Mưa không biết ngừng từ khi nào, màn đêm bắt đầu lặng lẽ đổ tuyết, mềm mại lạnh lẽo thong thả rơi xuống, hòa tan trong nước mưa lạnh như băng.
Ban đêm hệ thống sưởi cung cấp nhiệt không đủ, nhưng nhiệt độ cơ thể hai người gần nhau, cũng không cảm thấy lạnh lắm. Nệm phủi bụi đi, hai nam sinh ngủ có chút miễn cưỡng, nhưng cũng có thể chen chút.
Cố Chu Triệt lúc đầu khăng khăng muốn ra ngoài mua thuốc, nhưng Phó Mặc nói tuyết rơi quá lớn, hơn nữa thời gian này tiệm thuốc cũng đóng cửa. Hắn không khó chịu, chỉ là có chút mệt. Cố Chu Triệt thấy hắn quả thật không có sốt, hẳn là không có vấn đề gì, để hắn uống chút nước nóng, sau đó gửi tin nhắn cho La Huân. La Huân cũng không có biểu hiện bất ngờ, dặn cậu nhớ rõ ngày mai có tiết, đừng trở về quá muộn. Cố Chu Triệt đáp lời, lại hỏi hắn ở đâu, đối phương nói đang chờ xe, còn gửi định vị, cậu lúc này mới yên tâm.
Sau khi tắt đèn, đèn đường ngoài cửa mơ hồ xuyên qua rèm cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong phòng. Cố Chu Triệt đang đắp áo khoác của Phó Mặc, đây là dự định lúc đầu cậu đem trả Phó Mặc. Áo khoác rất mềm, cũng rất chắn gió, cậu bỗng nhiên nghĩ, không biết Phó Mặc một mình ở bên ngoài, tiền trên người có đủ không? Cậu nhớ mang máng nhà Phó Mặc dường như cũng có tiền, lúc đi học hình như cũng không có vấn đề về kinh tế, chẳng qua lúc đó cậu không để ý tới phương diện này. Hứa Thanh Ngạn nói, ba mẹ của Phó Mặc đã ly hôn rất sớm, hơn nữa cũng không muốn nuôi hắn, nhớ lại lúc học trung học mỗi lần Phó Mặc nhắc tới ba mẹ đều trầm mặc không nói, xem ra khi đó hắn đã tự sống một mình.
Trong lòng Cố Chu Triệt rất khó chịu, cậu đã theo dõi Phó Mặc nhiều lần như vậy, lúc đó chỉ cho là ba mẹ Phó Mặc công việc quá bận rộn, về nhà muộn. Sớm biết là như thế, cậu chắc chắn sẽ đem Phó Mặc kéo về nhà, còn tốt hơn là để cho hắn mỗi ngày một mình lẻ loi đối mặt với căn nhà lớn như vậy.
Nghĩ như vậy, Cố Chu Triệt vô thức quay đầu nhìn về phía Phó Mặc, lại phát hiện Phó Mặc nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, đã ngủ rồi.
Cố Chu Triệt lặng lẽ tiến tới, nhờ ánh trăng, thấy dưới mắt Phó Mặc có vành đen cùng dấu nhăn nhàn nhạt giữa hai lông mày, như đã lâu không có nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ mới một lúc như thế, hắn đã ngủ rất sâu rồi.
Phó Mặc bình thường hay mất ngủ sao? Cố Chu Triệt giúp hắn dịch áo khoác đắp trên người, bản thân thì buồn rầu nằm xuống.
Ngủ đến lúc nửa đêm, Cố Chu Triệt xoay người lăn xuống nệm, đến gần sáng thì được Phó Mặc ôm lên lần nữa.
Tuyết nửa đêm đã ngừng, tích một tầng tuyết không quá dày, nhân viên vệ sinh sáng sớm đang xúc tuyết, phía dưới đáy thì đông lại một tầng băng. Cố Chu Triệt còn phải về đi học, được Phó Mặc kêu dậy thì mơ mơ màng màng thu dọn đồ của mình. Rửa mặt xong thì tỉnh táo, trong lòng còn băn khoăn chuyện tối qua nghĩ, trực tiếp hỏi Phó Mặc: “Cậu đủ tiền không?”
“Đủ.” Phó Mặc nói.
Cố Chu Triệt nghiêm túc nói: “Không đủ cậu nói với tớ.” Lại hỏi: “Đúng rồi, điện thoại cậu số mấy?”
Phó Mặc nói một dãy số, nói: “Đã lâu không dùng, ngắt máy rồi.”
Cố Chu Triệt nói: “Vậy cậu nhớ mở lại nha… Nếu không… Tớ sợ ngày nào đó lại không tìm được cậu.”
Trước đây không nhớ kỹ số điện thoại Phó Mặc, vẫn luôn là một nút thắt trong lòng cậu. Nếu như cậu có thể nhớ, bọn họ sao có thể mất tin tức nhau nhiều năm?
Cậu đem số điện thoại Phó Mặc lưu vào danh bạ, rồi ghi thêm một phần vào sổ tay, trong lòng lẩm nhẩm học thuộc. Trước khi ra ngoài lại nhớ đến chuyện gì, quay đầu nhìn Phó Mặc: “Phó Mặc, cậu tìm tớ có phải không được tiện lắm, về sau tớ tới tìm cậu được không…?”
Vẻ mặt cậu như sợ Phó Mặc không đồng ý, nhìn mà mềm lòng, Phó Mặc không thể làm gì khác hơn là nói: “Cậu tới đây, đừng đến chợ.”
Cố Chu Triệt gật đầu như giã tỏi: “Không thành vấn đề! Tớ trước khi tới sẽ nói cho cậu! Đúng rồi, cậu còn nhớ Hứa Thanh Ngạn không? Người lúc đó cứ muốn cậu sang nhà nó xem phim hoạt hình đó, cậu ấy cũng ở Tân Bắc, cách trường tớ rất gần, lần sau tớ dẫn tới tìm cậu chơi được không?”
Trong mắt Phó Mặc mang theo ý cười, gật đầu: “Được.”
Trạm xe bus ở cửa tiểu khu, Phó Mặc tiễn cậu lên xe. Cố Chu Triệt lúc tới cầm áo khoác của Phó Mặc, lúc về lại đeo vớ của Phó Mặc, sợi vải mềm nhẹ, cậu gần như không để ý. Cậu ghé vào trên cửa sổ xe vẫy tay với Phó Mặc, cười híp mắt lộ răng nanh, chợt không khác gì khi còn bé
Phó Mặc sửng sốt một lúc, xe đã chạy. Hắn đứng tại chỗ, vẫn nhìn chiếc xe bus kia chạy đi, cho đến khi quẹo cua biến mất.
Chợ đã sớm mở cửa, vội vàng bắt đầu một ngày mới. Lý Hạnh thấy Phó Mặc tới, gọi hắn sang một bên, nói với hắn: “Cả ngày hôm qua em cũng đã tương đối quen thuộc nơi này rồi! Bên này, bên này, ba khu này tất cả đều là của chúng ta. Hà Giang rất phiền phức, em ở đây dễ gặp chuyện không may, anh tìm cho em một việc. Em theo tài xế đi giao hàng giúp anh, đều là trong thành phố, giúp khuân đồ là được. Em thấy thế nào?”
Phó Mặc gật đầu: “Được.”
“Vậy là được.” Lý Hạnh vỗ vỗ vai hắn: “Anh hôm nay tìm người mua thêm ít đồ cho chỗ em, cần tiền, hoặc là còn cần gì khác, nói với anh là được.” Vừa định xoay người, bỗng nhiên lại hỏi: “Cậu nhóc lần trước tới tìm em, làm gì?”
“Đi học.” Phó Mặc lời ít ý nhiều.
“Ah, như vậy sao.” Lý Hạnh như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Nhóc đó lần trước cũng tới tìm em, nhưng khi đó anh không biết em tên gì, nên không có nói. Em bảo nhóc đó cũng chú ý một chút, đề phòng lỡ như.”
Phó Mặc nhíu mày, nhìn sang sạp đối diện. Hà Giang đang cùng một đám người cười cười nói nói, hắn giẫm lên một mảnh bùn, trên ống quần bùn dính tung tóe, lại không thèm để ý chút nào.
Lúc xế chiều, xe chở hàng đã đến, hàng hóa chất lượng cũng chuẩn bị xuất phát, Phó Mặc liền đi theo. Hắn sau khi lên xe phát hiện, chiếc xe này là của công ty chuyển phát nhanh bên ngoài, chuyên phụ trách vận chuyển đoạn đường ngắn trong thành phố. Hắn còn có đồng phục, trên đó còn có tên mới, Lý Hạnh ngoài miệng nói là ra ngoài giao hàng cho hắn, quả thật tương đương đưa hắn ra bên ngoài, trên danh nghĩa cũng xem như là nửa nhân viên của công ty chuyển phát nhanh. Hà Giang muốn kiếm cớ, cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Tài xế gọi là lão Ngụy, là một ông chú rất thích nói, dọc đường đi ngậm thuốc lá nói liên tục, nói không ngừng. Lúc dỡ hàng thấy sức Phó Mặc khỏe, tay chân lanh lẹ, rất là yêu thích, liên tục tán thán tiểu tử chịu khó có tiền đồ, lúc nghỉ ngơi còn dẫn Phó Mặc đi ăn bánh đúc đậu.
Lão Ngụy là người bản xứ, nói chuyện rất thẳng thắng, hỏi Phó Mặc: “Tuổi còn trẻ sao lại không đi học? Nhìn nhóc cũng xuất sắc lắm.”
Phó Mặc nói: “Không có thi Đại học.”
“Ai nha.” Lão Ngụy biểu tình thật đáng tiếc: “Tại sao không thi Đại học? Chú hiểu mấy đứa trẻ tụi bây, con chú trước đây cũng vậy, trước kỳ thi cứ nháo bệnh này bệnh kia, phụ huynh cũng bó tay. Kỳ thật không sao hết, năm nay chưa chuẩn bị xong, thì năm sau thi lại, đừng xem thường đừng bỏ cuộc. Cháu có tính thi lại không?”
Phó Mặc lắc đầu: “Không có tài liệu học.”
Lão Ngụy phun điếu thuốc, tựa hồ rất hiểu, an ủi: “Cũng không cần gấp, học tập không phải con đường duy nhất. Chỉ cần chịu khó chịu làm, cái gì cũng có tiền đồ.” Nói xong vỗ vỗ vai Phó Mặc.
Đêm qua sau khi tuyết tan, nước tuyết chảy thành một lớp băng, xế chiều trên đường đã dọn dẹp gần hết. Hai người chạy đến tiệm Bát Gia bổ sung hàng. Còn lại là các tiểu khu, hoặc là trường học, bệnh viện, đều là những nơi có người lui tới nhiều. Khí trời rét lạnh cũng không ảnh hưởng mọi người hoạt động, tới tới đi đi, chuyện nhà, việc vặt vãnh phố phường, xuyên qua một con đường, vô số mùi vị nhân sinh trộn lại, tạo thành nếp sống thành thị.
Lão Ngụy phụ trách giao tiếp với chủ cửa hàng, Phó Mặc thì kiểm kê đem hàng vào trong tiệm. Hắn làm xong việc thì ra bên ngoài chờ, rất ít nói chuyện. Chỉ có lão Ngụy chỉ hắn gọi tên, giới thiệu khách quen cũ cho hắn biết để sắp tới có thể phối hợp.
Hơn sáu giờ một chút, cuối cùng cũng giao xong cửa tiệm cuối cùng. Xe hàng chạy về công ty, phải quay về trước để kiểm tra. Lão Ngụy lái xe, đường bọn họ về có đi qua trường Đại học, chính là đoạn lúc giờ cao điểm, người tan việc người đi đường, học sinh tan học chen chúc, như nước chảy không lọt. Tân Đại và Tân Khoa Đại xa xa đối diện nhau, lầu học gần nhất chỉ cách nhau một cái hồ.
Vô số người trò chuyện ồn ào trên đường, đa phần ăn mặc thời thượng tinh thần phấn chấn, vừa nói vừa cười. Nhiệt độ âm ở chỗ này chợt ấm lên, diện mạo thanh xuân khiến cho nơi này khác hẳn những con đường khác, cũng để cho các độ tuổi chênh lệch nhau hợp lại.
Lão Ngụy quay cửa xe xuống hút thuốc, Phó Mặc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, xa xa nhìn cửa chính của trường Tân Khoa Đại.
Đêm hắn vừa tới Tân Bắc, lúc bước ra trạm xe lửa, có người ở trên cầu đưa cho hắn mấy tờ truyền đơn, một tờ trong đó chính là tuyên truyền chiêu sinh của Tân Khoa Đại. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, rồi đi ngang ném vào thùng rác.
Lão Ngụy hút thuốc xong, dòng xe phía trước rốt cục có thể chậm rãi chuyển động, bọn họ liền cùng nhau nối đuôi.
Còn chưa rời khỏi đường trường Đại học, điện thoại Phó Mặc rung một cái. Hắn buổi chiều đã mở lại số điện thoại, màn hình phát sáng, là tin nhắn Cố Chu Triệt gởi tới, kèm một tấm hình, là một trang sách bài tập rất cũ. Trên sách bài tập là một hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vì đã quá lâu, đường nét đã trở nên mờ nhạt. Phía dưới còn kèm chữ: Đám mây là có ý gì?
Khóe môi Phó Mặc cong lên, trả lời: Là khung đối thoại.
Bên kia tựa hồ nghẹn họng, hơn nữa ngày mới đáp lại: Thì ra là vậy, tớ còn đoán rất lâu đó. Bên trong khung đối thoại là muốn viết cái gì?
Không đợi Phó Mặc gõ xong, rất nhanh lại nhận được tin: A, đừng nói đừng nói, tớ lại đoán một lần.
Đèn xe hiện lên, Tân Khoa Đại dần dần rời khỏi tầm mắt. Gió lạnh cùng dòng người không ngừng tràn về, chặt đứt vẻ u sầu cùng cô độc ẩn núp trong bóng đêm. Mà xe hàng chạy, giống như hai đường số mệnh bất đồng, ngẫu nhiên giao nhau, khó mà đè nén càng đi càng xa.
Phó Mặc ở trong cửa sổ xe quay đầu ngắm, sâu trong nội tâm hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc mạnh mẽ, hắn đã lâu không có cảm giác như lúc này, bỗng nhiên ý thức được thứ mà mình mất đi, cuối cùng cũng cảm thụ được sự khó khăn cùng đau đớn mà nó mang đến rồi.
Năm đó hai thân ảnh sau khi tan học chạy trong nắng nhiều, một đã lặng yên lớn lên, một đã vĩnh viễn bị bỏ lại.
Tiểu kịch trường:
Cố Chu Triệt: Lý Hạnh đại ca, vì sao gọi Vương Bành là Vương Lệ Chi?
Lý Hạnh: Hắn đầu tư mua bán trái vải [1], cho nên gọi là Vương Lệ Chi.
[1] Lệ chi: trái vải, cây vải
Cố Chu Triệt: Anh có phải bán quả hạnh, nên gọi là Lý Hạnh không?
Lý Hạnh: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT