Tối tại biệt thự Hàn gia...

Trong phòng khách bấy giờ dường như có một tinh linh đang ngủ say giấc trên sô pha, cô để mái tóc đen dài óng mượt trượt dọc theo vai xuống vòng eo nhỏ nhắn mê người, khoác trên người chiếc đầm trắng tinh khôi dài qua mắt cá chân. Khuôn mặt xinh đẹp tựa như rơi vào giấc mộng đẹp mà khi ngủ cũng cười nhẹ kết hợp với làn mi cong, chiếc mũi cao, làn da trắng hồng. Thật sự là đẹp không sao tả được. Khi vào nhà, Hàn Thiên Phong thấy chính là như vậy, bao nhiêu mệt mỏi trên người anh dường như thấy cô liền tan biến hết. Đôi mắt anh nhìn cô vừa yêu chiều vừa bất đắc dĩ lại kèm theo chút đau lòng. Anh rất vui khi thấy cô ở nhà chờ mình về như vậy, nhưng cô ngủ trên ghế như vậy lỡ không thoải mái hoặc cảm rồi làm sao.

Để áo khoác cho người hầu mang xuống, anh bước lại gần Bạch Tiểu Minh, nhẹ nhàng bế cô lên. Có lẽ do ngủ không sâu lắm khi anh vừa bế lên Bạch Tiểu Minh liền mơ màng mở mắt thì cô lại nghe giọng người đàn ông trầm thấp mà gợi cảm vang bên tai.

- Bảo bối sao vậy? Anh làm em tỉnh giấc à?

- Phong à, không có gì đâu...

Nói rồi cô lại dựa đầu vào lồng ngực to lớn của anh híp mắt lại, khi anh tới gần cô thì cô đã biết đó là anh rồi, chỉ có anh mới có mùi hương đầy nam tính làm cho cô yên lòng mà thôi, cho nên cô mới để anh bế mình, nếu là người khác cô đã cho một phát vỡ sọ rồi. Còn Hàn Thiên Phong thấy cô như mèo con mà rục lại trong lòng mình, bất giác tâm anh như có gì đó vô cùng mềm mại cọ cọ vào. Anh cười khẽ rồi mang cô lên phòng ngủ.

Sáng hôm sau, trong một căn phòng nọ có một cặp nam nữ đang ôm nhau ngủ, người con gái cử động nhẹ vài cái rồi mở mắt ra, cô nhìn xung quanh rồi ngước đầu lên nhìn anh thì không biết từ khi nào anh đã tỉnh mà đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười đó thêm với ánh sáng mặt trời chiếu vào tựa như là đang toả nắng. Cô...dường như bị nụ cười này thu hút mà nhìn anh không chớp mắt, lúc này lại nghe anh nói

- Bà xã, sớm!.

Nói rồi anh hạ lên trán cô một nụ hôn nhẹ, cô mỉm cười bò lên người anh rồi hôn " chẹp" một cái thật kiêu trên má anh vui vẻ nói

- Ông xã sớm a~

Hàn Thiên Phong híp mắt thoả mãn nhìn cô, nằm một chút hai người liền rời giường. Sau 15 phút vệ sinh cá nhân, cô cùng anh đi xuống lầu dùng bữa sáng, đến giữa chừng anh bỗng cất tiếng nói

- Hai ngày nữa anh muốn dẫn em đến đảo xx để nghỉ ngơi vài ngày, em hãy chuẩn bị để hai ngày sau chúng ta đi được chứ?!

Nghe anh nói vậy, hai mắt cô tựa như gắn thêm hai cái đèn pha ô tô sáng chói, cô vui vẻ nói

- Oa thật sao Phong, mà anh không bận công việc tập đoàn sao, có được không đấy?

- Không sao, dù sao đến đó cũng có một phần công việc của anh nên em cứ an tâm mà đi chơi.- Trong lòng Hàn Thiên Phong lặng lẽ thêm một câu " Mặc dù mấy công việc đó có đi cũng được mà không đi cũng chả sao cả"

Thấy vậy cô híp mắt cười vui vẻ, bữa ăn sáng bỗng cảm thấy ngon hơn rất nhiều... Nhìn Bạch Tiểu Minh vui như vậy anh thấy quyết định này của mình đúng đắn biết bao nhiêu, thấy vê mặt đáng yêu đó của cô môi anh lặng lẽ nhếch lên một độ cong mà không ai thấy được.

---- Tuyến phân cách ngày đi chơi ---

9h sáng tại sân bay...

Hàn Thiên Phong và Bạch Tiểu Minh đi đến quầy đăng kí để làm thủ tục xuất cảnh, lần này đi chỉ có anh và cô thôi, trợ lí cùng vệ sĩ anh đã đưa đến đảo xx từ hôm qua rồi. Anh mới không nói với cô là anh chỉ muốn ở riêng với cô đâu. Người nào đó bá đạo nghĩ...

