Lãnh Hoa lắc khẽ đầu bất đắc dĩ, đứng dậy thong thả đi tới đứng trước cửa bếp. Mục đích là chờ ai đó bò ra.
Đúng như dự đoán Cẩn Thần Hi lê lết trở ra khỏi đám khói đen, mặt đen thui chỉ còn lộ đôi mắt tím và hàm răng trắng đều thẳng tắp.
Cô nhìn hắn đắc thắng.
" Ha ha, đồng vu quy tận. Không làm thịt được ta cũng không để nó sống!"
Mặt hắn không có nửa điểm muốn chúc mừng cô, còn kèm theo chất giọng lạnh băng nói.
" Chúc mừng, nhà bếp đã được em " chăm sóc" thật kĩ lưỡng. Em nghĩ tôi có nên thưởng cho em vì hoàn thành tốt nhiệm vụ không?"
Đây là uy hiếp! Rõ ràng là uy hiếp!
" Ta đâu cố ý, chỉ là lỡ tay dùng một chút phép thuật thôi mà.... Thật mà, đừng nhìn ta như vậy. Ta không hề cố ý, tại con gà đó! Không phải tại ta... Ta sai rồi"
" Á, không được, Lãnh Hoa. Quay lại đây! Tôi nói cho anh biết, nếu không cho tôi ăn thịt, tôi liền phá phách liền trốn đi! Anh nghĩ cái kết giới què của anh giam được bổn Thượng tiên sao?"
" Cứ thử xem. Tôi đi ăn tối ở nhà hàng gần đây, em trông nhà cho tốt! Làm tốt sẽ có thưởng"
Cư nhiên xem cô là thú giữ nhà.
A!!! Tức muốn chết.
" Ai nói em gây thù với tôi hả? Giờ nếm mùi chưa"
Bóng dáng anh tuấn tiêu soái đó thật khiến người ta muốn nhào vào cấu xé cho hả dạ!
Hắn vừa bước ra khỏi cửa thì cô liền lao theo nhưng bị kết giới trong suốt ngăn lại. Đầu đập vào khiến ánh mắt cô trừng lớn nhìn hắn.
A, đau quá!
Dậm chân hậm hực.
Trên đời này, điều đáng buồn nhất là bị người ta ức hiếp nhưng một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Chiều nay cào anh một cước là đúng! Vốn định xin lỗi nhưng bây giờ có quỳ xuống van xin bổn Thượng tiên cũng không nói.
Cẩn Thần Hi nằm trong phòng mà không sao ngủ được. Đêm rồi mà cô chưa ăn gì nha.
Cái mũi nhỏ khịt khịt, cả người lơ đãng theo mùi thơm của gà quay mà đi. Bộ dáng lúc này y hệt con chó nhỏ cật lực đánh hơi.
Là nhà bếp sao?
Oa, rượu hoa đào cùng gà quay a~ Mắt cô sáng lấp lánh, miệng mở rộng, nước miếng chỉ trực trào ra ngoài.
Đồ ăn! Cô hận không thể một lúc nhét hết vào miệng!
" Hơ hơ, cha thật là tốt. Con sống lương thiện nên được trời phù hộ sao? Quả thật không uổng công 4 vạn năm qua làm ơn tích đức, từng giờ từng khắc làm việc thiện.... Nhất là Tiểu Ly, em đã giúp đỡ tôi làm việc thiện. Sau này sẽ trả ơn em ha"
Mở, mở ra nào. Sao pháp lực của cô không dùng được vậy?
" Mặt nạ à, anh thật ác nha. Sao lại phong ấn phép thuật của tôi thế này? Là vì hôm qua đốt nhà bếp của anh sao? Thật ki bo!"
"....."
Hắn không hề phong ấn! Hắn thề! Cô bị đứt dây thần kinh nào rồi?
Không sao, sắp được chơi trò mới nên cô đây không thèm chấp nhặt với hắn.
Cẩn Thần Hi cầm điều khiển trò chơi, mặt cười nham hiểm, cả không gian thoáng đãng như tối xầm lại, đầu cô như mọc thêm chiếc sừng và cái đuôi của tiểu Ma vương.
Lãnh Hoa thấy cô hào hứng đến nham hiểm như vậy vứt lại 1 câu.
Nằm rạp trên mặt sàn với nỗi tuyệt vọng đến bờ vực. Cô cảm thấy bản thân y hệt như đang đứng trên con tàu sắp chìm xuống biển kia vậy.
Năm xưa, cùng Thiên Đế bàn thiên cơ cũng không khó khăn như vậy.
Tầm mắt của cô di chuyển đến trước mặt, đôi dép đi trong nhà màu xanh đậm.
" Làm gì mà lăn lê bò toài như vậy? Muốn lau nhà giúp tôi hả?"