Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao học tới nửa tháng mới khai giảng ko? Chắc hẳn đứa học sinh nào cũng muốn chờ câu trả lời này!
Hôm nay là ngày trường chuyên tụi nó khai giảng.
Hạ đưa mắt như Tề thiên đại thánh dòm ngó dáo dác khắp trường, miệng nhồm nhoàm nhai cái bánh mì ngọt mới thó được của Minh Tùng. Nó cười hì hì ra vẻ lão làng:
-Lớp 10 năm nay triển vọng nè, toàn trai xinh gái đẹp ko à!
Ngọc Kha bình tĩnh nhẹ giọng:
-Xuống đi bà. Xấu hổ quá!
Thì ra con Hạ đang nửa chân đạp trên thành bể nước, nửa chân đạp trên thân cây. Nhìn giống chúa cứu thế vê nhờ!
May mà đồng phục trường tụi nó theo kiểu quần áo thể dục, chớ ko phải váy hay áo dài: áo thun trắng có cổ côn xanh dương, quần thể dục xanh 3 sọc trắng, áo khoác gió với logo trường bên ngực. Trông tụi nó hổng giống trường chuyên mọt sách, giống trường thể dục thể thao hơn!
Hạ nhảy xuống ngồi bên cạnh cô bạn, ngắm nghía nhỏ suýt xoa:
-Chùi ui A Kha ui, mặc đồ gì nhìn cũng dịu dàng nữa, bà chia bớt phần thục nữ cho tui đi!!!
Ngọc Kha xũng bộ đồng phục đó, tóc dài tới cuối xương cụt, cột thành đuôi ngựa, mái xéo nhẹ nhàng, vốn kiểu tóc này là kiểu năng động, nhưng đặt trên người A Kha vẫn dịu dàng hơn bao giờ hết. Biết sao được, thục nữ nó ngấm vào xương rồi mà!
Kha quay đầu sang nhìn lên ngó xuống một hồi, rồi nói:
-Quay đầu lại, tui sửa tóc cho.
Bởi tóc Hạ khá xấu, lại chẻ ngọn nữa, nên dù có thả hay cột lên cũng ko đẹp Nhưng Ngọc Kha chỉ cần 5ph tết tóc rồi vấn lên, búi thấp là hoàn toàn lột xác, như cô tiểu thư đoan trang đài các. Thần tiên tỷ tỷ có khác, tại hạ khâm phục!
-A Kha iu dấu! Tui cưng bà qué!!! Thằng Khang chó má kia đúng là mắt mù mà!!!!-Hạ nhào vào lòng Ngọc Kha.
Thế Khang và Minh Tùng vô tình đi ngang qua. Hắn đen mặt:
-Tui đắc tội gì với bà hả?
-Xùy xùy!-Hạ xua tay như xua chó:
-Chỗ con gái nói chuyện. Đực rựa cút đê!
Tùng hếch mũi, giọng khinh khỉnh:
-Mày mà là gái hả? Tao tưởng thằng khựa nào để tóc dài chớ!-Nói xong co giò chạy.
-Thằng chó!!! Mày đứng lại đó cho bà!!!!!
-Đẹp zai chớ ếu khùng!!!!
-Con trai khó hiểu thật? Sao cứ thích chọc giận con gái thế?-Ngọc Kha nghiêng nghiêng đầu tự hỏi.
Động tác đáng yêu này lọt vào mắt Thế Khang, hắn ko kìm được ánh mắt ôn nhu, tay nhẹ xoa đầu nhỏ:
-Con trai cũng ko rỗi hơi đến vậy đâu. Chỉ có người mà họ đặc biệt quan tâm thôi!
-Quan tâm là phải chọc ghẹo? Kì quái!-Nhỏ cũng ko để ý lắm đến hành động của hắn, vẫn tự chìm đắm trong muôn vàn câu hỏi khó giải đáp.
-Cũng tùy người. Thằng Tùng thuộc kiểu sĩ diện, muốn nói ra miệng nhưng lại sợ ngại, nên nó hay làm vậy để ám chỉ cho người ta.
-Vậy còn lớp trưởng?-Ngọc Kha thú vị hỏi:
-Lớp trưởng thuộc kiểu nào? Nếu trong hoàn cảnh của Tùng thì lớp trưởng sẽ làm sao?
Thế Khang trầm mặc, rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt nhỏ:
-Trước khi trả lời........Kha gọi tên tui đi. 1 năm qua, lúc nào Kha cũng gọi "Lớp trưởng. Lớp trưởng". Nhiều khi tui nghi Kha không biết tên tui nữa. Vậy nên........gọi đi!
5ph im lặng, vẫn ko thấy nhỏ có biểu cảm gì. Hắn khó chịu gào thét trong lòng. Đừng có nói là crush hông biết tên tui thiệt đó nghen!!!!!
Nhưng........
-Thế Khang. Huỳnh Thế Khang.-Nhỏ mở miệng.
Tâm trạng dưới địa ngục của hắn lập tức vọt lên nhân gian, hắn giống như đại thúc xấu xa cầm kẹo que dụ dỗ tiểu loli:
-Nghe xa lạ quá. Gọi.....ngắn hơn đi!
-..........-Im lặng, rồi gò má Ngọc Kha hơi đỏ lên:
-.....Kh....Kha....Khang...Khang!
Cha mẹ ơi. Thăng đây! Huỳnh Thế Khang, hưởng dương 17 tuổi, lí do chết: crush quá cute!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT