" Chúng ta đang ở đâu? Tại sao khi nãy tôi mơ vừa đánh bại được Ma vương nhỉ? Thật sảng khoái biết bao. Ha ha...."
Mọi người ai nấy đều như có quạ đen bay ngang qua đầu. Lãnh Hoa thấy Tiểu Hoa Hoa vẫn nằm một góc, rớt nước miếng cười gian manh liền đạp cho nó một cước. Trực tiếp ngã lăn ra đất rồi tỉnh dậy, nó cau mày.
" Ai dám phá đám lão tử, đang được mấy người đẹp hầu hạ mà!"
Hắn đứng trước mặt nó, gằn giọng uy hiếp:
"Là ta đá!"
Tiểu Hoa Hoa sợ tái mặt:
" Điện hạ cứ đá, mông của Tiểu Hoa Hoa rất êm~ Ha ha..."
Thật là mất mặt anh em tỉ muội mà!
Đúng là dạng người không đáng tin chút nào cả!
Đột nhiên trong hang vang lên âm thanh của một người đàn ông. Giọng nói đầy uy lực:
" Hai thử thách đã hoàn thành. Ta là Túy Ly Thần Quân. Phần thưởng là ly rượu không bao giờ cạn, là loại rượu được nấu bằng tất cả trở ngại, tình yêu, vui buồn, sung sướng và đớn đau... Thượng tiên Cẩn Thần Hi nghe nói cô rất có hứng thú với rượu, chúc mọi người vui vẻ. Uống xong sẽ đưa tất cả mọi người trở về"
" Hura... Có rượu ngon~"
Cô lao vào cái bàn đá, bàn đá lúc cô bị rơi xuống đây mà, hang đá đang ở cũng chuyển thành thảo nguyên xanh non mơn mởn, gió thu lùa vào mái tóc mát lịm. Mọi người ai nấy mừng ra mặt, kể cả Lãnh Hoa cũng ôm vai bá cổ Vân Bạc uống rượu ngon.
" Drô~~ Anh em ta không say không về~" Cẩn Thần Hi hào hứng, uống rượu hẳn bằng bát chứ chén nhỏ kia đến bao giờ. Tiểu Hoa Hoa nếm một chút liền nhăn mày, lưỡi thè ra, tay bôi bôi rượu khỏi lưỡi.
" Eo, cay quá, em không uống!"
Ái Lạp Nhĩ cùng chung trí hướng với cô, uống từ chén này sang chén khác. Cẩn Thần Hi cùng hắn uống đến trời đất điên đảo, hai người ôm vai bá cổ nhau cùng hát "Bài ca chiến thắng" của nhân loại. Hắn rất kiên nhẫn dạy cô từng câu một.
Lãnh Hoa hắn cầm tấm áo khoác lên người, ra khỏi lều:
" Tôi sẽ đi tìm cô ấy. Mấy người cứ quay về trước. Một mình tôi là đủ"
Tiểu Hoa Hoa rưng rưng nước mắt, không kìm nổi:
" Không được, chúng ta từ đầu đến giờ chưa bao giờ bỏ lại nhau. Khi em cùng Ái Lạp Nhĩ bị thương cũng là Lãnh ca ca tới cứu... Nếu không..."
" Thật hỗn xược! Ma vương gì chứ, ta băm, ta khinh! Ai cũng có thể bỏ lại chứ đừng mong bỏ lại bạn chí cốt của tôi. Mấy người muốn trở về thì cứ việc. Tôi đi cùng Lãnh Hoa. Cuộc đời tôi ngoài tình thân ra thì trọng nhất hai chữ anh em. Anh em gặp hoạn nạn mà không giúp đỡ chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi... Tôi đi!"
" Em đi!"
Mấy người khác cũng đồng loạt hưởng ứng. Lãnh Hoa không ngờ họ lại quyết định ở đây cứu người, có điều hắn vẫn phải nhấn mạnh:
"Đi rồi lành ít dữ nhiều. Lâm Vũ tốt nhất đệ nên ở lại đi, đệ là người phàm, đi chỉ làm chúng ta vướng tay chân"
Lâm Vũ quả quyết, nắm chặt dây cặp đang đeo:
" Không phải em là hậu duệ của Vương tôn hay sao? Em cũng là một phần của Ngũ đế! Hơn nữa, em không thể bỏ lại tỷ ấy được!"
Lãnh Hoa cảm kích nhưng ngữ khí vẫn nhàn nhạt:
" Cảm ơn mọi người!"
Vậy là ba luồng sáng bay lên bầu trời. Màu xanh lam ngọc bích của Vân Bạc, màu hồng đỏ rực của Lãnh Hoa và màu vàng nhạt pha nâu đất của Ái Lạp Nhĩ. Lâm Vũ cưỡi Tiểu Hoa Hoa bay theo...
Ở lâu đài của Ma vương, Cẩn Thần Hi đã tỉnh rượu, đây là đài thiên văn hả? Từ chỗ này có thể nhìn thấy mặt trăng rất lớn, đài thiên văn lại trơ trọi, gió đêm thổi qua lạnh cắt da cắt thịt. Cô xoa xoa cánh tay, hít hà một hơi, giờ mới để ý, tại sao trên người cô lại mặc hỷ phục đỏ rực của Trung Hoa? Và trên cổ chân bị trói buộc bằng dây tơ đỏ, nhìn nó mỏng manh như vậy nhưng đã bị yểm ma thuật. Dai hơn cả hàng ngàn dây tơ của Nguyệt Lão, lại còn lạnh băng y hệt nhúng chân vào dòng sông Chết.
Tống Lam Quân mặc hỷ phục màu đỏ tươi đứng trên đài Thiên văn, xa cô hơn 2 trượng. Hắn quay người, ánh mắt đầy mê li, nốt ruồi khóe mắt càng thêm tà mị khi hắn cười rộ lên. Ly thủy tinh chứa máu nổi bật trên những ngón tay thon dài. Hắn đến gần cô, cười:
" Tiểu Hi, em có đồng ý gả cho tôi không? Sau này em sẽ dưới một người trên vạn người, sẽ không ai dám ăn hiếp em cả"
Cẩn Thần Hi hừ lạnh:
" Tống Lam Quân, anh điên rồi. Khổ công tôi coi anh là bằng hữu tốt, hóa ra bấy lâu nay anh lừa dối tôi. Hèn chi Tiểu Hoa Hoa vừa thấy anh đã hằm hè, nói mãi không buông cảnh giác. Trớ trêu thay, anh lại là Ma vương, anh lợi dụng máu của Hậu duệ Ngũ Đế để giải trừ phong ấn, báo thù cho Ma tộc"
Tống Lam Quân nâng cằm cô lên, nắm thật chặt, ngón tay hắn lạnh lẽo, bắt cô nhìn thằng vào đôi mắt đầy u uất của hắn:
" Đúng vậy, đêm nay là sao đổi ngôi chiếu sáng nhân gian, là lúc Ma lực của tôi mạnh nhất. Đám người đi cùng em sẽ chỉ như chuột nhắt với tôi, nếu em còn chút lí trí nào thì theo tôi đi, rồi sẽ không phải chịu cực khổ. Biết đâu, vì em tôi sẽ cho tên Lãnh Hoa đó chết thanh thản một chút..."
" Ngông cuồng!"
Cô hất cằm ra khỏi tay hắn, ánh mắt đằng đằng sát khí, tên này điên rồi....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT