Lê Khải Thiên cầm lấy tập giấy nhìn một chút sắc mặt liền thay đổi, ông đem tập giấy đập mạnh trên bàn, “Lê Cảnh Trí, mày thực sự làm tao rất thất vọng! Vất vả lắm mới có thể gả vào Lăng gia, không chiếm được tâm đàn ông thì thôi, bây giờ đến ngay cả thể xác mà cũng không chiếm được sao?”

Viên Vũ khuyên chồng hai câu liền bị Lê Khải Thiên đẩy tay ra.

“Mày có biết bao nhiêu người đang chờ đá mày ra khỏi Lăng gia không? Tại sao lại không thể vì chính mình mà tranh giành một chút chứ!”

“Nhưng con không muốn thứ đó.” Âm thanh trầm thấp của Lê Cảnh Trí vang lên, lúc trước cô đồng ý gả vào Lăng gia chủ yếu chỉ là vì để cứu Lê thị mà thôi. Ai sẽ đồng ý gả cho một tên tội phạm cưỡng dâm chứ? Ai sẽ đồng ý lấy một người đã cưỡng bức mình làm chồng chứ?

“Mày còn dám mạnh miệng.” Lê Khải Thiên nổi giận, bàn tay vỗ mạnh trên bàn khiến ngay cả tập giấy cũng rung lên, “Cuộc hôn nhân này tao không cho phép ly hôn.”

Lê Cảnh Trí nắm chặt tay thành nắm đấm, hít sâu một hơi, “Nhưng thỏa thuận ly hôn này là do Lăng Ý đưa cho con.”

“Chị, chị không thể tìm anh rể nói chuyện lại một chút sao? Các người dù gì cũng kết hôn được ba năm rồi. Lại nói chẳng phải cha mẹ nhà họ Lăng rất thích chị sao, nếu như không được, chị có thể chạy đến chỗ họ khóc lóc một chút, vậy là chuyện này có thể cho qua rồi.” Lê Nhã Trí tìm kiếm kế sách cho cô.

Lúc trước, Lê Cảnh Trí có thể thuận lợi gả vào nhà họ Lăng, cùng Lăng Ý đăng kí kết hôn tất cả đều là do cô có được sự đồng ý của cha mẹ chồng.

“Nhưng con không muốn tranh giành những thứ này.” Lê Cảnh Trí nói nhỏ, nhưng rất kiên quyết.

“Mày không muốn tranh giành, vậy tương lai mày phải sống như thế nào?”

“Chuyện sau này cứ để sau này hẵng nói.”

“Mày đã từng kết hôn một lần rồi, dù cho có ly hôn thì tên tiểu tử nhà họ Giang chắc chắn sẽ không quay lại với mày đâu, Giang gia cũng sẽ không cho phép mày bước vào nhà họ. Mau thu hồi hết những suy nghĩ dơ bẩn đó đi, làm tốt vai trò người con dâu của Lăng gia của mày là được rồi.” Lê Khải Thiên quát lớn.

Lê Cảnh Trí đã sớm biết nếu như cô nói ra hai chữ “ly hôn” thì chắc chắn sẽ gây ra sóng gió trong nhà. Nhưng cô không ngờ cha cô sẽ nói năng khó nghe như vậy.

Từ khi quyết định sẽ vì Lê thị mà kết hôn cùng Lăng Ý, cô cùng Giang Tây Long đã không còn liên lạc với nhau nữa, cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tại sao cha mẹ từ trước đến nay đều không thể yêu chiều cô vô điều kiện như đối với Nhã Trí, giúp đỡ mình một chút.”

Cô dừng một chút, ổn định tinh thần “Cha, thỏa thuận ly hôn này là do Lăng Ý đề nghị, không liên quan tới con”.

Lê Khải Trí bị chọc tức cho đến khó thở “Mày, đứa nhỏ này…”

Viền mắt Lê Cảnh Trí ửng đỏ, thanh âm nhỏ bé nhưng lại rất rõ ràng “Cha, con không muốn hôn nhân của mình làm trò cười cho người khác cả đời, con đã tốn ba năm cho cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này rồi, con không thể gắn bó với nó cả đời mình được.”

Đúng lúc này người hầu chạy vào, nói to: “Ông chủ, bà chủ, Lăng tổng đến rồi.” Nhưng mà câu này vẫn là quá muộn, đến khi bọn họ nghe thấy thì Lăng Ý đã đứng ở cửa.

Lê Khải Thiên nhất thời run sợ, Lê Cảnh Trí đứng thẳng lưng lên, những lời cô vừa nói không biết hắn có nghe thấy hay không?

“Lăng tổng sao lại đến đây rồi.” Lê Khải Thiên phản ứng lại, mỉm cười đón tiếp.

Ánh mắt Lăng Ý như có như không nhìn về phía Lê Cảnh Trí, vẻ mặt lạnh lùng nhưng không quá xa cách: “Cha, người đừng khách khí như vậy, con là con rể, tới đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Ừ ừ ừ.” Lê Khải Thiên gật đầu tán thành, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đã kết hôn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Ý đến nhà họ Lê.

Lê Khải Thiên vội vàng mời Lăng Ý ngồi xuống, hắn xoay người nhìn về phía Lê Cảnh Trí. Con mắt thâm thúy khiến cho người ta không biết được hắn đang nghĩ gì. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng thực sự người đàn ông này rất thu hút ánh nhìn của người khác vào mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play