"Lam Nguyệt,bên này,ngồi đây đi!"Trần Vân Anh thấy Hà Lam Nguyệt tới lập tức vui vẻ vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh nói,lần trước tụ họp Hà Lam Nguyệt lập tức nhớ hết tên các bạn học,nhất là cô Trần Vân Anh này,một nữ sinh năng động,dễ thương,hoà đồng.

Hà Lam Nguyệt lập tức đi tới ngồi xuống:"A,mọi người đang gọi món à,xem ra không tính tới trễ ha!"

Hà Lam Nguyệt lập tức đối với mọi người cười chào hỏi một chút,dù sao những nam nữ sinh ở đây đều chưa từng trải sự đời,vẫn còn khá đơn thuần,chỉ cần không phải có mâu thuẫn gì thì đa số đều cư xử khéo léo với nhau cả,huống chi trường mà Hà Lam Nguyệt đăng kí học lại là trường tư.

Học sinh ở đây trừ con nhà khá giả ra thì có một số ít là dựa vào học bổng hằng năm của trường ví như Hà Lam Nguyệt đây,các bạn trong lớp đa phần đều là có cha mẹ sắp đặt con đường tương lai nên không phải lo lắng gì.

Mà nguyên chủ vào trường này học đơn giản là bởi vì do dì Phượng yêu cầu cô,dù sao môi trường cùng giảng viên trong này cũng tốt hơn rất nhiều so với các trường khác.

Mà nam chủ tiến vào trường này học cũng một phần là do nguyên chủ khích lệ,yêu cầu hắn.

"Ừ,mọi người ở đây đều chọn thứ mình muốn ăn rồi.Cậu qua bên kia lựa hải sản đi,thích gì thì lấy cái đó!"Thu Ngọc mỉm cười giơ giơ cái đĩa sò nướng lên nói.

Hà Lam Nguyệt gật đầu,liền đứng lên đi chọn món mình thích.Khi chọn xong cái mâm đầy hải sản thì cô cầm hoá đơn trở về bàn đưa cho chủ xị hôm nay của lớp là Hoàng Minh rồi trở về chỗ ngồi.

"Ai nha,Lam Nguyệt.Cậu cũng là tín đồ yêu phô mai nha,món nào cũng là phô mai.Cuối cùng cũng tìm được đồng bọn rồi,ha ha!"Trần Vân Anh nhìn cái mâm đầy ắp phô mai trong tay Hà Lam Nguyệt mà cười hớ hớ

Mọi người trong bàn nhìn vẻ mặt cười đê tiện của Trần Vân Anh mà cùng bật cười vui vẻ.Có qua một lần hội họp nên mọi người cũng dần hiểu một chút tính cách của nhau,vui vẻ pha trò.

Đang lúc mọi người vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện,tiệm sát bên cạnh lại nổi lên một trận ồn ào nhốn nháo,nào là tiếng chén dĩa vỡ cùng tiếng la hét vì kinh sợ,kéo dài tới trước cửa tiệm hải sản mà lớp Hà Lam Nguyệt đang ăn.

Có vẻ như quán bên cạnh có đánh nhau,vì đây là con đường có nhiều quán hải sản gần mấy trường đại học nên người ăn đều đa số là sinh viên.Cũng đôi khi xảy ra chút xích mích với các sinh viên trường khác nhau.

Lúc mọi người còn không hiểu gì,trong quán bên cạnh lập tức bay ra một bóng người.Thẳng tắp đập thẳng vào một đống ghế xếp chồng ở phía trước tiệm,cả người co rút rên rỉ một chút.

Hà Lam Nguyệt trong miệng còn ngậm cái càng cua,kinh ngạc ngẩn đầu nhìn cái người vừa bị ngã vào đống ghế kia.Cô quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh nhau mạnh bạo vậy nha,trực tiếp ném bay đối thủ,khí lực đủ mạnh.

Đám người trong quán nhìn thấy cũng hít một ngụm khí,đánh người này cũng quá mạnh bạo rồi,như đang quay phim hành động vậy.

Hà Lam Nguyệt biết đối với người bình thường không biết võ giả tồn tại,nhưng với số dân cư cả nước không tính là nhiều so với một tỉnh nước Q mà nói thì võ giả cũng khá hiếm.Đa phần đều là ẩn nấp trước mặt người thường mà thôi!

Trong tiểu thuyết thì nam chủ khi bắt đầu tu luyện,lần lượt gặp những cao thủ võ giả,lần lượt bị đánh rồi lại ẩn nhẫn và sau đó là quay lại trả thù.Cứ lần lượt như thế cho đến khi bước vào luyện khí và tìm được truyền tống trận và tới tu chân giới.

Hà Lam Nguyệt từ lúc tu võ tới bây giờ cũng chưa có thử qua trận nào với võ giả chân chính,cô cũng không biết thực lực bản thân mình hiện tại là đang ở đâu.Bình thường luyện tập đều là ảo ảnh do Linh Linh huyễn hoá ra để cô cùng luyện thôi.

Lúc này quán bên cạnh lại đi ra một nhóm người,vừa nhìn cô liền biết đó là Lâm Nhật,một cao thủ võ karate của trường cô,phó hội trưởng câu lạc bộ võ karate.

Hà Lam Nguyệt lúc này mà còn không biết chuyện gì xảy ra thì xin lỗi với cái não nhìn qua không quên của cô rồi!

Lâm Nhật từ từ đi ra,khinh bỉ nhìn người vừa bị đánh bay ngã trên mặt đất hừ lạnh:"Chỉ bằng vài cái võ mèo cào của mày cũng muốn động thủ với tao?Dám hất nước vào người tao,mày chán sống đi!"

Lâm Nhật đầy khinh bỉ,đi tới nhổ một ngụm nước bọt lên người còn đang rên rỉ kia rồi dẫn theo đàn em đi ra khỏi quán,trước khi đi còn không quên đạp một cái thật mạnh vào bụng người nằm trên đất rồi mới hài lòng bỏ đi.

Một đám người xung quanh không ai dám hó hé gì mà nhìn đám người Lâm Nhật bỏ đi xa mới thở phào,vài người hỗ trợ đưa người đang bất tỉnh trên đất đi bệnh viện gần nhất.

Một bàn Hà Lam Nguyệt nhìn thấy liền thổn thức,Hoàng Minh như nhận ra người bị đánh kia liền lên tiếng:"Người kia hình như là Vương Hạo,khoa cơ khí đi!"

"A,tên đó vậy mà dám đi khiêu khích Lâm Nhật.Đúng là tìm chết thật!"

"Nè,tớ nghe nói Lâm Nhật là phó hội trưởng câu lạc bộ karate trường mình đó!"

"Tớ còn biết tên đó rất nóng tính nữa,ai chọc phải hắn là xác định nằm viện vài tháng."

"..."

Im lặng nghe mọi người thảo luận,Hà Lam Nguyệt lúc nãy cũng nhận ra,đó chính là bạn cùng phòng của Ngô Hàm.

Theo tiểu thuyết thì Vương Hạo bị đánh gãy tay cùng nứt xương sườn,hai ngày sau Ngô Hàm tìm Lâm Nhật đánh một trận,khiến cho Lâm Nhật bị đánh gãy một chân cùng tay phải,gãy một cái xương sườn nữa,tuyệt đối là đánh không nương tay.

Vương Hạo sau này được Ngô Hàm cho một cuốn võ tu để tu luyện,trở thành đàn em đắc lực của nam chủ.

"Chủ nhân,theo em phân tích thì người tên Lâm Nhật vừa rồi bất quá thực lực so với võ giả cấp một trung kì mà thôi"Giọng nói Linh Linh lúc này vang lên trong đầu Hà Lam Nguyệt.

Võ giả cấp 1 trung kì,ân,cũng không tệ.Mà khoan đã,phân tích???Chết tiệt,Linh Linh biết phân tích mà mình lại không biết bảo em thấy phân tích thực lực của mình đang ở cấp mấy,vì cái chuyện không xác định thực lực ở cấp mấy mà sầu não mấy ngày nay.

Hà Lam Nguyệt lập tức để Linh Linh phân tích thực lực của mình,sau một hồi thì kết quả cho cô một cái rất khả quan,võ giả cấp 5 hậu kì,chân chính là một cao thủ trong võ giả hiện thời.

Quả là không uổng công tu luyện lâu như vậy,dù sao thời gian chênh lệch giữa thực tại và không gian quá lớn,bản thân cô tu luyện cũng một tháng,tính năm thì cũng 5-60 năm rồi còn gì!

Hà Lam Nguyệt nhìn Vương Hạo đang được nâng lên xe chở đi bệnh viện mà cười nhạt,cô cũng lười dính vô mấy cái rắc rối không đâu này.

Cô muốn nhìn xem thử không có chiếc nhẫn của cô dung hợp,không gian của nam chủ bất quá là một cái không gian diện tích không quá 300 m2,không có linh tuyền tẩy kinh phạt tuỷ,thời gian vẫn là bằng với thực tại,vài bình đan dược cùng mấy cuốn sách tu luyện này nọ.Có thể tu luyện tới đâu?!

Hà Lam Nguyệt bình thản gặm hết mấy cái càng cua của mình,ân,đúng là hải sản ăn ngon nhất!

Khi ăn xong mọi người bắt đầu dự định đi tăng hai ở quán bar nhưng Hà Lam Nguyệt từ chối,cô không thích cái chỗ hỗn loạn đó,rất phiền phức.

Mọi người thấy vậy cũng không ép buộc,có vài bạn nữ cũng từ chối nên Hà Lam Nguyệt quá giang xe Trần Vân Anh về nhà.

Khi tắm rửa xong cô tiến không gian bắt đầu luyện tập vài động tác khởi động cơ bản,đeo vật nặng chạy 2km quanh không gian vừa chạy vừa vận hành thể tu công pháp,cô hỏi qua Linh Linh thì biết cái thể tu này giúp cô tăng khí lực cùng các cơ dẻo dai,cứng hơn người khác thôi,dáng người vẫn như cũ không bị biến dạng.

Sau khi chạy xong lại cùng ảo ảnh đối chiến chừng ba giờ,kế tiếp chính là ngâm nước thuốc mà Linh Linh đã chuẩn bị sẵn cho cô để luyện thể.

Phải nói mỗi lần ngâm nước thuốc thì y như rằng một cực hình vậy,đau đớn lại vừa ngứa ngáy khó chịu đan xen nhau,đôi khi đau đến Hà Lam Nguyệt phải hét lên như giết heo nhưng cô tuyệt đối không giữa chừng chạy ra mà cắn răng chịu đựng đau đớn khi ngâm thuốc.

Thực lực,thứ cô muốn chính là thực lực,Hà Lam Nguyệt cũng không biết vì sao nhưng cô cảm thấy rất muốn mở ra cánh cửa thứ ba,trong đó như có thứ rất quan trọng với cô.

Hiện tại mục đích của cô chính là tu luyện,hưởng thụ cuộc sống,du lịch khắp nơi.Suýt chút quên,né xa nam nữ chủ nữa chứ!

Linh Linh nhìn thấy Hà Lam Nguyệt đang liều mạng tu luyện mà cảm thấy đau lòng,nó lập tức lên mạng tìm vài công thức món ăn dinh dưỡng nấu cho chủ nhân sau khi luyện tập,không gian là nhà của nó nên không lo vướng tay vướng chân gì khi nấu ăn.

Linh Linh biết Hà Lam Nguyệt cực kỳ yêu thích mỹ thực,khẩu vị của Hà Lam Nguyệt như thế nào Linh Linh đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Hà Lam Nguyệt lúc này tu luyện trong không gian hoàn toàn không hề biết Ngô Hàm vì không có không gian của cô mà mở ra đất trồng cùng linh tuyền,cơ thể không hề được tẩy tạp chất mà tu luyện cực kì khó khăn,trong một tháng chỉ mới bước vào võ giả cấp 1 sơ kỳ,vì muốn không gian nâng cấp mà phải chạy đông chạy tây vay mượn tiền mua ngọc thạch để tăng linh khí mỏng manh trong không gian,làm gì còn thời gian mà giúp Vương Hạo đi báo thù.

Hôm sau,Hà Lam Nguyệt rời khỏi không gian,hôm nay cô không có giờ học ở trường nên quyết định đi mua vài bộ quần áo nữa cùng tìm thêm hạt giống cây mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play