Cuối cùng hai người đều mệt đến mức ngã luôn xuống đất, JaeJoong còn đá đá YoonHo đang nằm thở bên cạnh.
“Quần áo của tôi đâu? Chơi với anh cả sáng rồi, tôi phải về nhà không lại bị mắng.”
“Ở trong giỏ đựng đồ giặt. Nhưng mà bị em nôn bẩn hết rồi, mặc đồ của anh về cũng được.”
“Không được, Kim phu nhân hỏi đến thì tôi biết làm sao. Đúng là không phải JunSu thì không tốt mà.”
“Thì em cứ nói thật là ở nhà con rể tương lai của mẹ em đi.”
“Biến! Không rảnh đấu khẩu với anh. Anh nhanh đi giặt đồ rồi sấy khô cho tôi về.”
“Gì thế? Đồ bẩn là do em nôn còn gì. Em đi giặt đi, giặt cả cho anh luôn, đồ của anh cũng bị em làm bẩn.”
JaeJoong đứng lên hung hăng cho YoonHo một đá, rồi đi về phía buồng vệ sinh. YoonHo vẫn đang nằm, ngẩng đầu lên nói.
“Hôm trước anh lỡ tay cho cả thắt lưng vào máy giặt nên chức năng giặt bị hỏng rồi, chỉ còn mỗi chức năng vắt thôi, cho nên em phải giặt đồ bằng tay.”
Thấy kiểu cười sung sướng khi người khác gặp hoạ của YoonHo, JaeJoong trừng mắt nhìn hắn mất một lúc, nhưng cuối cùng cũng đành phải đem quần áo bẩn của cả hai người ném vào cái chậu giặt rất to để ngoài ban công. Vấn đề là JaeJoong cũng không biết giặt quần áo, vì thế nhìn đống quần áo trong chậu mà ngẩn người.
Hình như trước tiên phải cho nước vào, rồi cho bột giặt. Sau đó thì sao? JaeJoong nhớ là Kim phu nhân ở nhà từng dùng chân đạp, trên TV cũng có cảnh đạp quần áo để giặt. Thật sự đơn giản như thế? Đạp mấy cái là được? Thôi bỏ đi, giặt qua rồi về nhà để Kim phu nhân giặt lại là tốt nhất.
Vì thế JaeJoong xắn quần lên, bước vào trong chậu bắt đầu ‘giặt’. Đang ở ngoài ban công, nên trên đầu là mặt trời ấm áp, dưới chân là nước mát lạnh, cảm giác vô cùng dễ chịu.
YoonHo nghe thấy tiếng nước ào ào ngoài ban công, đứng lên đi ra đó xem thế nào, bắt gặp hình ảnh JaeJoong ở dưới ánh mặt trời đang nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ, bộ dáng rất hào hứng.
Tóc đen bị nắng chiếu vào có chút lấp lánh, theo từng động tác của JaeJoong mà nhẹ nhàng lay động. Khuôn mặt của cậu cũng bị mặt trời chiếu vào làm hắt lên thứ ánh sáng màu vàng ấm áp, thậm chí YoonHo còn nhìn thấy được những sợi lông tơ rất nhỏ trên làn da mịn màng của cậu. Hắn cứ đứng tựa khung cửa ban công nhìn JaeJoong như vậy, có lẽ chính hắn cũng không ý thức được, khoé môi đã vô thức cong lên.
JaeJoong nhìn thấy YoonHo có vẻ nhàn nhã đứng nhìn mình đang lao động vất vả, thực sự rất không cam tâm. Trong này còn có quần áo của hắn nha, dựa vào gì mà hắn không phải giặt? Nghĩ thế liền định bước ra lôi YoonHo vào, nhưng lúc nhấc chân lại vướng đống quần áo, vì thế cả người liền ngã về phía trước.
Trong khoảnh khắc chờ ‘tiếp đất’, JaeJoong đã kịp nghĩ, Vì sao mỗi lần đụng mặt Jung YoonHo là mình lại gặp chuyện không hay?
Nhìn đến JaeJoong bị ngã, YoonHo lập tức bước lên đỡ lấy. JaeJoong vốn đang nhắm chặt mắt chờ được ‘tiếp xúc thân mật’ với sàn nhà, lại không có cảm giác đau, mà cảm nhận được một cái ôm rất ấm áp và quen thuộc.
JaeJoong vừa ngẩng đầu mở miệng định nói gì đó, không ngờ bị YoonHo đột nhiên hôn lên môi.
Trong phút chốc, JaeJoong như quên hết tất cả, chỉ cảm thấy được trên môi có gì đó rất ấm, rất mềm, sau đó lại thấy đầu có chút choáng váng, mắt cũng hơi nhưng nhức, liền nghĩ chắc mình đã phơi nắng quá lâu rồi.
Còn YoonHo, ngay thời điểm đỡ lấy JaeJoong đã biết rằng bản thân rất muốn hôn người con trai này.
Nhẹ nhàng hôn lên môi JaeJoong, rất mềm, khiến hắn nhớ đến lần hôn lén ở văn phòng lúc trước, cũng phát hiện ra mình tưởng niệm cảm giác này đến mức nào. Đầu lưỡi khẽ tách môi JaeJoong ra, luồn vào chạm tới đầu lưỡi của cậu.
Cứ dịu dàng như vậy… rất rất lâu…
Mà JaeJoong choáng mất nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần. Nụ hôn của YoonHo khiến cậu có chút mờ mịt vừa có chút hưởng thụ, cảm giác ươn ướt khi đầu lưỡi hắn chạm vào lưỡi cậu, trong miệng cậu cũng tràn ngập hương vị của hắn. Nghĩ vậy, JaeJoong đột nhiên đẩy YoonHo ra, đỏ mặt nói.
“Đồ khốn! Ai cho phép anh hôn tôi! Còn… còn…” Lắp bắp một hồi, JaeJoong ngượng ngùng quay đầu qua một bên.
“Còn làm sao?” YoonHo buồn cười nhìn JaeJoong, một JaeJoong thế này khiến hắn thấy rất đáng yêu.
“Còn… còn là anh còn chưa đánh răng! Biến thái!” JaeJoong tức giận nhìn YoonHo, còn hắn chỉ cười nhẹ.
“Em muốn ăn gì, anh làm cho em. Nhưng quần áo thì vẫn phải giặt nha, bảo bối.”
“Biến đi! Đừng có tưởng hôn tôi rồi thì được phép gọi tôi là ‘bảo bối’! Tôi muốn ăn trứng chiên!”
Cứ như thế, dường như không chút lưu tâm, sự ngượng ngùng vì nụ hôn vừa rồi dần được hoá giải. Nhưng mà… so với trước kia, hình như đã có điều đổi khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT