa. Cậu đã không nỡ, thì làm sao đành lòng cho làm cho Phó Mặc khó chịu? Nhưng vấn đề này chung quy cũng phải giải quyết, hơn nữa lửa sém lông mày, dù cho không còn cách nào thuyết phục hắn trị bệnh ngay lập tức, cậu cũng muốn nghĩ trước biện pháp làm cho Phó Mặc đồng ý cùng cậu gánh chịu. Bọn họ còn trẻ, có rất nhiều rất nhiều thời gian để làm chuyện này.

Đúng vậy. Bọn họ còn trẻ như vậy, cửa ải khó khăn gì cũng đều có thể vượt qua.

Xế chiều ngày hôm sau, Lý Hạnh tới đón bọn họ xuất viện. Hắn đem xe lái đến cửa bệnh viện, một bên đỡ Phó Mặc, một bên hỏi: “Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”

“Không sao.” Phó Mặc nói, “Làm phiền anh, Hạnh ca.”

Hắn gần như còn chưa hồi phục, giọng nói vô cùng khàn. Nằm viện ba ngày toàn dựa vào nước biển cùng thức ăn lỏng, thoạt nhìn rất ốm yếu. Lý Hạnh cười nói: “Anh ngược lại không sao, chỉ là hù phải Tiểu Cố. Lúc nghe em nằm viện, cả người thất hồn lạc phách… Về sau không thể như vậy nữa, vì bạn bè, phải chú ý sức khỏe của chính mình, nếu không họ sẽ rất lo lắng.”

Phó Mặc không nói chuyện. Hắn ngẩng đầu nhìn về khu nội trú, Cố Chu Triệt đang từ bên kia vội vã chạy tới, cầm trong tay các loại biên lai thủ tục xong xuôi, chạy quá nhanh, trên gáy vấy ra một tầng mồ hôi mỏng: “Thuốc lấy hết chưa?”

“Rồi.” Lý Hạnh trả lời, “Lên xe đi!”

Phó Mặc xoa xoa trán của cậu. Cố Chu Triệt nhìn hắn cười: “Đi, chúng ta về nhà.”

Trong nhà ba ngày không có người ở, ngoại trừ Lý Hạnh tìm dì giúp việc đơn giản quét dọn, mọi thứ khác đều như cũ. Lý Hạnh đưa bọn họ về liền đi, trước khi đi nhân lúc Phó Mặc không chú ý đưa cho Cố Chu Triệt một tấm danh thiếp, là một phòng khám tâm lý tư. Cố Chu Triệt thuận tay bỏ vào trong túi, dẫn hắn đi.

Cửa sổ mở một cánh, căn phòng gió mát thổi tan vị thuốc đông y trên người hai người. Cố Chu Triệt thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, dọn dẹp đồ đạc xong lại gỡ đồ chuyển phát nhanh, là lấy từ chỗ bạn cùng phòng về, nhìn tờ hướng dẫn nấu một nồi canh. Xong xuôi cầm một chén cho Phó Mặc, nhìn hắn uống một ngụm hỏi: “Uống ngon không?”

Phó Mặc không trả lời, lại múc một muỗng, Cố Chu Triệt sáp lại uống, bắt đầu nhổ: “Uống không ngon, vị đông y.”

Phó Mặc cười cười, ánh mắt của hắn lại như gần lại xa. Cố Chu Triệt lẩm bẩm nói: “Cậu phải uống hết, bệnh nhân phải ngoan ngoãn uống thuốc.” Lại lấy thuốc mang về từ bệnh viện ra, bắt đầu tính toán số lượng buổi tối phải uống cho hắn, lần lượt nói rõ cho hắn đây là gì: “Đây là thuốc dạ dày, cậu mới vừa súc ruột phải uống thường xuyên, cái này là trợ tiêu hóa, cái này là động lực xúc tiến dạ dày, cái này là bảo vệ màng dạ dày …”

Lấy thuốc xong, bình vẫn còn nhiều, nhiều thuốc như vậy, trong lòng Cố Chu Triệt lại bắt đầu khó chịu.

Tay cậu gẩy gẩy bình thuốc, sững sờ bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, nói: “Tớ đi nấu cơm, cậu buổi tối phải tiếp tục uống canh, kiên trì vài ngày nữa.”

Cậu đi vào nhà bếp, cảm giác phía sau ánh mắt Phó Mặc cứ dán lên trên người mình. Từ sau khi hắn tỉnh lại, loại cảm giác như có như không này luôn tồn tại, muốn người ta không phát hiện cũng rất khó.

Nhưng cậu không thể hỏi, bọn họ đều cần thời gian để nói ra.

Buổi tối ăn cơm xong, Phó Mặc bỗng nhiên nói: “Ngày mai có đi học không?”

“Có.” Cố Chu Triệt gật đầu, dừng một chút, “Nhưng tớ xin nghỉ.” Cậu nói, “Ở cùng cậu mấy ngày.”

Phó Mặc dường như ngừng một chút, sau đó hỏi: “Nghỉ bao lâu?”

“Một tuần.”

Hắn yên lặng một hồi, chừng một phút sau vẫn không nói gì.

Buổi tối lúc ngủ, Phó Mặc chủ động tắt đèn, nói: “Ngủ ngon.”

Cố Chu Triệt nằm trong bóng đêm, nghiêng đầu nhìn Phó Mặc bên cạnh, đối phương nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, thoạt nhìn mọi thứ đều rất bình thường. Cậu trở mình, cả người hướng về phía hắn, cảm giác Phó Mặc nhẹ giật mình, mở mắt: “Làm sao vậy?”

Cố Chu Triệt nghĩ một lát, thấy Phó Mặc hình như vẫn đang chờ, mở miệng nói: “Tớ vừa nhớ lại, lúc nhỏ ở Nam Thanh, mỗi ngày tan học hai ta đều học cùng nhau.” Cậu gối lên cánh tay mình: “Không biết khi đó cậu có biết… Kỳ thật rất nhiều lần học xong, tớ đều, ừm, lén theo cậu về nhà.”

Trong bóng tối dù nhìn không thấy, Cố Chu Triệt vẫn cảm thấy nói ra có chút đỏ mặt, cậu giấu đầu hở đuôi rũ mắt: “Tớ khi đó cực kỳ tò mò về cậu, muốn đến nhà cậu chơi, lại ngại nói với cậu. Cho nên mỗi lần đều chỉ lén theo cậu tới cửa nhà, sau đó sẽ quay về.”

Tớ biết. Phó Mặc trong bóng đêm đưa mắt nhìn cậu.

Lúc còn bé vô tri, hắn thậm chí từng âm thầm chờ mong, đối phương khi nào sẽ tiến lên một bước, gõ cửa nhà hắn. Hắn đồng ý mở ra thế giới của mình với Cố Chu Triệt, dù cho nó không tốt như vậy, nhưng hắn cũng sẽ không bài xích thiện ý tò mò của người khác, giống như hắn không bài xích những gì đến từ Cố Chu Triệt. Nhưng sau đó cánh cửa này đã triệt để đóng lại, nhất là khi hắn rõ ràng định nghĩa được cuộc sống của mình, đã từng chờ mong đều biến thành cơn ác mộng đứt đoạn.

Lúc học phổ thông, là thời điểm bệnh trầm cảm phát tác thường xuyên nhất. Hắn thường xuyên vì vậy mà không đi học, liên tục tự giam mình ở trong nhà vài ngày. Có một lần hắn rút ở nhà hai ngày, hai ngày hai đêm không chợp mắt, uống rất nhiều thuốc giảm đau. Tác dụng thuốc khiến thần kinh hắn hơi choáng, trong mê man, hắn bỗng nhiên cảm giác mặt mình ướt. Hắn ngẩn ngơ cho là mình chảy nước mắt, giơ tay lên sờ mặt mình thì phát hiện đã ướt đẫm drap giường, qua hồi lâu mới chậm chạp phát giác điều khác thường, đó không phải là nước mắt, là máu. Không biết vì sao mũi chảy rất nhiều máu, chảy ướt một mảng lớn trên giường, ở dưới đầu của hắn, nhìn qua khủng bố vô cùng, giống như hắn đã chết rồi.

Đột nhiên, cảm giác khủng hoảng mất đi từ trước đến nay giống như lập tức trở về thân thể hắn. Mười sáu tuổi Phó Mặc vùng vẫy đứng lên, máu me đầy mặt lảo đảo đi bắt điện thoại gọi xe cấp cứu. Trong khoảnh khắc đó hắn có một loại ảo giác, dường như trở về năm đó, có người mỗi ngày tan học đều lén đi theo hắn về nhà, cách nhà hắn không xa vừa tò mò lại xấu hổ quan sát, nhìn hắn chăm chú. Ánh mắt đó phảng phất như đọng lại theo thời gian, làm cho hắn vừa quyến luyến vừa sợ hãi. Làm cho hắn không dám đi ra khỏi căn nhà này, sợ dáng vẻ đáng sợ vô dụng của chính mình bị phơi ra dưới màn trời, sợ thấy gương mặt thất vọng của đối phương.

Cậu không nên vào, tớ cũng không cần đi ra ngoài. Như vậy trong trí nhớ khi chúng ta ở với nhau, mãi mãi cũng không phải là dáng vẻ xấu nhất.

Trong bóng tối, Cố Chu Triệt cảm giác người bên cạnh giật giật, cậu không biết Phó Mặc cuộn người lại. Bọn họ đều đang nghe hô hấp lẫn nhau, rơi vào hồi ức của riêng mình, cũng may có đêm tối làm màn che, khiến cảm tình không muốn bị phát giác có thể thoải mái cuộn trào, lặng lẽ sâu thêm. Có thể cơn sóng sẽ vĩnh viễn không dừng lại, dù cho một vạn lần lui về nơi bắt đầu rồi bị xô đi, thì bờ biển vĩnh viễn đợi chờ nơi đấy.

Cố Chu Triệt nhìn trần nhà lâu đến giật mình, cậu nhắm mắt lại, câu kế tiếp không có nói ra. Cậu muốn nói, chuyện trước kia tớ chưa làm được, Phó Mặc, cậu phải cho tớ cơ hội.

Cậu phải chờ tớ, đừng để tớ một lần nữa mất đi cậu.

Nằm trong bệnh viện ba ngày, Cố Chu Triệt không ngủ ngon ngày nào, cho dù sau khi Phó Mặc tỉnh lại ban đêm cũng kiên trì chăm sóc hắn, đã sớm mệt không chịu nỗi, toàn dựa vào tinh thần gắng gượng. Cậu ngủ cũng không ngủ yên, mặt luôn hướng về phía Phó Mặc, hô hấp rất cạn, đôi mắt ở trên mặt thường xuyên cử động, như tùy thời đều có thể tỉnh lại.

Đôi mắt đã sớm thích ứng với bóng tối, không biết ánh sáng từ nơi nào chiếu vào đôi mắt, Phó Mặc vươn tay ra, muốn sờ mặt cậu, cuối cùng chỉ là cách không khí yên lặng miêu tả đường nét của cậu. Từ mặt đến mũi, từ mũi đến môi, như muốn mượn mấy điểm này, để nhớ kỹ dáng vẻ của cậu.

Buổi sáng hôm sau, Cố Chu Triệt tỉnh lại, bên người đã trống không.

Mùa hè ngày dài, cửa sổ trên ban công hình như đang mở, rèm cửa sổ không có kéo ra, theo gió hơi lay động, ánh sáng buổi sớm không phải là ánh sáng đau mắt. Cậu chỉ mơ mơ màng màng vài giây, trong lòng giật mình, lập tức nghe phía bên ngoài có tiếng động. Cậu men theo tiếng động chạy vào bếp, Phó Mặc đang đem trứng chiên bỏ vào trong dĩa, quay đầu nhìn cậu chân trần đứng ở cửa phòng bếp: “Mang giày, trên mặt đất lạnh.”

Cố Chu Triệt có chút sững sờ, trong chốc lát không phản ứng kịp. Phó Mặc tắt lửa, lại từ trong tủ lạnh cầm một chai tương đi ra, nửa đẩy cậu đến bàn ăn ngồi xuống. Cố Chu Triệt vội nói: “Tớ … rửa mặt trước.”

Cậu mất tập trung đánh răng xong, ngồi xuống nhận cháo Phó Mặc nấu cho, làm bộ lơ đãng hỏi: “Hôm nay cảm giác thế nào?”

“Rất tốt.” Thần sắc Phó Mặc không có gì khác, khí sắc thoạt nhìn so với hôm qua tốt hơn nhiều.

Cố Chu Triệt suy nghĩ một chút: “Lát nữa có muốn ra ngoài cùng mua thức ăn không?”

“Được.” Phó Mặc gật đầu.

Cơm nước dọn dẹp xong, hai người thay quần áo cùng đi ra ngoài. Lý Hạnh thuê nhà ở khu này đa phần là người về hưu, cho nên cư dân xung quanh tuổi tác đều lớn, buổi sáng rất mát mẻ, rất nhiều cụ già ở dưới lầu tản bộ nói chuyện phiếm. Trong khu trồng rất nhiều cây Kim Ngân, đang kỳ ra hoa, hoa nhỏ hai màu rải đều trái phải hai bên đường, vì khí trời nóng dần mà tăng thêm cảm giác mát mẻ. Hai người đều rất ít ra ngoài trong khoảng thời gian này, mấy cậu nhóc trẻ tuổi đi cùng nhau rất đáng chú ý, trong chốc lát còn có chút mới mẻ.

Cách nơi ở không xa có một chợ bán thức ăn, ẩn núp ở phía sau mấy khu dân cư, trước đây không biết, cũng là do có một lần Cố Chu Triệt nghe được từ bác gái hàng xóm Lúc này thời gian còn sớm, người không nhiều lắm, hai người đi dạo tùy ý, Cố Chu Triệt nói: “Muốn ăn cái gì?”

“Tớ không ăn được.” Phó Mặc nói.

Cố Chu Triệt tranh cãi: “Nhìn đỡ thèm.” Phó Mặc như không nghe thấy, chọn một măng tây trắng cậu thích ăn.

Hai người đi mấy vòng, Cố Chu Triệt lại mua nửa con gà, nửa kg cẩu kỷ, nửa kg táo đỏ. Bác sĩ nói khoảng một tuần là có thể ăn uống lại dần, uống canh ăn cháo hoài thân thể cũng không chịu nổi, Vì vậy lại mua thêm rau xanh. Sau khi mua xong, đã hơn chín giờ, hai người đi khỏi chợ, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, xung quanh cũng bắt đầu nóng lên. Cố Chu Triệt nhìn trái phải: “Có muốn đi siêu thị hay không? Muốn ăn kem.”

“Được.” Phó Mặc nói.

Tìm được siêu thị, lại không mua kem, ngược lại mua một hộp bánh kem. Tính tiền xong đi ra, Cố Chu Triệt lại từ trong túi móc ra một tờ giấy: “Chúng ta đi nộp tiền nước đi! Trễ một tuần, nên nộp lúc cậu nằm viện rồi.”

Tiền nước trước kia đều là nộp trên mạng, hai người tìm nửa ngày lại hỏi đường, thật vất vả mới tìm được điểm thu phí. Mặt trời đã có chút chói mắt, trên chóp mũi Cố Chu Triệt đã chảy mồ hôi: “Phía trước hình như mới mở hiệu sách…”

Hai người trên tay xách theo một đống đồ, đi dạo tiệm sách xong cậu còn nói trong nhà không có kem đánh răng, mua xong kem đánh răng còn nói phía trước mới sửa cái công viên nhỏ, đến thời lúc gần đến chính ngọ, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao, Cố Chu Triệt nóng choáng đầu hoa mắt, rốt cục không còn sức nữa: “Chúng ta về nhà đi.”

Thái dương Phó Mặc đều ướt đẫm, nhưng một chút cũng không biểu hiện ra sự bực mình, đi lung tung khắp nơi theo cậu, nghe lời đến mức làm cho người ta mềm lòng. Mà dung túng lại mơ hồ làm cho đáy lòng Cố Chu Triệt càng thêm bất an, làm cho cậu thấp thỏm, không nhịn được nhụt chí.

Hai người đi loạn xạ, đã cách khu dân cư một đoạn. Trên đường trở về đi ngang qua ngã tư đường trước mặt chợ sỉ, một con mèo nhỏ bỗng nhiên chạy vụt ngang trước mặt họ, chui vào trong bụi rậm. Hai người đều thấy, sửng sốt.

Thời điểm mùa đông năm ngoái Phó Mặc vừa tới Tân Bắc, bên ngoài chợ cũng có một con mèo xám, hắn còn từng cho nó ăn. Cố Chu Triệt cũng đã gặp con mèo đó, sau khi quyết định nơi ở cho Phó Mặc, hai người còn tới tìm, muốn đem con mèo mang về nhà, nhưng tìm rất nhiều lần đều không tìm được, bọn họ đều cho rằng nó đã đi nơi khác rồi. Hai người đi theo tiến vào rừng cây, mơ hồ nghe thấy tiếng mèo kêu, nhưng vẫn không thấy hình dáng. Vật nhỏ chạy nhanh, không biết đã chui đến đâu.

Cố Chu Triệt nói: “Cậu lúc nãy nhìn rõ không? Sao tớ cảm giác hình như không phải nhóc kia.”

Phó Mặc nói: “Nhỏ hơn một chút.”

“Có phải là nó sinh mèo con rồi không?”

Cố Chu Triệt chưa từ bỏ ý định, lại tìm nửa ngày, nhưng cái gì đều không tìm được. cậu có chút uể oải, không phải là tất cả mèo hoang đều đồng ý bị cầm tù, cậu cũng không phải là rất muốn đem con mèo về nhà, chỉ là nhớ rõ Phó Mặc rất thích, dù cho không thể nuôi nấng mỗi ngày, thỉnh thoảng có thể thấy cũng đã rất tốt.

Phó Mặc nghĩ không khác gì cậu: “Thường xuyên đến đây, nói không chừng còn có thể gặp chúng.”

“Ừ.” Cố Chu Triệt gật đầu, bỗng nhiên lại nhấn mạnh: “Cùng nhau.”

Phó Mặc nhìn cậu, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cùng nhau.”

.:.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play