Đã bắt đầu năm học thứ hai, JaeJoong cũng có thể xem như đã trưởng thành. Từ sau khi JunSu đi Pháp, JaeJoong không tìm được ai có thể ăn ý với cậu như JunSu để cùng quậy, cho nên JaeJoong trở nên trầm tính hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng đều rất chuyên tâm học tập, chỉ có đôi khi lại ngẫu nhiên cảm khái, “A… nhớ lại ngày xưa….” Tuy nhiên, điều không thay đổi là vẫn có rất nhiều nữ sinh theo đuổi JaeJoong, vì JaeJoong không chỉ có diện mạo anh tuấn mà vóc dáng cũng khá cao ráo nên vẫn là hotboy của trường đại học. Mỗi lần như thế JaeJoong cũng lại cảm khái mà nói, “Aii… không có biện pháp, là ý người thôi. Ai bảo mình không phải người tầm thường.” ~.~

YoonHo bình thường thứ 7 sẽ lái xe đến trường của JaeJoong, ở với cậu đến thứ 2 lại lái xe quay về. Nhìn YoonHo cứ phải đi đi về về như vậy, JaeJoong có chút đau lòng nói, “Nếu biết trước thế này, đã thi vào trường đại học gần nhà rồi.”

YoonHo nghe thấy liền cười, “Nếu biết trước sẽ ở bên nhau, lần đầu gặp mặt nên hôn em luôn mới phải.”

Hai người sẽ tranh thủ lúc tối trời để nắm tay, đêm khuya sẽ hôn nhau trên phố. Cứ như thế cho đến hai tháng trước Tết nguyên đán, YoonHo lại bắt đầu mùa bận rộn cuối năm cho nên không thể thường xuyên gặp nhau, chỉ có thể mỗi ngày gọi điện thoại.

Tết năm đó JunSu không về được nên JaeJoong cảm thấy có chút cô đơn, không có ai cùng cậu ra quảng trường bắn pháo hoa nữa. Nhưng YoonHo lại trốn nhà chạy đến chơi với JaeJoong. Cũng chính đêm giao thừa, chuyện của hai người đã bị Kim HeeChul phát hiện.

Sáng sớm mùng hai, ba người an vị trong phòng khách nhà YoonHo mắt to trừng mắt nhỏ. JaeJoong vô cùng căng thẳng hết nhìn YoonHo lại quay qua nhìn HeeChul, còn hai người kia bộ dáng lại vô cùng thoải mái.

“Hoá ra ‘sữa’ của JaeJoong chính là cậu hả?” Kim HeeChul lên tiếng trước. “Jung YoonHo! Tại sao cậu dám dụ dỗ em trai tôi?”

YoonHo thong thả uống một ngụm sữa rồi mới trả lời, “Cái gì mà ‘dụ dỗ’, đừng có nói khó nghe thế. Kim HeeChul, chúng tôi là ‘lưỡng tình tương duyệt’ nhé."

“Í? Hai người… quen nhau sao?” JaeJoong ngẩn ra.

“Jung YoonHo! Tổng Giám đốc phong lưu của Online. Ai lại không quen?” HeeChul tỏ vẻ rất coi thường nói.

“Kim HeeChul! Luật sư cố vấn ác khẩu của Online. Ai dám không biết?” YoonHo cũng nhíu mày đáp lại.

“Yah! Jung YoonHo! Sao anh không nói với em?” JaeJoong có chút tức giận nhìn YoonHo.

“JaeJoong à, em đâu có hỏi mà anh nói.” YoonHo vẻ đáng thương trả lời.

“Đừng có ở trước mặt tôi liếc mắt đưa tình với nhau! Jung YoonHo, JaeJoong chỉ mới 19 tuổi!” HeeChul không khách khí gì cắt ngang.

“Tôi biết, tôi đã 22 tuổi.”

“Cậu có thật lòng với JaeJoong không?”

“Thật lòng.” YoonHo đáp rất dứt khoát.

HeeChul thở dài, “JaeJoong à, em thích YoonHo hyung không có ý kiến, nhưng ba mẹ thì không dễ dàng như vậy đâu. Cũng may là bây giờ em còn nhỏ tuổi, có lẽ về sau sẽ ‘cải tà quy chính’, quay về chính đạo không chừng.”

“Kim HeeChul!! Không được tiêm nhiễm tư tưởng vớ vẩn vào đầu JaeJoong!” YoonHo kéo JaeJoong vào lòng, hét lên với HeeChul.

“Jung YoonHo! JaeJoong là em trai tôi, tôi nói gì đến lượt cậu quản à?”

“Không được! Hiện giờ JaeJoong đã là của tôi rồi!”



Đến lúc hai người trở về nhà, HeeChul đứng trước cửa nói với JaeJoong, “JaeJoong à, nếu em yêu cậu ta thật lòng, thì phải kiên trì đấy nhé.”

~***~

Tết qua, lại một Valentine đến. Ngày hôm đó, YoonHo đưa JaeJoong đến trước cửa một gian phòng, đưa chìa khoá bảo JaeJoong mở cửa. JaeJoong không hiểu làm sao nhưng vẫn mở cửa đi vào xem một vòng, lúc vào bếp, theo thói quen mở tủ lạnh, bên trong để toàn là sữa; sau đó quay lại phòng khách, đứng trước mặt YoonHo.

“Này là sao?” JaeJoong ngơ ngác hỏi.

“Quà Valentine cho em!” YoonHo cười.

“Tặng em phòng ở sao?”

YoonHo bước lên ôm lấy JaeJoong, nói chầm chậm từng câu.

“JaeJoong, hiện tại anh không cho em được danh phận, cả đời này anh không thể cho em một đứa con. Chúng ta cũng không thể giống những người yêu nhau bình thường có thể tự do nắm tay, hôn nhau. Nhưng JaeJoong à, anh yêu em, muốn được ở bên em, cả đời không muốn rời xa em. JaeJoong, anh đã hoàn tất mọi việc để mở chi nhánh Online ở Thanh Thành rồi.” Nói đến đây, YoonHo cảm thấy cả người JaeJoong run lên, “JaeJoong, anh cho em một cái nhà được không?”

JaeJoong ôm ghì lấy YoonHo, hoá ra mấy tháng nay anh bận rộn đến thế là để làm việc này. Cậu không biết việc mở chi nhánh này là dễ hay là khó, nhưng anh làm thế, chỉ vì muốn được ở bên cậu. Anh nói anh yêu Kim JaeJoong, anh không muốn buông tay.

“YoonHo… em cũng có quà cho anh. Là Kim JaeJoong! Anh có muốn không?”

“JaeJoong, anh muốn em tự nguyện, chứ không phải vì cảm động mà làm thế.”

“YoonHo… đúng là em rất cảm động. Anh cho em nhiều đến thế, còn em không biết mình có thể làm gì cho anh. Em chỉ nghĩ là, em đem chính mình cho anh, thì anh cũng có thể cảm thấy được em cũng yêu anh. Em chỉ muốn, tất cả đều dành cho anh.” JaeJoong hôn lên môi YoonHo, nhẹ nhàng nói. Thực ra, mặt JaeJoong đang rất đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play