Sau khi đến nơi, anh dẫn cô đến khách sạn đã đặt trước. Đến quầy tiếp tân để nhận khoá phòng thì cô tiếp tân lại mắt trái tim nhìn anh chằm chằm, hoàn toàn chưa có ý định đưa cho anh. Phải nói cô tiếp tân này nhìn đến mức Bạch Tiểu Minh cũng thấy khó chịu, mặc dù anh vẫn mặt vô biểu cảm nhưng cô thật sự chướng mắt a, ai mà muốn người đàn ông của mình bị nhìn như vậy chứ.

Lúc này anh mới lạnh lẽo lên tiếng

- Nhìn đủ chưa, đưa tôi chìa khoá phòng.

Cô tiếp tân thấy anh mở miệng mặt liền đỏ lên, cô ta vờ dịu dàng thục nữ mà đưa khoá phòng cho anh. Cho đến khi anh đi khuất cô ta vẫn nhìn theo. Không hề nghi ngờ điều này khiến cho Bạch Tiểu Minh rất chán ghét, bởi vậy khi đến phòng thì khuôn mặt của cô chỉ có thể dùng từ lạnh lẽo mà để hình dung. 

Hàn Thiên Phong thấy cô im lặng theo bản năng quay về phía sau nhìn cô, không nhìn thì thôi khi nhìn rồi mới thấy cả người cô sát khí phóng ra khắp nơi. Phải nói từ khi biết cô đến nay thì lần này là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy, nhưng anh đâu nhớ rằng mình đã làm gì có lỗi với cô đâu, nghĩ vậy anh đưa ánh mắt cực kì vô tội mà nhìn cô. Thấy anh nhìn mình như vậy cô lạnh lùng lên tiếng 

- Anh còn dám nhìn em như vậy sao?

- Bộ anh đã làm gì khiến em tức giận à?

- Anh còn dám nói không, em đang suy nghĩ mình có nên hủy đi cái dung nhan trêu hoa ghẹo nguyệt của anh không đây, hừ?

- Bà xã à chuyện gì cũng có cách giải quyết mà tại sao đòi hủy đi khuôn mặt anh, nói đi khuôn mặt này có chỗ nào khiến em khó chịu thì anh đi sửa cũng được.

Bạch Tiểu Minh hậm hực nói

- Cái khuôn mặt yêu nghiệt của anh chỗ nào em cũng thấy chướng mắt.

- Thân ái em phải nói lí do chứ, chẳng lẽ em để anh không vì chuyện gì mà hủy dung a???

Lúc này Bạch Tiểu Minh lại im lặng không nói gì. Anh thì ngẫm lại từ lúc xuỗng sân bay đến khi vào khách sạn thì anh thấy cô vẫn rất vui vẻ nào có điểm giận dỗi gì, sau khi lấy chìa khóa trên đường đi thì cô mới bắt đầu im lặng chẳng nói câu nào với anh cả. Chẳng lẽ...

- Vợ à, em...đang ghen sao?

- Quỷ mới ghen, anh tự đánh giá cao mình quá rồi đó.

Thấy cô phản ứng nhanh như vậy, anh khẽ cười. Sao anh có thể quên mất thế nhưng hôm nay anh đi chung với cô a, anh cứ phản ứng như khi anh đi một mình nên đối với những ánh mắt như thế anh sớm quen rồi nên mới không để ý a. Haizzz sau này có lẽ không nên khiến cô tức giận nữa a, đừng nhìn bây giờ cô tựa như một chú thỏ con bên cạnh anh mà nghĩ rằng cô vô hại, nên nhớ bản chất của cô tựa như một con rắn với chất kịch độc trong người, khi anh mà làm bất cứ chuyện gì mà phản bội cô thì thật như cô nói cô sẽ không chút nào chần chừ mà giết anh, dù gì cô cũng là một sát thủ đứng đầu chứ không phải chuyện đùa. Nhưng cố tình anh lại thích tính cách như thế của cô.

Hàn Thiên Phong nghĩ rằng nên cho người đi giết cô tiếp tân kia để cô bớt giận a, nếu cô ta không phải cháu gái của Lưu tổng thì khi cô ta nhìn anh như vậy anh sớm đã cho cô ta đi chầu diêm vương rồi. Mặc dù anh chả sợ gì gã Lưu tổng kia, nhưng dù gì ông ta cũng có tâm mời anh nên anh mới cho ông ta chút mặt mũi nhưng cháu gái ông ta khiến cô cảm thấy khó chịu thì tốt nhất không nên tồn tại ở thế giới này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play