Lên trên tầng, sau khi người nhà họ Lê đều đi hết, Lê Cảnh Trí lấy lại hành lí của mình từ trong tay hắn, mặt đầy phòng bị, “Lăng Ý, hôm nay anh bị uống nhầm thuốc à, sao lại cố ý hại tôi?”

Vẻ mặt của hắn không có nhiều thay đổi, vẫn cứ lãnh đạm, “Có vẻ như là cô còn hại tôi nhiều hơn nhiều”.

“Đồ thần kinh, tôi hại anh khi nào?” Lê Cảnh Trí cảm thấy mình rất giỏi ngụy trang, mặc kệ cho xảy ra chuyện gì đều có thể rất bình tĩnh. Dù cho ở Lăng gia có bị mọi người châm biếm bao nhiêu cô vẫn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cái “mặt nạ” đó lại không thể phát huy trước mặt hắn, mọi hành động của hắn đều có thể quấy rầy đến cảm xúc của cô.

“Thật sự không có sao?” Mắt hắn híp lại.

Lê Cảnh Trí bất đắc dĩ nhìn hắn, mang hành lí của mình vào phòng.

Hắn đi theo phía sau cô, đánh giá toàn bộ căn phòng. Không như trong tưởng tượng của hắn, căn phòng của cô rất ngăn nắp, gọn gàng giống như con người cô, không có đồ vật gì dư thừa, chỉ có một ít đồ trang trí nhỏ rất đáng yêu, mang theo mấy phần nữ tính.

Cơ thể của cô cũng như vậy. Vốn dĩ đang đánh giá căn phòng, ánh mắt của hắn không tự chủ được lại đi rơi trên người cô: bộ ngực đầy đặn, eo thon, hai chân thẳng tắp, thậm chí ngay cả bàn chân cũng đều trắng nõn,…

Phía sau truyền đến ánh mắt nóng rực, Lê Cảnh Trí thả đồ vật trong tay xuống, ngừng việc thu dọn đồ lại. Vừa xoay người quả nhiên là thấy ánh mắt Lăng Ý như hổ rình mồi nhìn cô, như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng vậy.

Cô không biết buổi tối hôm trước, hắn có nhận ra mình không, cô ngăn không cho mình nhớ lại cảnh tượng mình bị hắn đẩy ngã trên giường.

Thái độ của Lăng Ý thật quỷ dị khiến cho Lê Cảnh Trí rùng mình.

Lăng Ý nhìn về phía cô, tiến lên trước một bước. Cảm giác nguy hiểm thoáng chốc bao chùm lấy cô, cô lảo đảo bước về phía sau hai bước, chạy trốn khỏi hắn.

Cô bỗng dừng lại một chút, lấy tập giấy trong túi ra ngăn trước mặt hắn, “thỏa thuận tôi đã kí rồi, chúng ta tìm thời gian đi công chứng là có thể ly hôn rồi”.

Lăng Ý cầm lấy tập giấy, liếc nhìn một cái rồi vứt sang chỗ khác.

Lê Cảnh Trí vội vàng khom lưng xuống định nhặt toàn bộ giấy tờ trên mặt đất lên, đây chính là bảo bối, là hy vọng của cô nha.Cái đồ thần kinh này, sớm biết như vậy cô đã không đưa cho hắn nhìn rồi.

Một đôi tay rắn chắc nâng cô từ dưới lên, ném lên giường, “nhặt lại cũng vô dụng thôi”.

Lăng Ý đứng trước giường, thân hình cao lớn đủ để che hết cô, giống như việc sống chết của cô tất cả đều nằm trong tay hắn vậy.

“Vô dụng”. Lê Cảnh Trí lặp lại lời của hắn, “anh không đến nỗi thay đổi không muốn ly hôn chứ?”

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, điều đó đủ để khiến cho Lê Cảnh Trí dựng cả tóc gáy, “tôi lúc nào thì nói với cô là tôi muốn ly hôn?”

Cô trợn tròn hai mắt,”nhưng giấy tờ này……” Rõ ràng là hắn đưa cho cô.

“Trên giấy tờ này tôi có kí tên sao? Cô dựa vào cái gì mà nói giấy tờ này là tôi đưa cho cô?” Lăng Ý bỗng nhiên cúi người, cắn vào vành tai cô, hơi thở nóng bỏng khiến cả người cô đều tê dại, “Lê Cảnh Trí, muốn chơi với tôi, cô vẫn còn non lắm”.

Lê Cảnh Trí cả người cứng lại, trong đầu đều là, Lăng Ý, hắn hối hận rồi, hắn không muốn ly hôn nữa.

Lăng Ý rất hài lòng với phản ứng của cô, duỗi tay ra sờ trên tóc của cô, “làm vợ vậy mà lại thời gian dài không về nhà, như vậy không được hay cho lắm, cô xem mẹ tôi thích cô như vậy, cô cũng phải có chút tự giác chứ. Tí nữa đi theo tôi về Lăng gia”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play