Sau này cô vẫn còn phải gánh trọng trách “Lăng thiếu phu nhân” trên người, lại còn phải giống như bảo mẫu chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của hắn nữa,…

Ý của Lăng Ý có phải là cô không cần làm việc nhà, cũng không cần phải phụ giúp việc gì, chỉ cần làm tốt cái chức danh Lăng thiếu phu nhân, còn phải suốt ngày đều nhìn thấy khuôn mặt của hắn,… Trời ơi, những tháng ngày tự do của cô?

Đây chính là cái giá của việc không rút tiền, không ly hôn đây mà.

Lăng Ý sau khi nói xong, quay người đi ra khỏi phòng tắm, tiếng đóng cửa truyền đến tai của Lê Cảnh Trí, cô vẫn đứng yên trong bồn tắm, nhìn nước chuyển động.

Tối nay, cô đã chuẩn bị để cùng Lăng Ý phát sinh quan hệ, nhưng hắn lại không có làm gì cả.

Trong lòng cô vẫn day dứt không yên khiến ban đêm gặp phải ác mộng.

Trong mơ, có một đôi tay vô hình cứ ôm chặt lấy cô, làm cho cô không thể nào thở nổi. Cô chạy mãi trên một cánh đồng muốn thoát khỏi nó, muốn đi tìm tự do của cô,.. Cô cứ chạy mãi đến khi tưởng rằng có thể thoát được thì Lăng Ý lại đứng trước mặt, lạnh giọng bắt cô phải cởi quần áo ra.

Cô giật mình, tỉnh dậy. Nhưng đáng sợ hơn cả đó là ác mộng đang dần dần thành hiện thực.

Ánh mắt mông lung chưa tỉnh ngủ của cô đặc biệt mê người, cơ thể của Lăng Ý đang bắt đầu có phản ứng. Hai tay của hắn đặt bên eo cô tùy ý làm bậy, muốn cảm thụ được từng chỗ trên thân thể của cô.

Trong ánh nắng rực rỡ của buổi sáng chiếu qua rèm cửa, Lê Cảnh Trí nửa tỉnh nửa mê, bị hắn đặt dưới thân dày vò một phen.

Hắn như đem những lần thiếu nợ trong ba năm bù đắp lại, hoặc là đang dùng cách này để trừng phạt cô không nghe lời, nói chung, vốn là đã ngủ đủ giấc, chuẩn bị tỉnh dậy, Lê Cảnh Trí bị hắn làm cho đến khi không dậy nổi, ngủ thẳng tới buổi chiều.

Bụng kêu ùng ục, cô mới miễn cưỡng tỉnh dậy, thay quần áo.

Người bên cạnh, kẻ gây ra mọi chuyện dĩ nhiên là vẫn chẳng thấy đâu.

Lê Cảnh Trí tiến vào phòng vệ sinh, lấy nước rửa mặt, hai dấu hôn trên cổ đỏ rực nhìn cực kì bắt mắt.

Tên cầm thú này……

Tối hôm qua cô còn nghĩ hắn sẽ không chạm đến cô, không ngờ tên đàn ông này mới chớp mắt một cái đã khiến cô trả giá vì suy nghĩ ngớ ngẩn đó gấp mấy lần.

Kéo cơ thể như muốn mềm nhũn ra xuống dưới bếp tìm đồ ăn, lật tung cả nửa ngày cũng không có thấy cái gì. Nhà bếp này căn bản chỉ dùng để trang trí, không đồ ăn, không gia vị,……

Cô quay trở lại phòng tìm túi xách định ra ngoài ăn, một âm thanh sắc lạnh vang lên phía sau:”Ngủ dậy liền dời đi, những lời hôm qua tôi nói với cô cô xem như gió thoảng qua tai có phải không?”

Lê Cảnh Trí quay đầu lại thấy Lăng Ý đang đứng ở cửa thư phòng, sắc mặt cực kì khó coi. Hắn vẫn đang mặc một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, tóc hơi xù, nhìn trẻ ra mấy tuổi.

Cô lấy lại tinh thần, lấy ví tiền ra khua khua trước mặt,”Tôi không có quên, lúc nào tôi cũng nhớ. Nhưng mà tôi đói bụng, muốn ra ngoài ăn chút gì đó.”

Cô sao dám động đến hắn chứ, hắn mà không vui nhất định sẽ lại chút giận lên Lê thị. Cô tuyệt đối sẽ làm tốt chức danh Lăng thiếu phu nhân này, chăm sóc đến cuộc sống sinh hoạt của hắn, khiến hắn hài lòng, cả nhà hắn cũng hài lòng.

Sắc mặt Lăng Ý lúc này mới tốt hơn một chút,”Nhớ là tốt”.

Không nghĩ tới, hôm nay Lăng Ý không đi làm, thiếu chút nữa thì lại bị hiểu lầm.

“Tôi đi mua đồ ăn, anh ăn gì không, tôi mua cho.”

“Không cần, tôi đi cùng cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play