Edit: Mèo Híp

Giang Noãn cũng không ép buộc cô cầm lấy nhẫn, chỉ là do dự hỏi, “Cậu muốn ly hôn, Lăng Ý có biết chuyện này không?”

Lê Cảnh Trí nhàn nhạt nói “Hắn so với tớ có lẽ càng muốn kết thúc cuộc hôn nhân này hơn.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Vừa dứt lời, một bóng người quen thuộc liền tiến vào tầm mắt của cô.

Lăng Ý mang theo một người phụ nữ đi vào trong cửa hàng nhà họ Giang, nhìn dáng vẻ hình như là muốn mua trang sức cho người phụ nữ này.

Người phụ nữ dán ánh mắt nhìn vào hắn, hận không thể đem cả người kề sát vào người hắn.

Lê Cảnh Trí nhìn ngây cả người, sau đó nhanh chóng quay lưng đi, nói với Giang Noãn “Đồ vật cậu cứ giữ lại, tớ chợt nhớ còn có việc, tớ đi trước nha.”

Cô không thể gặp mặt hắn ở tình huống như thế này được, không biết sẽ loạn thành như thế nào nữa.

Nhắc tới cũng thật buồn cười, rõ ràng là hắn mang theo người phụ nữ khác ra ngoài phong lưu nhưng người trốn lại là cô.

“Cảnh Trí! Tớ còn đặt trước phòng ăn, chuẩn bị cùng cậu ăn cơm trưa mà.” Giang Noãn nhìn bóng lưng của cô, lẩm bẩm, “Cậu chạy nhanh như thế làm gì chứ? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt mà còn có thể gặp quỷ sao?”

Cảnh Trí……

Cái tên này nghe có chút quen quen, Lăng Ý nhíu mày.

Cổ Tâm Lộ cố gắng dính sát lấy Lăng Ý ngọt ngào kéo ống tay áo của hắn, đem hai chiếc nhẫn mà nhân viên cửa hàng đề cử đến trước mặt hắn: “Lăng tổng, người nhìn xem cái nào hợp với tay của em hơn.”

“Cô cùng Hướng Diệc Nhiên đính hôn, chọn nhẫn gì thì có liên quan gì đến tôi?”

Lăng Ý cố ý cách xa người phụ nữ kia, trong lòng thiếu kiên nhẫn đến cực điểm.

Hướng Diệc Nhiên này lúc nào thì trở về đây? Nói đi hút điếu thuốc vậy mà nửa ngày cũng không thấy đâu, rốt cuộc đây là phụ nữ của Lăng Ý hắn hay là của cái tên Hướng Diệc Nhiên kia đây?

Cổ Tâm Lộ sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vẫn là nhân viên phục vụ giải vây cho cô: “Nếu như tiểu thư đều không thích cửa hàng chúng tôi còn có đồ tốt hơn, tôi đưa cô đi xem.”

Cổ Tâm Lộ liếc một cái thấy nhân viên phục vụ đang cất chiếc nhẫn kim cương đi, cô ngang ngược chỉ vào: “Tôi muốn cái kia.”

“Thực sự xin lỗi, đây là chiếc nhẫn được đặc biệt làm cho Cảnh Trí tiểu thư, không có bán ra.”

“Cô cảm thấy tôi không mua nổi nó sao? Cô có biết vị hôn phu của tôi là ai không?” Một lần nữa bị xem thường khiến cho Cổ Tâm Lộ bắt đầu ầm ĩ.

Cảnh Trí?

Tên này rõ ràng là có chút quen tai.

Lăng Ý chẳng muốn quan tâm đến chuyện của Cổ Tâm Lộ trực tiếp dời đi.

Thật không biết Hướng Diệc Nhiên nghĩ thế nào lại muốn đính hôn cùng người phụ nữ này.

Theo như lời Hướng Diệc Nhiên nói thì phụ nữ chỉ cần hợp mắt là được, sau khi kết hôn cũng là bị ném vào trong nhà mà thôi.

Ném vào trong nhà thì cũng phải biết tìm loại không biết gây chuyện chứ loại phụ nữ này dù có bị ném vào trong nhà thì cũng bị phiền chết mất.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến người vợ của chính mình quả thực là rất an phận, về nước nhiều ngày như vậy rồi mà cũng chưa từng gặp mặt chứ đừng nói là bò lên giường của hắn, nói đến còn không bằng người phụ nữ buổi tối hôm ấy.

Đột nhiên, Lăng Ý bỗng nhớ đến người phụ nữ trên giường hắn hôm đó …. Cảm giác mềm mềm, nhẵn mịn cả người đầy mùi thơm.

Vừa nghĩ đến đây, hắn lại nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ ở khúc quanh phía trước.

Lăng Ý cũng không biết như thế nào,vậy mà lại nhấc chân đuổi theo bóng dáng đó.

Thang máy chậm chạp không đến,Lê Cảnh Trí xách túi, im lặng đứng chờ.

Nhìn tầng trệt cuối cùng cũng có sự thay đổi, cửa thang máy mở ra, cô mới bước được một bước vào trong đã bị một lực lớn kéo ra ngoài.

Một cánh tay mạnh mẽ đặt bên eo cô, Lăng Ý dán lồng ngực vững chắc của mình vào lưng cô, thanh âm trầm trầm của người đàn ông rơi vào bên tai cô “Tiểu Dã Miêu, đã lâu không gặp.”

Lê Cảnh Trí không khỏi rùng mình.

Vẫn là chốn không nổi, bị hắn bắt được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play